Thiên ma kiếm
Chương 123
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 123: Hắc Ám Pháp Sư
“Tin thứ nhất: Dịch Thiên là sát long nhân trong truyền thuyết, là một nhân vật lợi hại mà ai ai khi nghe đến ba chứ sát long nhân cũng phải run sợ. Tin thứ hai: Kẻ gây ra vụ Huyết Án tại Chiêm Thành theo nhiều người có mặt thì Dịch Thiên chính là ma đầu trong truyền thuyết, đã tắm máu không biết bao người. Những tin tức đó truyền ra làm lòng người hoang mang lo sợ, đặc biệt đám người quen biết với Dịch Thiên nghe đến việc đó cũng không thể nào tin vào lỗ tai mình. Tất nhiên những chuyện đó là việc sẽ xảy ra vào ngày mai, còn bây giờ đại hội vòng vai vẫn tiếp tục.”
Như Nguyệt cùng đám người Như Ý tỏ ra hết sức phẩn khỏi trước chiến thắng của Dịch Thiên, các nàng đều nắm tay nhau, cười nói vui vẻ.
Trên chỗ ngồi của các vị tiền bối, một người hầu đột nhiên bước đến bên cạnh Phiêu Văn chủ viện nói thầm điều gì đó, khiến sắc mặt ông ấy liên tục thay đổi, Phiêu Văn chủ viện xoay đầu về phía năm vị chưởng môn Ngũ hành nói: “ các vị, không biết có thể gặp riêng các vị một lúc được không? tại hạ có việc cần sự giúp đỡ.”
Năm vị Chưởng môn nhìn thấy sắc thái của Phiêu Văn chủ viện có vẻ gấp rút cả năm vị nhanh chóng gật đầu rời đi theo sau.
Tại một căn phòng ở phía sâu bên trong học viện, Chủ Viện Phiêu Văn đi lại không yên giống như đang chờ một ai ai đó. Năm vị chưởng môn nhìn thấy ông ta như vậy chắc hẳn cũng đoán được phần nào việc này vô cùng hệ trọng.
Từ bên ngoài ba vị lão nhân bước vào, cả ba vị đều mặc y phục của Phiêu Vũ học viện. Cả ba vị nhanh chóng cúi chào. Phiêu Văn học viện gấp rút nói: “ ba vị, ta hay tin ba vị đã tìm ra tung tích của những đứa trẻ bị bắt gần đây.”
Vị lão nhân đứng giữa gật đầu nói: “ vào đêm hôm qua khi ba người tại hạ kết hợp cùng quân lính trong Thiên Vũ thành tuần tra phía nam thành thì đột nhiên phát hiện năm bóng đen rất khả nghi, chúng vác trên vai năm bao lớn. Cả ba người tại hạ thấy vô cùng khả nghi nên lập tức chặn đường lại hỏi, cả hai bên nhanh chóng xảy ra ẩu đả. Khi đang giao chiến tại hạ vô tình phát hiện bên trong những chiếc túi mà chúng mang theo chính là những đứa trẻ đã bị gây mê.”
“những đưa trẻ bị gây mê?”- Cổ Long chưởng môn đứng dậy khó hiểu hỏi.
Phiêu Văn chủ viện lập tức giải thích: “ không giấu gì các vị gần đây trong thành đột nhiên có rất nhiều trẻ em biến mất một cách kì lạ, bên phía quân đội và quan phủ cũng liên tục điều tra nhưng chưa có tung tích, lúc đầu cũng nghĩ đây chỉ là những vụ bắt cóc trẻ con bình thường cho đến khi cháu của tại hạ bị bắt đi, hai vị giáo sư lúc đó ở cạnh nó lúc đấy bị đánh trọng thương rất nặng.”
“ có chuyện như vậy thật sao?”- Cổ Long lo lắng nói.
Phiêu Văn chủ viện gật đầu nhìn sang ba vị lão nhân kia nói: “ xin hãy kể tiếp.”
Vị lão nhân ở giữa gật đầu kể tiếp: “ khi chúng thấy tại hạ phát hiện bên trong bao là những đứa trẻ thì vô cùng gấp rút chúng nhanh chóng dùng ma pháp che mắt để trốn thoát, tuy nhiên bọn tại hạ cũng không phải là hạng tôm tép gì rất nhanh đã theo dấu của bọn chúng lần đến một khu rừng.”
Phiêu Văn chủ viện hỏi: “ khu rừng ấy ở đâu?”
“khu rừng ấy nằm ở hướng đông nam của Thiên Vũ thành nếu như đi bộ một ngày sẽ đến, tuy nhiên khu rừng ấy vô cùng kì dị, từ bên trong liên tục phát tán khí tức ma quái, khí tức ấy cực kì đáng sợ và âm độc.”- Vị lão nhân ở giữa kể lại mà không dấu được vẻ sợ hãi của mình.
Thanh Hư chưởng môn đứng dậy ông vừa bước vừa vuốt râu nói: “ đấy là âm khí và chướng khí do chết chóc và oán hận tích tụ, xem ra đấy từng là nơi có rất nhiều người đã chết.”
“Phải mặc dù ba người tại hạ thực lực cũng không phải hạng cao thủ gì nhưng đã truy tìm đến đấy cũng muốn vào tiếp, tuy nhiên vừa bước vào khu rừng thì ngay tức khắc như bị một thứ năng lượng gì đó cực mạnh chấn lui lại không tài nào tiến tới được.”- vị lão nhân bên phải nói.
“ đấy là kết giới, xem ra người đã tạo ra kết giới ấy không phải là người có thực lực tầm thường.”- Vân Lam tiên cô ngồi trên ghế nói sang.
Phiêu Văn chủ viện thúc giục: “ còn chuyện gì nữa không ?”
Ba vị lão nhân kia suy nghĩ một lúc đột nhiên vị lão nhân đứng bên trái “a” lên một tiếng nói: “ đúng rồi! khi giao đấu với bọn người đó tại hạ cảm nhận được chúng là những Ma Pháp sư tuy nhiên ma pháp của chúng vô cùng ác độc, đã thế trên người đều mặc bộ đồ đen khá lạ, còn nữa khi bị tầng kết giới kia chấn lui lại trên đó chợt hóa ra vài chữ gì đó khá lạ.”
“mặc đồ đen, ma pháp sư sử dụng ma pháp tàn độc,”- Thanh Hư chưởng môn vuốt râu suy nghĩ, đột nhiên ông nhớ ra điều gì đó, sắc mặc vô cùng khó coi. Phiêu Văn và những người khác phát hiện ra đều hỏi “có chuyện gì sao?”
Thanh Hư chưởng môn nhìn Vân Lam Tiên Cô nói: “ sư muội, muội đã tưng nghe đến Hắc ám pháp sư chưa?”
Vân lam tiên cô hai mắt khẽ động đứng bật dậy nói: “ sư huynh không lẽ ý huynh là…..”
“không sai! nhiều khả năng bọn chúng chính là những Hắc Ám Pháp sư, kẻ thù truyền kiếp của những pháp sư chân chính.”
Phiêu Văn chủ viện lên tiếng: “ các vị đang nói gì vậy có thể cho ta biết được chứ.”
Thanh Hư chưởng môn gật đầu, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng nói: “ Hắc ám pháp sư là những ma pháp sư đi theo con đường tu luyện cực kì ác độc, những cách chúng tu luyện không giống với bất cứ một vị ma pháp sư nào khác, giết người, bắt cóc làm bất cứ chuyện gì miễn sao giúp bọn chúng tu luyện là sẽ làm hết.”
“thực sự có những tên như vậy sao? tại sao không ai biết đến hay nhắc đến bọn chúng?”- Kim Dung chưởng môn bước đến hỏi.
Vân Lam tiên cô đáp: “ Bởi vì những tên này đã mất tích trên đại lục gần 400 năm nay rồi, những gì khi lại về bọn chúng chỉ là những quyển sách cổ.”
Thanh Hư nhìn sang Phiêu Văn chủ viện nói: “ Phiêu Văn tiên sinh, ngài hãy cho ta biết tính từ bắt đầu phát hiện vụ bắt cóc đầu tiên thì đến nay đã có bao nhiêu đứa trẻ bị bắt đi rồi?”
Phiêu Văn chủ viện suy nghĩ một lúc nói: “ nếu ta nhớ không nhầm thì theo quan phủ cung cấp khoảng hơn ba trăm đứa trẻ đã mất tích rồi.”
“ba trăm nếu thêm những đứa trẻ ở các thành khác, vùng phụ cận thì…..Nguy…..nguy to…..”- Thanh Hư chưởng môn hốt hoản ông lần nay tỏ vẻ cực kì lo lắng.
Nhất Thiền đại sư nãy giờ ngồi yên bây giờ cũng lên tiếng: “ nếu như để đại ác ma đó hồi sinh thì nhân gian khó lòng tránh khỏi đại kiếp.”
Thanh Hư nhìn Nhất Thiền đại sư gật đầu nói: “ bằng mọi giá phải ngăn chặn chuyện này lại.”
Phiêu Văn chủ viện cùng ba vị lão nhân kia khó hiểu hỏi: “ các vị có thể nói rõ cho chúng tôi được không?”
Thanh Hư chưởng môn thở dài nói: “ trong hội hắc ám pháp sư có một loại ma pháp tên là Huyết Linh Phục Sinh trận, đây là loại ma trận ác độc và thâm hiểm cực kì nó dùng để hồi sinh một ác ma từ thời thượng cổ, ác ma này một khi xuất thế hậu họa khó lường được. Thế nhưng điều kinh khủng hơn là chính việc khởi động Ma trận này bắt buộc phải có xác của năm trăm đứa trẻ không quá năm tuổi.”
“cái gì? năm trăm đứa trẻ không quá năm tuổi.”- Phiêu Văn chủ viện cùng ba vị lão nhân giật minh sau đó một sự tức giận dâng tràn trong tim của mỗi người Phiêu Văn chủ viện tức giận đập tay xuống bàn nói: “ có lý nào lại như thế, năm trăm đứa trẻ chúng đều là những đứa bé vô tội, chúng cần được chơi được học sao lại có lý như thế một lũ ác độc, không thể tha , không thể tha thứ.”
“bởi vậy nên chúng ta cần phải ngăn chặn chuyện này càng sớm càng tốt!”- Vân Lam tiên cô xoay về phía ba vị lão nhân kia nói: “ ba vị có thể miêu tả lại chính xác kết giới đã chặn không cho ba vị vào được chứ, dòng chứ xuất hiện trên đó viết như thế nào.
Ba vị lão nhân kia gật đầu họ bắt đầu nhớ lại ba chữ kia, viết lên một tờ giấy trắng. Thanh Hư và Vân Lam tiên cô là hai đại cao thủ trong việc tạo trận pháp kết giới cho nên với những trận pháp kết giới họ có một sự hiểu biết thâm sâu.
Sau khi xem xét những kí tự ấy Thanh Hư và Vân Lam Tiên cô thở dài nói: “ xem ra chúng ta gặp chút khó khăn rồi!”
Kim Dung chưởng môn tiến lại hỏi: “ có chuyện gì sao?”
Vân Lam tiên cô nói: “ đây là một loại kết giới cổ, loại kết giới này không thể phá từ ngoài được mà chỉ có thể phá nó từ bên trong.”
Thanh Hư chưởng môn tiếp lời: “ đó là thứ nhất, thứ hai đây là loại kết giới vô cùng đặc biệt chỉ có những người phù hợp mới có thể tiến vào trong mà không bị ngăn cản.”
“người phù hợp?”- Cổ Mộc chưởng môn khó hiểu hỏi.
Thanh Hư chưởng môn gật đầu giải thích: “ kết giới này được tạo ra với mục đích hạn chế người tiến vào bên trong cho nên khi người lập ra kết giới này đã phân định độ tuổi để tiến vào.”
“có chuyện vậy sao? kết giới cũng có phân định độ tuổi!”- Phiêu văn chủ viện đối với những hiểu biết về kết giới và trận pháp thực sự không nhiều.
Vân Lam tiên cô nói thêm: “ theo những chữ viết mà ba vị kia ghi lại thì chỉ những người dưới ba mươi tuổi mới có thể tiến vào bên trong một cách bình thường, còn lại dù có thực lực cường đại thế nào cũng không thể tiến vào bên trong hoặc phá bỏ kết giới từ bên ngoài.”
Nhất Thiên đại sư tay chống quyền trượng nói: “ không quá ba mươi tuổi, điều này khó thì không khó nhưng dễ thì cũng không phải dễ, các đệ tử giỏi nhất của chúng ta lần này đều đến đây, với việc trừ gian diệt quái chúng nhất định muốn làm tuy nhiên đây không phải là chuyện đơn giản và vô cùng nguy hiểm thực sự lo lắng a.”
Phiêu Văn chủ viện quyết tâm nói: “ nhưng bằng mọi giá chúng ta phải ngăn chặn được việc bọn chúng hồi sinh lại Ác Ma thời thượng cổ, học viện của tôi cũng xin góp những tinh anh giỏi nhất không quá ba mươi tuổi.”
Vân Lam tiên cô gật đầu nói: “ chuyện lần này xem ra chúng ta cần phải tin tưởng vào những đứa đệ tử mà chúng ta xem trọng nhất rồi.”
Cổ Mộc chưởng môn lên tiếng;” vậy không nên để phí thời gian lập tức triệu tập chúng nó về ngay thôi.”
Kim Dung chưởng môn đột nhiên lên tiếng nói: “ Ta có thể tiến cử thêm một người ngoài đệ tử xuất sắc nhất của bổn môn được không?”
“ai?”- tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Kim Dung chưởng môn.
“là Sát Long Nhân-Dịch Thiên”- Kim Dung quả quyết nói.
Nhất Thiền đại sư hiểu suy nghĩ của Kim Dung chưởng môn nên gật đầu nói: “ nếu như đệ muốn qua chuyện này để kiểm chứng thì cũng được tuy nhiên đấy là một thí sinh tham dự đại hội lần này, còn là đại diện của một quốc gia, rất khó.”
Vân Lam tiên cô tiến đến cạnh Kim Dung chưởng môn vỗ vào vai ông nói: “ huynh yên tâm chuyện này để muội lo, Công chúa của Vương Lan đế quốc chính là đệ tử của muội, để muội đi hỏi nó xem sao.”
“sao? Vân Lam chưởng môn có đệ tử là công chúa Vương Lan đế quốc sao?”- Phiêu Văn chủ viện ngạc nhiên hô lên.
Vân Lam tiên cô xoay đầu gật gật đáp: “ đúng vậy nó la đứa đệ tử thứ hai trong hai đứa đệ tử duy nhất của tại hạ, trong hai đứa thì mặc dù thực lực của nó không bằng Băng Tâm nhưng trí thông minh và độ lanh lợi thì hơn vài phần. Nhưng có chuyện gì sao?”
Phiêu Văn chủ viện đột nhiên cười ha hả đáp: “ thực ra cũng không có gì, chẳng là có chút ngạc nhiên thôi, trước đây công chúa có đến gặp ta và đưa ra yêu cầu muồn Vương Lan Đế quốc tổ chức cả ba địa điểm vòng loại của đại hội, qua chuyện đó ta có cái nhìn rất khác về vị công chúa này.”
Vân Lam tiên cô cười xinh đẹp nói: “ phải nó là đứa rất thông minh.”
Kim Dung chưởng môn thở dài nói: “ Vân Lam muội, lần này nhờ cả vào muội đấy.”
Vân Lam tiên cô cười nói: “ huynh yên tâm, chúng ta là huynh muội nên hiểu rõ tâm ý của huynh mà.”
………………….
Hiện tại trên sàn đấu những cuộc chiến khốc liệt đang liên tiếp diễn ra, những người được cho là sẽ vô địch đại hội lần này đều dễ dàng đi tiếp trong đó có ba người mà Dịch Thiên chú ý ngay từ đầu, tuy nhiên đến giờ này hắn vẫn chưa thể nào xác định được thực lực thật sự của bọn họ.
Đến chiều đại hội vòng thi đấu thứ hai kết thúc nhanh hơn những gì mọi người dự đoán, có lẽ vào đến vòng này ai cũng muốn thể hiện thực lực thật sự của mình cho nên những trận đấu trở nên quyết liệt và kết thúc nhanh hơn ở vòng một.
Đêm khuya thanh tĩnh tại căn phòng của Như Nguyệt, sau khi cùng Như Ý và đám tỷ muội ra ngoài dạo chơi nàng trở lại phòng mình, bộ dáng rất vui vẻ, ngồi trước chiếc gương soi ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của mình rồi nghĩ đến Dịch Thiên nàng tự nhiên cười nói: “ tên sắc lang này, tại sao ta lại yêu hắn được nhỉ, hắn có bao nhiêu tỷ muội bên cạnh, ai ai cũng xinh đẹp vậy mà.”
“Như Nguyệt, con đang nói chuyện với ai vậy?”- Đột nhiên từ sau lưng giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên. Như Nguyệt giật mình quay lại thì phát hiện sau lưng nàng Vân Lam tiên cô đang ngồi nhâm nhi tách trà. Như Nguyệt vội quỳ xuống nói: “ đệ tử tham kiến sư phụ.”
Vân Lam tiên cô cười cười tiến lại đỡ lấy Như Nguyệt đứng dậy nói: “ con đấy, cứ gặp ta là lại lễ nghi này nọ, cứ như sư tỷ con không phải tốt hơn sao?”
Như Nguyệt cười cười đáp: “ sư phụ người đến đây lâu chưa? có việc gì mà người phải xuống núi vậy?”
Vân Lam tiên cô tay trái nắm lấy tay Như Nguyệt tay phải sờ sờ khuôn mặt nàng ôn nhu bảo: “ từ khi con xuống núi, con ốm đi nhiều rồi đấy.”
Như Nguyệt cười cười.
Vân Lam tiên cô nói tiếp: “ thực ra ta không muốn giấu con, ta và chưởng môn của ngũ hành lần này tất cả đều xuống núi.”
Như Nguyệt kinh ngạc nàng nói: “ rốt cuộc có chuyện gì mà cả năm người lại phải xuống núi, thường ngày muốn gặp một trong số các chưởng môn đã khó bây giờ cả năm người lại xuống núi thế này nhất định có chuyện lớn.”
Vân Lam tiên cô gật đầu nói: “ chúng ta xuống núi lần này đúng nhiên là có chuyện cần giải quyết nhưng trước đó còn có một chuyện cấp bách hơn rất nhiều.”
Như Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “ là chuyện gì vậy sư phụ.”
Vân Lam tiên cô trả lời: “ là về việc của cậu thanh niên tên Dịch Thiên, theo chúng ta nhận định nhiều khả năng cậu ta là một sát long nhân trong truyền thuyết.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
574 chương
301 chương
109 chương
817 chương
50 chương
195 chương