Thiên ma kiếm
Chương 78 : Cuộc chiến khó khăn
Lưu Diệp vung kiếm chém liên tục về Dịch Thiên khiến hắn liên tục thối lui,Dịch Thiên có cảm giác Lưu Diệp cũng từng học qua võ công cho nên thân pháp nàng ta vô cùng linh hoạt hắn tránh sang trái nàng liền theo sát tấn công,cự kiếm to dài liên tục đánh xuống tạo một khoảng cách an toàn giữa 2 người,Dịch Thiên thân một võ giả chỉ khi cận chiến mới mong có cơ hội thủ thắng.
Dịch Thiên đạp chân phóng ra sau,ánh mắt khen ngợi nhìn Lưu Diệp nói:
- Thân pháp nhanh nhẹn,uy lực chiêu thức thật mạnh mẽ.
Lưu Diệp cũng đáp lại :
- Huynh quá khen ta rồi,chừng đó cũng đủ hạ huynh rồi đấy.
Dịch Thiên cười ha hả mấy tiếng nói:
- Chưa...chưa đủ đâu.....
“Vậy thì đánh tiếp rồi sẽ biết ngay thôi”- Nói rồi Lưu Diệp lại vung cự kiếm phóng đến cự kiếm cứ như ngọn núi mạnh mẽ chém đến, tiếng rít gió khiến lòng người lạnh đi.
Bỗng từ thân cự kiếm một luồng năng lượng màu bạc xuất hiện, nguồn năng lượng ấy nhanh chóng bao phủ toàn bộ cự kiếm.Nguồn khí này tạo cho mọi người xung một cảm giác gì đó vừa là nỗi sợ hãi của cái chết vừa có chút sợ hãi của bậc uy quyền.Dịch Thiên nheo mắt theo như những kiến thức mà cô cô dạy hắn thì cái cảm giác này là cách nhận biết một thứ gì đó nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên quên, không nhớ ra.Không nhớ thì thôi Dịch Thiên không tiếp tục làm đau đầu mình hắn cố gắng tránh né các chiêu thức từ Lưu Diệp.
Từ khi luồng khí màu bạc kia xuất hiện thì tốc độ cũng như uy lực từ đòn đánh của Lưu Diệp đột ngột tăng lên gấp đôi.
Ầm.....
Cự kiếm Lưu Diệp đánh hụt Dịch Thiên, nện thẳng vào sàn đấu, một cái hố nhanh chóng suất hiện.Dịch Thiên nhanh chóng xoay người tung ngay liên hoàn cước về Lưu Diệp nhưng nàng ta không phải hạng xoàng khả năng xử dụng cự kiếm đã đạt đến độ thành thục, cự kiếm nhanh chóng được đặt trước ngực đỡ liên hoàn cước.Lưu Diệp lùi lại hơn 10 bước nhưng nàng ta có vẻ vẫn chưa hề bị thương.
Lưu Diệp trong mắt không còn lộ vẻ coi thường nàng ta đã bắt đầu tập trung hơn vào trận đấu,coi Dịch Thiên như đối thủ không dễ ăn.Cự kiếm vung thẳng lên trời một bóng ảnh kiếm to lớn xuất hiện cự kiếm chém thẳng về Dịch Thiên....
Ầm.....
Cự kiếm đâm xuyên qua cơ thể hắn nhưng đó chỉ là ảo ảnh,Dịch Thiên thực sự đột ngột hiện lên sau lưng Lưu Diệp một loạt các tàn ảnh được tạo ra người ngoài nhìn cứ như là một cái lồng không cửa,mà thứ tạo nên cái lồng kia lại chính là tàn ảnh của Dịch Thiên.
“ Tàn Ảnh Loạn Vũ”
Toàn trường nhìn thấy hầu hết ai cũng trợn mắt há hốc mồm cái lồng như thế thì ai thoát được chứ.Những vị có thân phận và thực lực cao hầu như cũng không tránh khỏi kinh ngạc đừng nhìn cái lồng ấy tạo bởi tàn ảnh mà dễ thoát một khi đã bị nhốt vào trong đó thì quyền làm chủ là của người tạo ra nó.
Bên trong Lưu Diệp liên tục thấy tàn ảnh của Dịch Thiên cứ như bay lượn xung quanh mắt cứ như hoa lên,nàng thủ liên tục đâm chém nhưng chỉ trúng không khí.Tiếng Dịch Thiên vang lên:
- Lưu cô nương hãy mau chịu thua đi,ta không muốn đánh một nữ nhân như cô nương đâu.
Lưu Diệp tâm cao khí ngạo nàng sao chịu chấp nhận thua,nàng tức mình chém ra ba kiếm,kiếm khí uy lực cực mạnh chém vào cái lồng tàn ảnh mà Dịch Thiên tạo ra,thế nhưng lần này lại giống như lần trước chỉ là chém vào không khí.
“ Vô dụng mà thôi”
Lưu Diệp có vẻ đã phẫn nộ đến cực điểm,lúc này đây nàng ta không chút nhượng bộ dốc toàn bộ sức mà đánh,cả người lưu diệp nhanh chóng được bao phủ bởi một tầng chân khí màu bạc hộ thể,ánh mắt nàng cũng khác với lúc đầu giống như một con mãnh thú.
“a...a.....a...rống...”-Lưu Diệp bỗng nhiên hét lớn một nguồn năng lượng dũng mãnh đột nhiên trài ra ẩn chứa trong tiếng hét kia giống như tiếng một con mãnh thú đang gào rống.Tiếng hét đó uy lực vô cùng những người ngồi bên ngoài nếu không được tấm chắn lôi đại của đại pháp sư tạo ra hộ thể chắc hẳn cũng đã thủng màng nhĩ mà điếc cả rồi.
Kình khí từ tiếng thét kia nhanh chóng phá vỡ tàn ảnh loạn vũ,Dịch Thiên bị thổi bay đến một góc của võ đài,lỗ tai hắn còn chút nhức nhối,đầu còn khá choáng,đòn vưa rồi quá mức uy lực,Dịch Thiên còn cảm thấy trong tiếng hét như có tiếng một con thú đang gầm rống,hắn cố gắng nhớ thử âm thanh đó là gì sau một lúc sắc mặt Dịch Thiên trở nên khá khó coi có vẻ như hắn đã đoán được thân phận của Lưu Diệp.
Toàn thân lưu diệp được bao bọc bởi một tầng năng lượng màu bạc,lưu diệp bay giờ trông khá khác với trước,ánh mắt như mãnh thú,khuôn mặt lạnh như băng.Dịch mỉm cười đấu với đối thủ như thế này mới thú vị,hắn cũng bỏ luôn cái tư tưởng xem nhẹ nàng mà nương tay.Một tầng kim sắc năng lượng bao phủ lấy người Dịch Thiên,một khí thế đỉnh thiên lập địa được phóng xuất khiến người ta run rẩy và kính sợ,cái khí thế mà Dịch Thiên tạo ra còn đáng ợ hơn cả khí thế của Lưu Diệp tạo ra lúc nãy,hắn cười nói:
- Lưu cô nương nếu ta không nhầm cô là một Long kỵ sĩ ,vậy Rồng cô đâu?
Lưu Diệp vác kiếm trên vai khí khía cười nói:
- Không ngờ huynh cũng nhận ra nhanh vậy,đừng lo nó cũng sắp đến rồi.......Rống....Rống......
Lưu Diệp vừa dứt lời thì từ phía bắc một con thú thân đầy vẩy ngược màu bạc lấp lánh,đầu có hai cái sừng nhọn hoắc,chính xác đó là một con ngân sắc á long phương bắc. Ngay khi ngân long suất hiện nhiều người không tránh khỏi bất ngờ thậm chí có nhiều người vì lần đầu tiên thấy rồng nên đã ngất xỉu.
Toàn bộ trường đấu đều ngây ngốc nhìn con ngân long trên võ đài,không ít người run lẩy bẩy chỉ tay vào ngân long mà nói: “ Là rồng....đó là một con rồng....mẹ ơi! Cả đời con mới lần đầu thấy được con rồng ta thế!”
Luật đại hội không cấm sử dụng thú chiến,vậy nên việc một con rồng có thể ra vào là chuyện bình thường.Ngân long đáp xuống bên cạnh Lưu Diệp nó đưa ánh mắt độc ác Nhìn Dịch Thiên sau đó xoay sang làm nũng với Lưu Diệp,nàng ta cũng vút ve đầu sau đó xoay sang nhìn Dịch Thiên nói:
- Trận đấu bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Dịch Thiên trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết,đấu với ai không biết nhưng đấu với một Long Kỵ sĩ tuyệt đối không được chủ quan,sức mạnh của loài rồng thì không cần nói cũng biết đáng sợ đến đâu.
Huyền nhã hai tay toát đầy mồ hôi,nàng thầm cầu nguyện gì đó trong miệng,mắt như không dám xem.
Hầu hết ai cũng tỏ ra bất ngờ hoặc lo lắng cho Dịch Thiên chỉ mỗi riêng có Tô Định là cực kì ung dung hắn nhìn con ngân long kia gật lên gật xuống sau đó cười ha hả nói: “ Lần này người chết chắc,ha ha,chọn ngươi làm đại diện đế quốc là sai lầm mà”
Trán Dịch Thiên không tránh được vài giọt mồ hôi chảy xuống,con ngân long này thật bự quá,còn chưa nói đến lớp vẩy bên ngoài trông rất chắc kia.....đánh với người đã mệt bây giờ đánh với rồng thực sự là một thử thách.
Lưu Diệp nhanh chóng nhảy lên trên đầu ngân long,tay nắm dây cương,miệng hô một tiếng,ngân long lập tức phóng lên trên cao,khỏi cần nói thì cũng biết trận đấu này ai chiếm lợi thế hơn rồi!
Dịch Thiên lấy trong giới chỉ một đôi bao tay bạc mang vào chuẩn bị tư thế.Con Ngân Long kia rống lên dữ tợn sau đó như tên bắn lao về Dịch Thiên,tốc độ này thực quá biến thái mà,Dịch Thiên chỉ hầu như chỉ nhìn được mờ mờ đường bay của nó,lập tức nhảy sang một bên may mắn tránh né được một kích này,người Dịch Thiên mồ hôi chảy đầy người,hắn kinh ngạc nhận ra con ngân long kia thật không tầm thường.
Rồng là chủng tộc cao quý bậc nhất của thú,trong họ hàng nhà rồng,rồng cũng chia làm nhiều loại ví dụ như hỏa long thì tính cách hung bạo,thuộc tính hỏa các chiêu thức cũng liên quan đến lửa.Ngân Long này cũng vậy thiên phú của nó chính là độ cứng chắc của cơ thể,có thể nói trong các chủng tộc khác cùng loài thì nó thuộc loại có sức phòng ngự cao nhất.
Không để Dịch Thiên có thời gian để thở,ngân long như tia chớp,phóng đến tấn công như vũ bão,Dịch Thiên hầu như bị động đối đầu,chiếc áo trên người gần như rách nát toàn bộ.
Ầm.....
Một chiêu bàn long kích tung ra,bàn chân của ngân long nện thẳng vào người Dịch Thiên khiến hắn đập mạnh lên võ đài.Nếu với một người bình thường thì với đòn đó đã trờ thành thịt bằm nhuyễn rồi,cũng may Dịch Thiên tu luyện chính là Võ giả nhục thân rất rắn chắc nên có thể chịu đựng được......
Truyện khác cùng thể loại
327 chương
6 chương
685 chương
75 chương
225 chương
1273 chương
61 chương