Thiên mã hành không
Chương 69 : Tam nhật chi kỳ
Đi một lúc, đến chân thành Tương Dương, cổng đã đóng. Vì là đêm trừ tịch, đầu tường thành treo một đèn lồng, hắt ánh sáng lên một vùng tường thành. Nhìn lính tráng lưng đeo cung tên, tay cầm thương, mâu đang tuần tra bên trên, Lâm Yên Bích nhận thấy, bất cứ giá nào, cô phải vượt Tương Dương nội đêm nay đi Giang Nam, chần chừ qua sáng mai, nguy hiểm sẽ tăng gấp bội.
Từ đầu tường thành vọng xuống tiếng quát hỏi:
- Ai ở dưới ấy thế?
Lâm Yên Bích ngẩng mặt, đáp:
- Quân gia trên ấy, làm ơn mở cổng thành.
Trên đầu tường thành, thấy đó là một nữ tử, một cỗ xe, quân canh bớt khẩn trương, bớt cảnh giác, nói vọng xuống:
- Cổng thành đã đóng, không có mệnh lệnh của tướng quân, không thể mở, xin chờ sáng mai.
Lâm Yên Bích chau mày, cô chợt nghĩ đến một người, bèn lớn tiếng nói:
- Ta vâng lệnh Quách Tĩnh, Quách đại hiệp nhập thành, mang quân vụ thập phần khẩn cấp, nếu các vị làm ta chậm trễ, các vị phải hoàn toàn nhận chịu trách nhiệm.
Mười năm nay, Quách Tĩnh giúp giữ thành Tương Dương, ông đẩy lùi không biết bao nhiêu đợt tấn công Mông Cổ, do đó, quân dân Tương Dương hết sức kính trọng đại hiệp. Người lính nghe cô nói thế, bèn quay ra nhỏ giọng bàn bạc cùng đồng đội, rồi một người nói xuống:
- Cô bảo được Quách đại hiệp phái đến, nhưng ở đây, đã có lệnh, đêm hôm muốn ra vào thành, phải mang lệnh bài của đại hiệp. Nếu cô có lệnh bài, hãy xuất trình cho bọn ta xem.
Bất kể lời nói đúng, sai, Lâm Yên Bích lấy ra tấm lệnh bài Quách Tĩnh đã tặng ở Lục gia trang, cô vung tay, nhẹ nhàng ném nó lên đầu thành.
Toán quân lính thấy một nữ tử yếu ớt, chỉ một cái vung tay hời hợt, đã đưa được tấm lệnh bài lên, họ biết đã gặp người giang hồ. Một người đón lấy nó, cùng vài người khác xúm xít kiểm soát. Lâm Yên Bích trong bụng phập phồng, nếu tấm lệnh bài không làm nổi thông hành giúp vượt Tương Dương, cô không còn cách nào khác, tường thành cao ngất, cô nghĩ thầm, không thể dùng sức vượt qua. Đang còn nghĩ ngợi, tiếng từ trên đã gọi xuống:
- Xin chờ một chút, chúng ta đi mở cổng đây.
Gã nói xong, cùng vài đồng đội lục tục đi xuống bên dưới.
Lâm Yên Bích bất giác thở ra một hơi dài, trong lòng cô bình tĩnh, sau khi rong ruổi đường trường hầu như nguyên ngày, bây giờ cô mới cảm giác mệt mỏi toàn thân. Cô ngoái đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Phong, ông cũng vừa từ ngoài cửa xe quay đầu vào, khi hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Yên Bích chợt đỏ bừng đôi má, cô tránh né ánh mắt đó, nhỏ giọng hỏi:
- Hai ta vưà vượt qua một quãng đường đầy gian nan, người thấy trong mình ra sao?
Dưới ánh đèn, Tiêu Phong thấy cô đầu tóc xổ tung, một vài lọn tóc xoã ngang mặt, nét tiều tuỵ hiện rõ. Thoáng nhìn qua, ông cảm giác trong lòng một nỗi gờn gợn không rõ tư vị. Ông đáp:
- Ta khoẻ ... Cô nương đừng quá lo cho ta nữa! Chỉ vì ta, cô đã phải chịu không biết bao nhiêu cực khổ!
Lâm Yên Bích nghe nói, mặt thoáng ửng hồng, cô e thẹn, rồi duyên dáng, nhu mì nói:
- Không có chi! Là bằng hữu, phải giúp đỡ nhau thôi!
Rồi nghe tiếng cọt kẹt ở cửa, hai người nhìn ra, thấy cổng thành đang rộng mở, một người lính tiến ra, bảo:
- Vào đi!
Lâm Yên Bích nhanh chóng khởi động, cho xe đi qua điếu kiều, xuyên cổng, người lính hỏi:
- Giữa đêm trừ tịch trọng đại này, cô nương đi đâu, công việc gì gấp gáp vậy?
Lâm Yên Bích đáp:
- Lệnh Quách đại hiệp, đây là quân vụ cực bí mật, không sao để lộ ra ngoài, xin thứ lỗi, tiểu nữ không thể nói.
Người lính nhập ngũ lâu năm, gã dĩ nhiên biết đạo lý đó, bèn lập tức cười cười, nói rằng:
- Ta hiểu rồi! Tại ta lắm mồm quá đấy thôi!.
Gã rất kính trọng Quách Tĩnh, nên đã nâng tấm lệnh bài bằng hai tay, đưa trình Lâm Yên Bích, rồi hỏi:
- Chẳng hay Quách đại hiệp hiện đang ở nơi nao? Khi nào thì đại hiệp về lại đây?
Lâm Yên Bích đón tấm lệnh bài, đáp:
- Quách đại hiệp đang ở Đại Thắng quan, chắc ngài sẽ trở về vài ngày tới đây thôi. Đang mang việc gấp, tiểu nữ cám ơn các vị đã khó nhọc giúp mở cổng thành.
Người lính xua tay, đáp:
- Chớ quá khách khí, Quách đại hiệp vì quân dân thành Tương Dương hết lòng xuất lực, khi đại hiệp có việc, chúng ta có nhiệm vụ hết lòng hết sức giúp thực hiện cho tròn. Cô nương mau đi nhanh đi.
Cỗ xe đi được vài trượng, Lâm Yên Bích chợt quay đầu lại, nói:
- Việc này cực kỳ cơ mật, nếu bất cứ ai tra hỏi, xin các vị chớ nói đã gặp ta, tránh tiết lộ hành tung.
Người lính gật đầu, đáp:
- Cô nương yên tâm, ta hiểu rồi.
Lâm Yên Bích đánh xe theo đại lộ đi về hướng Nam. Dọc đường , tiếng pháo giao thừa nổ râm ran không dứt, nhà nhà chong đèn trước cửa đón tết. Trong tâm tư, Tiêu Phong tự nhủ, đây là đêm giao thừa mình ghi nhớ suốt đời, tuy ông đã trải không biết bao nhiêu phong ba bão táp trong đời, đều đã chỉ toàn trông vào võ công và đảm lược chính bản thân để chiến thắng tất cả, vượt qua hung hiểm . Nhưng những sự kiện ông chứng kiến đêm nay, nhất định chúng sẽ ghi khắc sâu đậm trong tâm khảm ông.
Tuy Lâm Yên Bích rất mỏi mệt, cô hiểu rằng, xa khỏi Hoàng Dung bước nào, là tăng thêm an toàn cho Tiêu Phong bước ấy, nên cô gắng gượng, dưới trời đêm không trăng, sao mọc thưa thớt, đánh xe ruổi ngưạ tiếp tục đi nhanh về phía trước,
Đến cổng thành phia nam. Lâm Yên Bích y theo cách đó, cô dùng lệnh bài Quách Tĩnh mở cửa thành, đưa ngựa xe ra ngoài thành Tương Dương.
Đi được một chặp nữa, con hãn huyết bảo mã quá mệt mỏi, đã bắt đầu chậm bước. Lâm Yên Bích cất roi, cô nới lỏng dây cương, mặc nó đi từng bước một. Cô ngẩng đầu nhìn trời đêm thưa thớt vài vì sao, gió lạnh ban đêm từng chặp từ phương bắc thổi về, lay động những món tóc loà xoà bên vai, cô đưa tay vén tóc, gom về sau lưng, rồi nhớ lại những hiểm nguy vừa qua, chặng đường phía trước tương đối ít cần thận trọng hơn. Khi nghĩ đến thương thế Tiêu Phong, cô bất giác nhăn tít đôi mày liễu, cô tự hỏi, thuật dùng độc trị độc của mình liệu chi trì cho Tiêu Phong qua được cái hạn ba ngày đó không? Nếu qua được, bằng vào y thuật của mình, cô có nhiều khả năng trị dứt được độc tố đó. Ngoảnh nhìn ra sau, thấy rèm xe đã hạ xuống, Tiêu Phong đang thở nhè nhẹ trong một giấc ngủ sâu.
Vào hừng đông, nghe ngựa hí, Tiêu Phong tỉnh giấc, ông mở mắt, vén rèm xe, thấy Lâm Yên Bích vẫn như hôm qua, cô đang cầm cương điều khiển ngựa kéo xe. Ông lên tiếng:
- Lâm cô nương, cô đã đi suốt ngày suốt đêm rồi, hãy ngừng lại nghỉ một chút.
Lâm Yên Bích không đáp lời. Sau một lúc, cô quay lại nhìn ông, vẻ mừng rỡ thoáng hiện trên mặt, cô nói:
- Thần sắc người coi bộ khá hơn hôm qua nhiều, chắc nửa lọ dãi độc đó có công hiệu phần nào!
Nói xong, cô đưa một ít thuốc giải độc của cung Bích Vân, ông đón lấy, chiêu với một ít nước, ông uống trọn. Tiêu Phong hít một khẩu chân khí, ông đang định vận sức, bỗng một cơn đau tức ngực bùng phát, làm ông chẳng đề khí được. Thấy thế, Lâm Yên Bích vội bảo:
- Đừng đề khí nữa, sau khi trúng phi đao có độc, bị thêm một chưởng trầm trọng, người đã bị nội thương khá nặng, nếu cố gắng đề khí, sẽ chỉ làm cho thương thế thêm trầm trọng.
Tiêu Phong đáp:
- Được! Ta sẽ thôi không đề khí nữa! Cô nương mỏi mệt lắm rồi, nên dừng xe nghỉ một lúc.
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Không sao, ta chẳng phải một cô chiêu cưng chiều quá hoá hư đâu! Bằng vào sức con ngựa, độ hai ngày nữa, mình đến được nhà ở Chiết Quế.
- Chiết Quế là ở đâu vậy?
- Là trú sở của ta ở Giang Nam.
Tiêu Phong thắc mắc, cô từ trên Thiên Sơn xuống, kế đó ngụ tại Hạnh Hoa cốc, bây giờ lại thêm một nhà khác nữa tại Chiết Quế, ông bất giác hỏi:
- Rút cục cô nương ngụ tại đâu? Ở đâu cũng thấy có nhà vậy?
Lâm Yên Bích cười rộ, đáp:
- Ở đâu ... còn tuỳ lúc! Nhưng trong một năm. phần lớn thì giờ ta ở trên Thiên Sơn. Vì phải thu thập dược liệu từ nhiều địa phương khác nhau, dựa theo khí hậu thích ứng cho từng loại dược thảo, do đó, ta có nhà ở nhiều địa phương khác nhau. Dưới Giang Nam này, có Chiết Quế cung. Hàng năm, tiết tháng tám, ta thường xuống đây, luôn tiện thưởng thức mùi hương hoa quế.
Nghe cô nói đến cung, Tiêu Phong bất giác nhớ Bích Vân cung chủ đêm hôm khuya khoắt tấn công nhà họ Giang, cô nương Lâm Yên Bích, dựa theo võ công và thân phận, hiển nhiên cô có địa vị khá cao trong cung. Đêm qua, nhìn cô động thủ, ông thấy các chiêu thức cùng thân thủ của cô có cùng nguồn gốc vói bà Bích Vân cung chủ, ông hỏi ngay:
- Cô là môn hạ Bích Vân cung, sư phụ cô có phải bà Bích Vân cung chủ không?
Lâm Yên Bích quay lại, cô dịu dàng nhìn ông, hỏi:
- Sao người biết? Có phải Thanh Huyền đã nói cho người?
Tiêu Phong lắc đầu, đáp:
- Không phải! Đó là ta từng chứng kiến bà Cung chủ xuất thủ, trông khá giống võ công và chiêu thức của cô, nên ta đoán vậy.
- Sao vậy? - Lâm Yên Bích ngạc nhiên, hỏi - Người đã gặp sư phụ của ta? Mà gặp lúc nào vậy?
Tiêu Phong đáp:
- Tại một thôn làng nhỏ ngoài phủ Tín Dương, ở Hà Nam. Ta tình cờ gặp hắc y nữ tử tự xưng cung chủ cung Bích Vân.
Lâm Yên Bích không dằn được, cô buông tiếng cười rộ, rồi nói:
- Làm gì có chuyện đó! Nhất định người ấy đã mạo xưng. Hồi ở Hạnh Hoa cốc, sư phụ ta cử gười đến tìm ta, nhắn ta đi Liễu trang giải quyết chuyện gì đó! Hồi ấy, chắc chắn sư phụ ta phải đang ở trên Thiên Sơn
Cô dừng một chặp, rồi tiếp:
- À ....lúc đó người cũng ở tại Hạnh Hoa cốc, cũng được nghe lời nhắn tin đó,. Thêm một điểm nữa, sư phụ ta chưa hề vận hắc y, bà nuôi ta từ nhỏ đến lớn, chẳn g bao giờ ta thấy bà vận trang phục màu đen cả.
Tiêu Phong biết giây liên lạc sư đồ đáng kính, ông nhìn bộ dạng Lâm cô nương này, thây rõ cô hết sức kính ngưỡng sư phụ. Nếu ông kể nguyên câu chuyện, chưa chắc cô chịu tin. Vả lại, chưa có chứng cớ xác định hắc y nữ tử đó thật sự làm cung chủ cung Bích Vân, nếu nói ra, ông dễ động chạm đến hình tượng của sư phụ trong lòng cô. Ông bèn ra vẻ ngộ nhận, nói:
- Chắc là mạo danh, ta chỉ thấy đôi chút uyên nguyên giữa các võ công, chiêu thức!
Lâm Yên Bích khẽ chau mày, đáp:
- Cung Bích Vân khá lớn rộng, ở đâu cũng có chi phái, trong số, thể nào cũng có không ít cao nhân tàng long ngọa hổ. Vả lại, võ công thiên hạ đều cùng một nguồn, người nào đó dám mạo danh trongCung chủ, thật gan dạ vô cùng. Bình thường, sư phụ ta đối đãi thuộc hạ rất ôn hòa, hoặc giả đã khiến vài đứa trong chúng sính cường, thành vô thiên, vô pháp. Hắc y nữ tử ấy đã làm nên chuyện gì vậy? Có phải chuyện sát nhân phóng hỏa không?
Trong giọng nói có nét phẫn nộ, Tiêu Phong nhận thấy cô không chấp nhận bất cứ sự bất kính nào đối với sư phụ. Lập tức, ông quyết định không thuật lại toàn bộ, tạm nói;
- Cũng chẳng có gì to tát, là chuyện gây gổ dăm câu với A Tử, đi đến động thủ động cước, Vì A Tử không phải đối thủ, ta đã ra tay cùng người đó chiết chiêu đôi ba hiệp, phát giác bà ta võ công không tệ. Sau đó, vụ việc giàn xếp ổn thoả, hết hiểu lầm, đường ai nấy đi!
Lâm Yên Bích tức giận nói:
- Còn may chưa làm gì quấy quá! Nếu người đó gây nhơ danh sư phụ, ta quyết sẽ cử người truy tầm tung tích, sẽ chẳng dung tha!
Tiêu Phong không đáp, trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi:
- Sư phụ cô tốt với cô lắm phải không?
Lâm Yên Bích quất roi một tiếng, đáp:
- Ta lúc nhỏ mồ côi, sư phụ bảo đã nhặt được ta vào lúc hai tháng tuổi dưới chân núi Thiên Sơn, đem ta lên núi nuôi nấng mười chín năm ròng, dạy võ công, dạy nghề thuốc! Trong mắt ta, bà là người tuyệt hảo đệ nhất thế gian!
Tiêu Phong ngẫm nghĩ, bà Bích Vân cung chủ đó sao có thể xuất hiện dưới hai hình dạng đối nghịch nhau? Ông từ từ dọ hỏi nơi Lâm Yên Bích những mối quan hệ của cô với Bích Vân cung, những cố sự về Bích Vân cung trên giang hồ. Lâm Yên Bích nhất nhất nói cho ông rõ.
Hai người tiếp tục rong ruổi, vừa đi vừa trò chuyện, đói ăn lương khô, khát uống nước mang theo trong bình tông. Chẳng mấy chốc trời về chiều. Tiêu Phong chuyện trò cùng cô, dần dà, ồng thấy đầu óc mệt mỏi, cho dù gắng gượng thế nào, ông không thể tránh mi mắt sụp kín, rồi tâm trí mông lung, ông chìm vào một cơn mê.
Một lúc thật lâu, Lâm Yên Bích không nghe Tiêu Phong nói năng, cô hoảng hồn, quày đầu, vén rèm xe. Khi thấy Tiêu Phong hôn mê, cô thờ thẫn, tay buông lỏng dây cương, mắt u uẩn nhìn vào gương mặt ông, cô tự hỏi, khi mặt trời mọc sáng mai, liệu ông thoát ra khỏi hôn mê đó không?
---- Xem tiếp hồi 69 ----
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
1800 chương
50 chương
10 chương
38 chương
29 chương