Thiên mã hành không

Chương 74 : Ác đấu phù hương đình

Cô gái tên Yên Nhi, cũng là hồng y nữ tử, đưa mắt liếc xéo nữ lang áo lam, giọng bực tức: - Lam Kì, ngươi thật không biết xấu hổ hay sao? Liễu lang vừa mới bảo rõ ràng đấy thôi, chàng chỉ nói câu đó với ta và Lâm cô nương, chàng bảo sẽ cùng sống chết với ngươi hồi nào? Lam y cô nương sừng sộ hỏi lại: - Tiện nhân, ngươi nói gì vậy? Yên Nhi cười, đáp: - Ta nói vậy, ngươi nghe, không hiểu sao? Ta bảo trong lòng Liễu lang chỉ thực sự có ta cùng Lâm cô nương thôi! Lam Kì níu tay Liễu Như Lãng, nũng nịu hỏi: - Liễu lang, chàng nói đi, có thiếp trong tim chàng không? Hoàng Dung sốt ruột, bà hươi cây gậy, quát mắng: - Lũ bay muốn đổ ghè tương, đổ hũ giấm thì kéo nhau đi chỗ khác, ta không có rảnh đứng nghe đồ lắm mồm chúng bay nói lải nhải! Cả hai người Lam Kì và Yên Nhi cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi thét hỏi Hoàng Dung: - Mụ là đứa nào vậy?. Thấy Hoàng Dung thanh nhã tú lệ, dẫu niên kỷ có phần hơi cao, nhưng họ sợ Liễu Như Lãng phong lưu thành tính, chưa biết chừng đây lại là một món nhân tình khác nữa của chàng! Cả hai lập tức nảy sinh địch ý! Một trưởng lão Cái Bang trong đoàn Hoàng Dung quát lớn: - Không được vô lễ! Người nổi tiếng như Hoàng bang chủ đây mà còn không nhận biết, rõ là một lũ có mắt không tròng! Hoàng Dung xua tay, bảo: - Các vị, đừng lý đến chúng nó! Bắt tên họ Tiêu mới là chuyện khẩn yếu!. Nói xong, bà vung Đả Cẩu bổng quét vào Liễu Như Lãng, xử quyết chữ thiếu trong Đả Cẩu bổng pháp tấn công. Lam Kì cùng Yên Nhi lập tức rút khí giới ra, đồng loạt thét: - Mụ đáng chết! Dám vô lễ với Liễu lang của ta! Một cô còn bảo: - Hoàng bang chủ thì là cái quái gì! Đừng có tới đây làm loạn! Liễu Như Lãng đưa kiếm ra trước hai cô, chặn cây bổng Hoàng Dung đang vụt vào họ, gã nói rành mạch từng tiếng: - Kì Nhi muội hãy đi lo mặt bắc, còn Yên Nhi trấn giữ phía Nam, phải phòng thủ hương đình, không để bất kỳ ai xâm nhập! Chàng chém thêm hai nhát kiếm nữa, nói tiếp: - Hoàng bang chủ này để cho ta đối phó, hai muội không phải đối thủ! Lam Kì và Yên Nhi đồng thanh đáp ứng, tách ra đi trấn giữ hai mặt bắc và nam, chặn cửa bọn người đang định xâm nhập vào hương đình. Lam Kì sử một ngọn trường tiên, chỉ thấy roi vụt ngang quất xéo, phát tiếng gió vù vù, linh hoạt như rồng thiêng xuất động. Yên Nhi hai tay hai đoản kiếm, múa ra trước mặt một làn hàn quang, không cho ai tiến vào gần. Trước tình hình bốn cửa Phù Hương đình đều có người trấn thủ, phe Hoàng Dung trừ mấy người thụ thương dưới chưởng Tiêu Phong, số còn lại nhất thời không sao xâm nhập. Giao tranh một hồi, ba nữ tử nội lực suy giảm, Lam Kì và Yên Nhi hơi thở đứt đoạn, Lâm Yên Bích cũng không khá gì hơn, cô đang trúng thương nơi chân phải, di chuyển kém linh động, cũng may Điểm Thương Ngư ẩn chiêu thức chậm chạp, chủ yếu dựa vào khí lực trầm trọng, cô đều tránh né được, khi thêm hai người nữa vây công, nhờ khinh công cao cường và sự am tường phần lớn võ học Bích Vân cung, cô đã chi trì được lâu dài. Dần dà, vết thương chảy máu làm cô suy nhược, cô liên tiếp gặp hung hiểm. Về phần Chu tử Liễu cùng Hoàng Dung giáp kích Liễu Như Lãng, gã căn bản nhờ kiếm thức phiêu dật, nội lực hơn hẳn Hoàng Dung, trong vòng ngàn chiêu, có khả năng đánh bại Hoàng Dung, nhưng từ khi Chu tử Liễu, vốn cao thủ đệ nhất đẳng, tham chiến, gã cũng đã lâm vào tình trạng bị kiệt lực dần. Bỗng sau một tiếng kêu la, Yên Nhi đã trúng thương vào tay trái, bay vuột mất đoản kiếm, hai đối thủ của cô vũ động tay đao tấn công, họ sắp sửa tiến vào trong đình, Yên Nhi thét một tiếng, huy động đoản kiếm tả thủ đánh ra một chiêu thí mạng, trực tiếp tấn công vào cả hai dối thủ, bức họ lùi bước, rồi đưa chân trái đá móc vào thanh đoản kiếm bị rơi trên đất, hất tung nó lên, cô nhịn đau vươn tay trái ra bắt lấy. Phút chốc, đã liên tiếp nghe tiếng kêu hốt hoảng của cô, của Lâm Yên Bích và Lam Kì, lần lượt người trước kẻ sau trúng thương, trong khi chiêu thức Liễu Như Lãng dần dà mỗi lúc một chậm lại . . . Giữa lúc ấy, ba thân ảnh từ ngoài chạy vùn vụt vào, chớp mắt, khi họ đến gần, thấy là ba nữ lang. Nhìn cục diện ác đấu, họ thoạt đầu ngạc nhiên, đến khi trông rõ Liễu Như Lãng đang bị hai người vây công, cả ba cô đồng thanh thét to: - Liễu lang, chúng muội đến giúp chàng đây!. Ba miệng một lời chưa dứt, ba thanh liễu diệp đao đồng loạt tấn công Hoàng Dung và Chu tử Liễu. Liễu Như Lãng nhìn thấy ba cô, gã bất giác mừng rỡ, cả tiếng bảo: - Mấy muội trước hết giúp chặn cửa, đừng cho địch nhân vào trong đình, để ta đối phó mấy người kia! Cả ba cô một giọng đáp: - Chàng cứ yên tâm! Liễu Như Lãng thu kiếm lùi lại, gã biết, trong số người cùng phe, chỉ Yên Nhi là kém nhất, bền lập tức lên tiếng bảo: - Lâm muội, Kì Nhi, hai muội cố trụ vững, ta đến giúp Yên Nhi đây. Vừa nói, vừa huy động trường kiếm xuất hàn quang bức bách hai đối thủ Yên Nhi, đẩy họ liên tiếp lùi ra sau. Sau khi lên tiếng nhắn nhe Lâm Yên Bích và Lam Kì, kiếm chiêu Liễu Như Lãng mỗi lúc một thêm hiểm ác, mỗi chiêu, mỗi thức toàn đưa đối phương vào tử địa. Yên Nhi được tình lang giúp, trong lòng hớn hở, thấy phấn chấn nhiều, hai thanh đoản kiếm cô tung ra toàn chiêu thức dũng mãnh, chưa hết một hiệp, một đối thủ đã bị trúng mũi kiếm Liễu Như Lãng vào bụng dưới, làm y ngã lăn! Người kia bị song kiếm của Yên Nhi quây ráo riết, chỉ cố thủ, gặp chiêu chiết chiêu, vô phương phản công. Liễu Như Lãng thấy y không phải đối thủ Yên Nhi, gã bảo nhỏ: - Yên Nhi, muội tiếp tục trấn thủ nơi đây, ta giúp người khác. Trong tình huống khẩn cấp trước mặt, Yên Nhi không lòng dạ nào nghĩ đến ghen tuông nữa, gật đầu, cô đáp: - Huynh yên tâm, muội đủ sức chống cự. Liễu Như Lãng chạy về cửa bắc, đến bên Lam Kì. Võ công Lam Kì cao hơn Yên Nhi, thêm vũ khí có tầm đánh xa, cô đã chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng vì một lúc đối phó ba người, cô sớm đã thấy lực bất tòng tâm, trên mình trúng thương đôi ba chỗ. Cô cắn răng, tử thủ mặt bắc, đang lúc nguy cấp, nghe Liễu Như Lãng, cô lên tinh thần, ngọn trường tiên vung ra như vũ bão. Khi được Liễu Như Lãng trực tiếp trợ lực, cô cảm thấy sức lực tăng gấp bội, huy động trường tiên phối hợp khít khao cùng trường kiếm của Liễu Như Lãng, chẳng mấy chốc, họ đã đả thương được hai địch thủ, kẻ kia đang cố sức chống đỡ ngọn roi. Lo cho Lâm Yên Bích, Liễu Như Lãng bỏ mặc trận đấu, gã cất bước chạy sang bên Lâm Yên Bích, lớn tiếng bảo Kì Nhi: - Kì Nhi, muội sớm thanh toán tên này đi, hắn không phải đối thủ của muội!. Lam Kì chẳng nói chẳng rằng, cô giờ đây trút được gánh nặng giáp công của ba người, trong lòng thấy yên tâm, cô huy động trường tiên tấn công vào đầu, vào mặt địch thủ.. Đúng lúc Lâm Yên Bích đang vất vả, bắp vế trúng thương chảy máu, trên vai, trên tay cũng bị vài vết thâm tím, cô nghiến răng, nhất quyết không lùi. Vào một lúc, cây bơi chèo của Điểm Thương Ngư ẩn kích tới, đôi chân không đủ sức đưa người né tránh, cô đành vung ngọc tiêu ngạnh tiếp. Vào lúc bình thường, cô tự biết thừa sức đối phó, nhưng giờ đang mệt mỏi, cô không tin chắc ngọc tiêu đủ sức cản đòn. Vừa hay một ngọn trường kiếm vụt tới, là Liễu Như Lãng đang sử phép bốn lượng chống ngàn cân, mượn lực đạo trầm trọng của cây bơi chèo, gã tiến sát vào, kịp thời vươn tay kéo Lâm Yên Bích lùi ra sau, Chẳng chờ Điểm Thương Ngư ẩn biến chiêu, gã phóng trường kiếm đâm vào cổ tay Điểm Thương Ngư ẩn, miệng dịu giọng hỏi: - Lâm muội muội, thương tích không có gì đáng ngại lắm chứ? Lâm Yên Bích được giúp, được giảm áp lực khá nhiều, cô quét ngang ngọc tiêu, né tránh một đòn tấn công, đáp: - Không sao, đa tạ huynh. Liễu Như Lãng cười cười: - Mình không phải người ngoài, không cần cám ơn. Muội đang mang thương tích, ba người này để ta giải quyết. Dứt lời, gã huy động thanh trường kiếm như nước chảy mây trôi, chiêu thức lăng lệ, "xoẹt" môt tiếng, đã đâm thủng ngực một địch thủ, làm y ngã lăn, miệng kêu la thảm thiết, co quắp nột hồi, rồi ngưng cử động. Lâm Yên Bích trong lòng lo lắng thương thế Tiêu Phong và Đan Quế, cô thấy cường địch chưa loại trừ hết, trận đánh ba nữ lang kịch chiến cùng Hoàng Dung và Chu tử Liễu chưa biết khi nào ngã ngũ, cô bèn tiếp tục huy động ngọc tiêu, đối địch hai kẻ còn lại, miệng giục Liễu Như Lãng đến tiếp tay cho ba nữ tử kia. Liên tiếp thấy đồng bọn trúng thương, gục ngã, Hoàng Dung bất giác trong lòng sinh nóng nảy, lo lắng, bà tự hỏi, gã Liễu Như Lãng này, không hiểu có bao nhiêu nhân tình, người nào cũng một thân võ nghệ, tận tâm tận lực giúp gã tử thủ Phù Hương đình. Đặc biệt trước mặt, ba nữ lang này diện mạo giống nhau như cùng khuôn đúc, chiêu thức bất cứ người xuất ra cũng đều được hỗ tương, hỗ ứng từ hai người kia, tâm ý họ tương thông, quả là đặc tính chị em sinh ba. Tách riêng từng người, bà và Chu tử Liễu thừa sức đánh bại, nhưng ba ngọn liễu diệp đao kết hợp thành một đao trận, che chắn liền lạc, nhất thời bà thấy sốt ruột, khi nghe đồng bọn liên tục trúng thương, thọ tử, tuy bình thường là người cơ trí lanh lợi, lúc đó bà cũng bó tay, vô kế khả thi. Lâm Yên Bích được liên thủ của Liễu Như Lãng, cô đã nhanh chóng hạ thêm một đối thủ nữa, điểm huyệt đánh y gục lăn ra đất. Lâm Yên Bích thu hồi chiêu thức, cô giắt ngọc tiêu vào mình, bảo: - Liễu đại ca, bọn người này giao cho huynh, muội đi thăm thương tích người bên mình nhé. Liễu Như Lãng nhẹ nhàng đapí - Ừ .. muội đi đi ... Phải cẩn thận đấy! Lâm Yên Bích băng vết thương trên vế xong, cô chạy vào trong đình, xem xét vết thương Tiêu Phong và Đan Quế. Cùng lúc đó, Điểm Thương Ngư ẩn tham chiến Hoàng Dung và Chu tử Liễu chống Liễu Như Lãng, hắn bị mũi kiếm Liễu Như Lãng đâm vào cổ tay thụ thương, bơi chèo vuột tay bay đi vù ra tít xa tận bên ngoài. Gã hoang mang, lò dò chạy đi tìm bơi chèo. Chu tử Liễu sợ sư huynh ngộ hiểm, vội phi thân đến cứu. Còn may cho gã, khi Liễu Như Lãng thấy Điểm Thương Ngư ẩn mất vũ khí, đã đứng yên, không tiếp tục tấn công nữa. Gã đang tính qua giúp mấy chị em sinh ba, kịp khi thấy Chu tử Liễu chạy đến, bèn dừng bước, nhìn Chu tử Liễu, cười cười: - Huynh đài, võ công mang tên gì vậy, trong văn có võ, trong võ hàm chứa văn, vô cùng tân kỳ! Chu tử Liễu biết hôm nay khó lòng thủ thắng, ngay cả muốn cùng Hoàng Dung và Điểm Thương Ngư lành lặn ẩn rút lui cũng không phải là khó, bên đối phương, ngoài Liễu Như Lãng và ba chị em, số còn lại đều đã trúng thương. Ông lập tức dừng tay, cười cười trả lời: - Các hạ thiếu niên anh kiệt, vũ công cao minh, tại hạ rất lấy làm kính phục. Ông liếc Liễu Như Lãng, hỏi: - Xem ra các hạ cũng là người có đọc sách, tất có biết câu quốc gia hưng vong , thất phu hữu trach? Vậy sao các hạ đi bán mạng, tiếp tay thát tử Mông Cổ?. Liễu Như Lãng ngạc nhiên hỏi: - Y là người Mông Cổ? Chu tử Liễu đáp: - Ngàn lần không sai! Ông nhen nhúm hy vọng sẽ lấy đại nghia vì dân ra thuyết phục họ Liễu bỏ cuộc, nếu hắn chịu dẫn đám tình nhân rút lui, chuyện bắt giữ Tiêu Phong sau đó sẽ dễ như trở bàn tay. Liễu Như Lãng khẽ chau mày, gã liếc nhìn Lâm Yên Bích, thấy cô đang thăm mạch Tiêu Phong, đôi hàng mi cô rũ thấp, giữa ban ngày, trời quang mây tạnh, gương mặt Lâm Yên Bích gã thấy sao nhạt nhoà, như cô đang chìm đắm trong một cơn mộng mị. Liễu Như Lãng chợt rùng mình, máu nóng sôi sục, gã chỉ muốn, không chút hối tiếc, không chút ngần ngại, xả thân, đem tính mạng che chở cho cô. Liễu Như Lãng tức thì đổi sắc mặt, miệng gằn rõ ràng từng tiếng: - Chẳng cần biết người tộc gì, hễ Lâm muội chú tâm bảo vệ, dẫu có phải chết, ta quyết lo cho họ được an toàn. Lòng gã hướng về Lâm Yên Bích, chẳng cần biết người cô đang bảo vệ đã làm gì có hại tới quốc gia, tới bách tinh. ---- Xem tiếp hồi 74 ---- .