Thiên ma kiếm
Chương 2 : hồi phục
Khi tĩnh dậy,Dịch Thiên nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường,thật êm ái,thật ấm áp, thật thoải mái.
Bên ngoài trời vẫn âm u những cơn mưa đã ngớt, không còn nặt hạt nữa.Ở giữa phòng có một cây đèn dầu tỏa ra ánh sáng dịu dịu-làm trấn áp bớt cái không khí lạnh ngoài kia.
Thu mình trên chiếc giường ấm cúng,nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh kia,Dịch thiên có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cánh cửa khẽ mở ra,một người đàn bà trạc ngoài ngũ tuần,nét mặt hiền từ,đang mỉm cười bước vào,nhìn trang phục người đàn bà này làm Dich thiên lien tưởng đến những bộ phim cổ trang,ở đó họ cũng mặc những trạng phục khá going như thế này,bụng đầy nghi hoặc.
“Cậu đã tình…Thiếu niên như các cậu thật liều mạng,dám vào rừng một mình đầy rẩy những nguy hiểm luôn tiềm phục ấy…cũng may cậu được con trai ta phát hiện sớm nếu không đã bỏ xác nơi rừng rú làm mồi cho mấy con thú trong đó rồi….hài..!
Người đàn bà nói xong khẽ thở dài cho sự kém hiểu biết này của Dich Thiên.
Dịch Thiên nhìn miệng bà mấp máy,nữa chữ cũng không hiểu,nhưng chàng biệt một điều chắc chắn là người đàn bà này có lòng tốt,bèn định chống tay ngồi dậy cảm tạ,nhưng tiếc toàn thân vô lực không thể ngồi dậy được, thấy tình huống này Dịch Thiên mới để ý trên người mình đều được băng bó,từ đầu xuông chân không chỗ nào không có vải băng vết thương.Cười khổ một tiếng trong long
“Cảm ơn bà”
Từ miệng Dich Thiên nói lên những tiêng cảm ơn.Người đàn bạ giật mình ngẩng cao đầu nhìn, hoàn toàn không hiểu chang nói gì.Bà nghĩ cho dù đại lục có rộng lớn đến đâu,nhưng sao lại có người cả tiếng phổ thông cũng không biết? ta cười cười rồi ngồi cạnh đầu giường múc từng thìa cháo đút cậu ăn,việc này làm dịch Thiên cảm động tận sâu trong đáy lòng,không chút phản kháng cậu cứ để mặc bà ta đút tùng thìa cháo.
“Cậu nghĩ ngơi đi”.Sau khi dịch Thiên ăn hết bát cháo, bà nhẹ nhàng nhắn lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra phía trước phòng là một bộ bàn ghế,ngồi cạnh đó là một thanh niên ước chừng khoảng 27-28 tuổi,đang ngồi uống trà,người thanh niên này liếc mắt thấy người đàn bà đó đi ra liền đứng dậy nở nụ cười bước tới: Mẫu thân,cậu ta sao rồi đã tỉnh chưa?-Thì ra người thanh niên này chính là con trai của người đàn bà này và cũng là người đã cứu Dich Thiên đem về đây.
-Cậu ta tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm,mà con có chắc cậu ta là người bình thương không,ta cảm thấy lo lắm,con nhìn xem từ trang phục cho đến kiểu tóc của cậu ta không giống ai cả ta sợ con….”-Vừa nói bà vừa chỉ bộ quần áo mà Dịch Thiên trước đó mặc,going nói đầy vẻ khó hiểu.
Người con bà cười cười để chén trà xuống đáp: mẫu thân à người lo xa quá đấy chắc cậu ta sống ở một bộ tộc nào đó nên mới không giống chúng ta,mẫu thân biết đại lục này rât rộng lớn bộ tộc nhiều vô số mỗi nơi mỗi khác mà,vả lại lúc con băng bó vêt thương cho cậu ta theo như kinh nghiệm nhiều lần đi săn có vẻ cậu ta bbj trượt chân ngã xuông núi thôi,mẫu thân yên tâm.
-Được rồi vậy ta đi don dẹp đồ đạc đã,mọi chuyện con lo đi”.Nói xong bà xoay người đi ra ngoài.
Thời giân thấm thoát trôi qua được 5 ngày,thương thế của Dich Thiên cũng thuyên giảm đi rât nhiều,tuy chưa phải là hết hẳn nhưng it ra chàng cũng có thể bước xuông giương đi lại được.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng,chàng chợt để ý đến phong cách kiến trúc của căn nhà,từ bộ bàn ghế rất dơn sơ rất mộc mạc,cho đến những cánh cửa lamg băng gỗ,mái nhà bằng một thứ vật liệu gì đó trông rât lạ,nói chung ở đây cái gì cũng quá xa lạ với Dịch Thiên.Chàng tự hỏi thầm trong bụng:nơi này là nơi nào tại sao lại lạ đến như vậy?”.
Bước từng bước đến cánh cửa nàh chàng khẽ đẩy ra,những tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào vào khuôn mặt Dịch Thiên.Khiến chàng chói mắt phải nhắm mắt lại,dần dần quen được ánh sáng ban ngày,con mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra,đập vào con mắt Dich Thiên lúc này là một cái sân rộng vói những gốc cây cao to chừng 2 người ôm mới xuể,dưới sân là 1 đàn gà ,thỏ đang chay qua chay lại,nhưng có điều trông chúng thi going gà thỏ trong ký ức của Dich Thiên thật đây! Thế nhưng vẫn có 1 vài con rất khác như trong đó có 1 con thỏ màu đỏ trông rất lạ…..trong 1 ngày quá nhiều thứ kỳ lạ xảy đến mà không có đáp án.Chợt từ cạnh căn nhà một giọng nói đàn ông vang lên:” cuối cùng cậu cậu cung có thể đi được rồi sao,sao thấy trong người khỏe chứ”. Vừa nói xong người thanh niên lấy 2 tay giữ chặt hai vai của cảu dich Thiên nhìn truocs nhìn sau,nở nụ cười thân thiện.
Cũng như những lần trước lần này Dịch Thiên cũng không hiểu gì cả,chỉ cười cười đáp trả.Tiến đến ngồi canh gốc cây nghĩ ngơi.
Sau buổi cơm tối Dich Thiên ra hiệu muôn về phong nghĩ ngơi,một ngày kỳ lạ,roott cuộc đây là đâu,suy có lời giải Dich Thiên chìm vao giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
574 chương
301 chương
109 chương
817 chương
50 chương
195 chương