Thiên mã hành không
Chương 152 : Thụ lâm cứu quách tương
Quách Tương tươi cười đáp:
- Cái đó thì lại chẳng bị. Muội không chịu ăn, bọn họ còn năn nỉ muội nữa kia!
- Là chàng đấy ư? - Tiếp theo tiếng kêu đầy nét hân hoan, Triệu Phi Yến đã chạy ào tới, khi thân hình cao lớn cuả Tiêu Phong đập vào ánh mắt, ả bất giác vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.
Tiêu Phong hỏi:
- Triệu cô nương, sao cô cũng có mặt ở đây?
Triệu Phi Yến đứng dựa người vào một thân cây, tay vân vê một chéo áo, miệng nói:
- Đại sư tỷ dẫn tôi theo, sao chàng cũng đến chốn này?
Mụ đàn bà kia trợn mắt nhìn ả, mụ dòm qua Triệu Phi Yến rồi dòm lại Tiêu Phong, giọng lạ lẫm:
- Sư muội, thì ra muội biết ông ta, ông ấy là ai thế?
Triệu Phi Yến cúi gằm mặt, e thẹn đáp:
- Là người phu quân đã uống hết vò rượu Nữ Nhi Hồng của muội, muội cũng không biết chàng tên họ là gì!
Tiêu Phong dở khóc dở cười, đang định lên tiếng cải chính, ông bỗng nghe tiếng Lâm Yên Bích lạnh lùng nói:
- Còn không biếy mắc cở kia .. Ai là phu quân của mi?
Từ lúc gặp Tiêu Phong, Triệu Phi Yến chỉ đã thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, tay e ấp vò vò chéo áo, căn bản không nhòm nhõi gì đến người cung quanh, khi nghe giọng nói thanh thoát của Lâm Yên Bích, ả ngước mắt lên trông, mới nhận ra nữ tử mặt mày rạng rỡ đứng kế bên Tiêu Phong, tà áo xanh phất phơ, trông cô tựa một nàng tiên. Khi nhận định đấy là Lâm Yên Bích, cũng là thiếu nữ tuyệt sắc , hồi ở tiểu điếm dưới chân núi Thiên Sơn đã từng phóng ngân châm, suýt lấy đi tính mạng của mình, sự việc xảy ra đã lâu, mà nỗi hãi sợ vẫn còn vướng vất trong lòng. Nhưng ghen tuông, ả lớn tiếng mắng chửi lại:
- Tại sao lại là ngươi nữa kia? Ngày nọ, ngươi dùng ngân châm ám toán ta, ta còn chưa tính sổ nợ kia kìa!
Lâm Yên Bích không giận, mà lại còn cười to, đáp:
- Hay lắm! Chừng nào muốn, mi thì cứ đến đây mà tính!
Triệu Phi Yến nhìn cô tươi cười rạng rỡ, càng tăng nét yêu kiều diễm lệ không bút nào tả xiết, cô đứng kế bên Tiêu Phong, thấy đúng là một đôi anh hùng mĩ nhân, ả chẳng sao ngăn nổi ghen tức bùng phát, bèn rút từ eo lưng ra một cây thiết sạn, la lớn:
- Bữa nay, ta sẽ rạch nát cái mặt mi, cho mi biến thành xấu xa như quỷ sứ!
Ả hươi cây thiết sạn xông tới, nhưng chỉ mới đi được hai bước, mắt đã thấy loá sáng ánh ngân quang, rồi nghe Triệu Phi Yến rú "ui da", cánh tay vụt nhức buốt, thiết sạn tuột khỏi tay, bay văng ra xa. Ả giơ bàn tay lên xem, thì thấy một vùng đen xì, đích thị đang bị trúng độc cực nặng. Ả liền miệng rên rỉ với mụ đàn bà kia:
- Sư tỷ, muội bị trúng độc rồi, tỷ tìm cách trả thù cho muội!
Mụ nọ cứ tưởng Triệu Phi Yến chỗ quen biết với Tiêu Phong, hai bên ắt hẳn sẽ hoan hỉ trò chuyện, mụ đâu dè Lâm Yên Bích cùng Triệu Phi Yến có thù cũ, hai bên vừa gặp mặt đã động thủ liền. Khi thoáng liếc thấy cánh tay đen xì của Triệu Phi Yến, mụ bất ngờ vì độc châm của nàng lại quá sức ghê gớm đến thế, mụ bèn xoay chuyển tròng mắt, tính kế thoát thân một mình, bất chấp tính mạng Triệu Phi Yến chưa biết sống chết ra sao.
Mụ chắp tay nói với Tiêu Phong:
- Tôi lỡ dại bị ma quỷ ám ảnh, đã ra tay bắt cóc con gái của Quách đại hiệp. Bữa nay, sư muội tôi bị trúng phải độc châm của cô nương đây, tôi cũng không cầu xin giải dược, hai vị cứ thong thả mà đưa cô nương Quách Tương đi. Từ giờ, tôi hứa sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, hai bên coi như giảng hoà, vậy tôi xin từ biệt, mai sau có khi mình còn gặp lại.
Nói xong, mụ như một cái bóng mờ, co chân chạy vù tuốt ra đàng sau.
Triệu Phi Yến củ rũ tấm thân béo ệu của ả tựa vào thân cây, ngay trên gò má cũng đã thoáng hiện làn khí đen, ả gọi với theo mụ đàn bà nọ:
- Sư tỷ, cứu muội với!
Mụ nọ rõ ràng nghe lời kêu van ấy, nhưng mụ giả điếc, cứ co giò chạy về vạt rừng đàng sau. Bỗng mắt mụ loáng một cái, cảm giác có một bóng người phóng vùn vụt qua bên trên đầu, rồi, đứng lừng lững nơi không xa lắm trước mặt, người kia cản đường bỏ chạy của mụ, giọng đanh lại:
- Ngươi bỏ mặc sư muội ngươi, tính chạy đi đâu vậy?
Mụ nọ ngước trông, nhận ra Tiêu Phong, bắt gặp ánh mắt sáng quắc, mụ bất giác rúng động toàn thân, giọng bối rối:
- Tôi ... Tôi chạy đi tìm giải dược cứu nó!
Tiêu Phong lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi tìm giải dược ở đâu? Nhân vật có thuốc giải trong mình đang đứng đấy, ngươi không hỏi xin nơi cô ta, lại còn định chạy đi tìm nơi nao?
Mụ nọ đáp:
- Tại tôi biết là cô ta sẽ không cho đâu!
- Ngươi hãy đến quỳ tại đây, có khi ta sẽ cho ngươi không chừng - Từ đàng sau vọng tới tiếng trả lời của Lâm Yên Bích.
Mụ nọ mặt mày đỏ au, bỗng dưng mụ chỉ tay vào Triệu Phi Yến, lớn giọng:
- Con nhỏ béo ị này, tôi đã chịu nhịn nhục nó lâu lắm rồi, xưa kia, nó cứ suốt ngày dèm pha tôi cùng sư phụ, dèm rằng tôi không đàng hoàng, bữa nay đây, tôi quyết dứt tình cùng nó. Nó là nó, tôi là tôi, chuyện sống chết của nó, tôi không dính dáng vô nữa!
Triệu Phi Yến nghe qua, vốn tự trong đầu ả đang hoang mang cảm giác gần đất xa trời đến nơi, mà cũng phải nổi đoá, ả bèn nhẩy nhổm lên:
- Hay chưa... Bữa nay rốt cuộc ta mới thấy rõ bộ mặt thật của mi! Mi lòng dạ đen tối, trước đây, ta mù quáng nghe theo lời mi, đã đối xử hết tình hết nghĩa cùng mi, thế mà bữa nay, mi trở mặt với ta như vậy ... ta ... ta ...
Tay ả xỉa xói toán loạn, miệng ấm ức đến nghẹn lời ...
Ngón tay thanh mảnh của Lâm Yên Bích búng ra một cái, miệng cô khẽ quát:
- Đón lấy giải dược này!
Triệu Phi Yến đưa tay chụp lấy, bất kể hoàn thuốc to nhỏ ra sao, ả đã ném tọt vào mồm, nuốt chửng ngay xuống.
Lâm Yên Bích bảo:
- Phải vận khí đan điền,thúc đẩy đưa dược lực đi khắp châu thân.
Triệu Phi Yến y lời, ả ngồi xếp bằng trên đất, vận khí đưa dược lực chạy khắp toàn thân. Mụ đàn bà nọ, trước mặt không lối đi, mà Triệu Phi Yến cũng đã có giải dược rồi, mụ chỉ còn mỗi một cách là lùi về đứng kế bên Triệu Phi Yến.
Tiêu Phong cũng đã lui về chỗ cũ, ông quay sang bảo Lâm Yên Bích:
- Mình đi đi thôi. Hai ta đưa Quách Tương về thành Tương Dương.
Lâm Yên Bích nắm chặt vào tay Quách Tương, cô sánh vai cùng Tiêu Phong ra đi, bỗng Triệu Phi Yến mở bừng mắt, la ó:
- Tiểu nha đầu, mi còn chưa đưa cho ta giải dược kìa! Ta không muốn bị chết rữa nát toàn thân!
Quách Tương quay lại, cười khanh khách, bảo:
- Mấy hòn đạn cuả ta đâu có tẩm độc gì đâu, đó là ta bỡn cợt chị đấy thôi.
Triệu Phi Yến bỡ ngỡ, rồi lại la to:
- Ta không tin! Thứ thuốc mi đem theo trên mình, là thuốc giải, đúng hay không?
Quách Tương vẫn cười khanh khách, cô nói:
- Đó là Cửu Hoa Ngọc Lộ, bộ chị đã không ngửi thấy mùi thơm của nó sao?
Triệu Phi Yến lẩm nhẩm:
- Cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn? Là thánh dược của đảo Đào Hoa …
Trong chớp mắt, Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đã cùng nâng Quách Tương trổ khinh công đưa cô đi xa lắm rồi. Lúc Quách Tương quay đầu ngó lại, cô không còn thấy Triệu Phi Yến đâu nữa, bèn hỏi Lâm Yên Bích:
- Xin cho hỏi quý tính đại danh của tỷ tỷ?
Lâm Yên Bích cười đáp
- Ta tên Lâm Yên Bích.
- A ... Lâm tỷ tỷ ... - Quách Tương lại ngước trông sang Tiêu Phong, hỏi:
- Xin cho hỏi, đại hiệp cao tính đại danh là gì?
Tiêu Phong cúi đầu, đáp:
- Ta tên Tiêu Phong.
- Xin chào Tiêu đại hiệp. - Quách Tương tròn mắt ngó ông, nói tiếp - Tiêu đại hiệp ghê gớm thật, chỉ một chưởng đã đánh cho mụ ác nhân đó trọng thương.
Tiêu Phong vui vẻ hỏi:
- Tại sao cô gọi Lâm tỷ tỷ, mà không chịu gọi ta là Tiêu đại ca?
Quách Tương lắc đầu lia lịa, nói:
- Không ... Không gọi thế được ... Nhác trông qua, muội biết ngay ông là một đại anh hùng, một anh hùng khí bạt sơn hà, giống y hệt cha muiội.
Lâm Yên Bích đưa tay bẹo chỏm mũi cô bé, vui vẻ nói:
- Ui da, cái cô bé nhóc này mồm miệng lanh ghê! Lại nói có chữ có nghĩa, là mẹ muội dạy muội, phải không?
Quách Tương kêu "ái" một tiếng, rồi đáp:
- Mẹ muội chỉ dạy muội học hết Kinh Thư, có nhiều thứ mẹ không dạy, là tự muội đọc sách lấy, phải nói là chính muội tự nhận mặt chữ.
Đôi đồng tử đen nhánh của cô bỗng lúng liếng, rồi cô hỏi:
-Tiêu đại hiệp, Lâm tỷ tỷ, muội muốn cầu xin một việc này, được không?
Tiêu Phong khà khà cười, bảo:
- Được! Muội nói đi.
Quách Tương nói:
- Muội muốn về đảo Đào Hoa trước, để gặp Kha công công, ông ấy nhất định lo lắng lắm. - Cô bé bỗng "ui da", rồi tiếp - Có khi Kha công công đã rời đảo đi tìm muội rồi, mà muội hiện không biết công công đang ở đâu!
Lâm Yên Bích tươi cười bảo cô:
- Muội cứ yên tâm. Ta sẽ sai người đưa tin đến Kha công công, báo ông ấy hay là bọn ta đã tìm thấy muội rồi, để ông ấy trở về đảo Đào Hoa chờ muội.
Quách Tương thích thú nói:
- Vậy thì hay quá. Nhưng mà Kha công công chẳng biết đang ở đâu, làm sao tỷ tìm ra cho được?
Lâm Yên Bích đáp:
- Ta tìm được! Muội cứ yên tâm.
Quách Tương gắng sức gật gù cái đầu, mỗi tay cô bị Tiêu Phong và Lâm Yên Bích giữ chặt, chân cô không chạm đất, cô lướt vù vù theo họ, tai nghe gió thổi ù ù, mắt thấy cây cối hai bên đường chạy vun vút về sau, nhưng cô không chút hãi sợ, trong lòng lại thấy sung sướng. Miệng cô cứ nói lách chách không thôi, lắm khi làm Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích cười rũ rượi.
Ba người liên tục di chuyển về hướng bắc, vào hoàng hôn,họ đã về đến chỗ trà quán nơi gửi ngựa. Nhận lại hai con hãn huyết bảo mã xong, Lâm Yên Bích hỏi tiểu cô nương bán quán:
- Cai ông già tóc bạc trốn dưới gầm bàn, đi đâu rồi?
Tiểu cô nương cười hi hi, đáp:
- Hai vị đi rồi, ông ta cứ trốn riệt dưới gầm bàn, tới lúc quán đóng cửa, kêu lão chui ra, mãi lão không chịu. Thật lâu sau, lão đi khỏi được một lúc rồi, lại có một bà già tóc trắng khác đến hỏi thăm xem lão già tóc bạc ra đi về hướng nào, tôi có nói cho bà ấy biết.
Cả Tiêu Phong lẫn Lâm Yên Bích đều cười ồ, đều cùng nhớ đến bà già vận hắc y ấy.
Lâm Yên Bích và Quách Tương cưỡi chung một ngựa, theo sát bên Tiêu Phong. Hãn huyết bảo mã cước lực thiên hạ vô song, đi được một chặp, họ đã đến Thiện Xiển phủ của Đại Lý. Ngoài thủ phủ Đại Lý, đấy là một thị trấn lớn vào hạng hai, đường phố buôn bán cực kỳ phồn thịnh. Lâm Yên Bích tìm đến phân đàn của Bích Vân cung, ra lệnh họ chuyển tin tức đã tìm thấy Quách Tương đi khắp giang hồ, rằng cô đang trên đường về đảo Đào Hoa. Ba người dùng cơm tối nơi phân đàn, nghỉ qua đêm, rồi hôm sau tiếp tục hành trình về hướng đông.
Khi họ ra khỏi thị trấn Thiện Xiển phủ ngợp đầy hoa lá, từ nơi xa xa, Tiêu Phong thấy có một người đang đứng ngay giữa đại lộ, khi đến gần, thì thấy tay áo trường bào người nọ phất phới trong gió, mười ngón tay chắp lại, râu tóc trắng xoá, chính là vị Nhất Đăng đại sư họ từng gặp nơi quán trà. Đại sư chắp tay vái một vái, nói sang sảng:
- A Di Đà Phật, khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.
Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đồng loạt nhảy xuống ngựa, hoàn lễ Nhất Đăng.
Tiêu Phong hỏi:
- Đại sư đạo hạnh cao thâm, Tiêu mỗ ngu độn, chưa lĩnh hội được. kính mong đại sư dạy bảo.
Thấy hai người nhất mực giữ lễ, Nhất Đăng có hơi bất ngờ, ông ngẩng lên, đảo ánh mắt sang Tiêu Phong, rồi nói:
- A Di Đà Phật, có phải thi chủ là Tiêu Phong, làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ?
Tiêu Phong gật đầu:
- Đúng thế.
Nhất Đăng lại trỏ sang Quách Tương đang ngồi trên ngựa, hỏi:
- Tiểu cô nương đây có phải là con gái của Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung, tên gọi Quách Tương?
Tiêu Phong lại gật đầu:
_ Đúng vậy.
Hai tay chắp lại, Nhất Đăng niệm vào câu Phật hiệu, rồi ngước lên, đại sư cả tiếng hỏi:
- Lão nạp không tự lượng sức mình, dám cả gan xin Tiêu tướng quân để người lại?
Trong đầu, Lâm Yên Bích biết Nhất Đăng đại sư đang hiểu lầm, cô bèn nhoẻn miệng cười, nói:
- Đại sư, chúng tôi ..
Tiêu Phong xua xua tay, ông vén tà áo, chắp tay vái Nhất Đăng đại sư một vái, nói:
- Hay lắm! Đã từng nghe đại danh Nhất Đăng đại sư từ lâu, hôm nay hai chúng ta được gặp nhau đây, có dip bàn luận luận bàn ...
Ông nghe đại danh của Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Ông đã có dịp quá chiêu với Đông Tài, Tây Độc và Bắc Cái đều đã qua đời cả rồi, bữa nay hạnh ngộ Nam Đế, lại là hậu nhân Đoàn gia, Tiêu Phong rất mong muốn xem qua võ công đại sư một lần cho biết. Ông lập tức thuận dịp, co chân nhảy vút sang vạt cỏ mé vệ đường, chắp tay vái đại sư một vái thật sâu, miệng nói:
- Đại sư, xin mời ...
Truyện khác cùng thể loại
1204 chương
225 chương
18 chương
82 chương
2897 chương
12 chương
239 chương
48 chương