Thiên mã hành không
Chương 144 : Sơ tiễn minh ước
Tiêu Phong xuống ngựa, rảo bước đến, vươn hai tay nâng GIa Luật Anh và Tiêu Minh Dương đứng lên, rồi quay sang cất giọng sang sảng bảo đám đông:
- Các huynh đệ chớ quá câu nệ lễ tiết, đứng cả lên đi thôi.
- Dạ ...
Toán quân đồng thanh đáp lời, rồi lần lượt đứng dậy.
Siết chặt tay GIa Luật Anh và Tiêu Minh Dương, Tiêu Phong hỏi:
- Hai huynh đệ này, lâu quá không gặp, vừa rồi các bạn đi Kinh Triệu tìm thăm, rủi vào lúc ta vắng nhà, các đệ đều vẫn khoẻ cả chứ?
GIa Luật Anh đáp:
- Nhờ phước đức Tiêu đại ca, hai chúng tôi đều khoẻ, một năm sau này, người Mông Cổ nhất nhất giữ lời hứa, không tăng thuế, dân chúng đều làm ăn sinh sống tốt đẹp, có được cuộc sống ấm no, toàn nhờ vào công ơn của Tiêu đại ca đấy thôi!
Tiêu Minh Dương nói thêm:
- Ở đây, nhà nhà đều thành kính tô tượng Tiêu đại ca để thờ, cầu chúc Tiêu đại ca được sống lâu, được khoẻ mạnh, luôn bình yên hưởng thụ hạnh phúc.
Khoé mắt long lanh, trước tình cảm tộc nhân dành cho mình, Tiêu Phong cảm động vô ngần, những nỗi niềm khổ sở chất chứa trong lòng suốt một năm qua để lo toan cho vận mệnh của Lâm Hoàng phút chốc tan biến, vì họ, ông hừng hực trong tim mối quyết tâm bảo toàn cho họ, cho mảnh đất này, dẫu phải chết cũng không sờn lòng.
Liếc nhanh vào Lâm Yên Bích, Tiêu Minh Dương hỏi Tiêu Phong:
- Cô nương đây là ...
Tiêu Phong quay nhìn cô, đáp:
- Cô tên Lâm Yên Bích, mấy phen ta gặp hiểm nạn dưới Trung nguyên đều nhờ cô cứu giúp, nếu không có cô, sợ bữa nay không còn được gặp lại các huynh đệ.
Nghe ông nói, GIa Luật Anh cùng Tiêu Minh Dương đồng loạt chắp tay, vái Lâm Yên Bích một vái thật sâu.
Lâm Yên Bích vội vàng hoàn lễ, bảo:
- Hai vị hành đại lễ như thế, Yên Bích thấy thật không xứ.Nghe ông nói, Tiêu Minh Dương mừng lắm, sớm hôm kề cận Tiêu Phong vốn là ước vọng trong đời, nhưng khi đảo ánh mắt sang Lâm Yên Bích, gã lại lắc đầu, bối rối nói:
- Không đâu, đệ cô thân, chẳng cần phủ đệ, mà chỗ ở hiện thời của đệ cũng còn tốt chán.
Lâm Yên Bích liếc gã, mỉm cười, nói:
- Minh Dương huynh đệ, câu đó là nói cho người ngoài, cái toà phủ đệ to lớn này mà chỉ hai người ở thì quá sức lãng phí, ta lại không uống rượu, mà Tiêu đại ca của huynh đệ một ngày không rượu là không xong, thấy đại ca uống một mình không vui, huynh đệ nên dọn vào đây, làm bạn rượu cùng Tiêu đại ca là phải phép lắm rồì.
Tiêu Phong nhìn Tiêu Minh Dương, khoát tay, nói:
- Vậy đệ cứ thế mà làm, đừng từ chối nữa!
Ông biết Tiêu Minh Dương mồ côi mẹ từ nhỏ, sống cuộc sống cô đơn khổ sở, may còn có được GIa Luật Anh lo toan cho, gã cứ phải tạm trú nơi phủ đệ nhà Gia Luật, ông cảm thương thân thế gã, đồng thời ưa thích cái tánh sởi lởi thẳng thắn của gã, thành thử mới đặc biệt cùng gã.
Thấy Lâm Yên Bích đã nói thế, Tiêu Minh Dương không tiện khước từ nữa, gã bèn vui vẻ chấp thuận.
Mọi người an cư xong, GIa Luật Anh gưỉ đến nhiều gia nhân cùng nô bộc, Tiêu Phong đều trả về hết, chỉ giữ đủ người ngày hai buổi lo cơm nước, quét tước.
Đã lâu không đi săn, Tiêu Phong thấy ngứa ngáy tay chân, sang ngày thứ hai, ông bèn rủ Lâm Yên Bích, Tiêu Minh Dương cùng cưỡi ngựa ra ngoài thành, đến các khoảnh rừng lân cận, chỉ nội nửa ngày trời đã thu hoạch được khá tốt, ngay tối hôm ấy, Tiêu Phong cho thiết tiệc trong phủ, chiêu đãi mấy bố con nhà GIa Luật cùng các người quen biết cũ, yến ẩm tận tình.
Từ đó trở đi, Lâm Yên Bích thường ra ngoài thành, tìm gặp Tích Cổ học chăn nuôi, còn Tiêu Phong lúc thì đi săn, lúc thì giúp cô chăn nuôi mục súc, cả hai hay ngồi trên thảm cỏ, thả mắt nhìn ngắm mây trời mang hình dạng dê, cừu, hoặc tán dóc hàng giờ, hoặc lặng nghe gió lùa rì rào bên tai, cùng nghĩ nhớ về những ngày tháng xưa, về những lúc hoạn nạn vào sinh ra tử bên nhau, chừng như đang còn sống trong những giấc mộng ấy. Họ thấy, cái mơ ước được bên nhau chăn dắt mục súc miền quan tái, trong cuộc sống thực, đẹp hơn trí tưởng tượng nhiều. Kế đó, ngẫu nhiên Lâm Yên Bích gặp trong thành một bệnh nhân nguy kịch, cô ra tay cứu chữa, đưa người bệnh từ Quỷ Môn quan về lại dương thế, khiến danh tiếng thần y của cô lại vang dội khắp nơi, con bệnh nườm nượp kéo đến, làm cô tất bật suốt ngày mà không chữa hết, chẳng còn thì giờ cho mục súc. Cô bèn linh động, nghĩ cách chiêu mộ thầy thuốc trong vùng vào phủ, truyền dạy nghề thuốc độc đáo của Bích Vân cung cho họ, rồi bố cáo bệnh nhân toàn thành đến điều trị nơi các thày thuốc ấy, chỉ khi nào họ không chữa xong, cô mới phải ghé mắt vào. Mấy tháng như vậy, y tế, điều trị bệnh nhân được sắp đặt, tổ chức chu đáo, cùng lúc mùa đông về, cỏ trên thảo nguyên tàn rụi cả, không thể thả mục súc mà chăn dắt, cô chỉ hoặc làm thầy thuốc, hoặc theo Tiêu Phong săn bắn, chẳng mấy chốc, dưới sự dìu dắt của chính tay Tiêu Phong, cô trở thành một cao thủ trong nghề cung tiễn.
Ngày nọ, bão tuyết to, Lâm Hoàng thuộc vùng đất giá băng, người người đều rút vào chốn ấm áp trong nhà, trên đường cái quan tịnh không một bóng bộ hành. Đầu đội mũ lông, thân khoác áo ấm, Lâm Yên Bích đứng bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, cô chợt nhớ về Giang Nam, những năm trước đây, cô thường xuống trốn lạnh ở Chiết Quế cư vùng ấy, là lúc các hoa quế đều đã tàn tạ, giữa tuyết nhẹ, các bông mai nở rộ, khoe sắc trắng đầy cụm cây, thoang thoảng một mùi hương man mác, ngẫm nghĩ hồi lâu, cô buột miệng, khe khẽ ngâm:
- Quân tự cố hương lai,
Ưng tri cố hương sự,
Lai nhật ỷ song tiền,
Hàn mai trước hoa vị…
(Thơ Vương Duy, tạm dịch :
Ngày bạn từ cố hương đến đây,
Chuyện vãn nhau về xóm cũ, làng xưa,
Mình đứng trước khung cửa sổ chạm khắc đẹp đẽ,
Hỏi bạn:
Mấy cội hàn mai rày đã đơm bông chưa?)
- Gì thế kia? Muội đang nhung nhớ cố hương ư?
Hoà cùng tiếng bước chân là giọng nói của Tiêu Phong.
Ngoảnh trông lại, Lâm Yên Bích cười nụ, cô đáp:
- Muội thực cũng không hiểu cố hương của muội là ở đâu nữa! Chỉ vì phần lớn thời gian, muội sinh sống tại vùng Giang Nam, giờ này, nhìn tuyết rơi, muội lại nhớ đến hoa mai vùng Giang Nam cũng trắng như thế.
Tiêu Phong đến đứng sánh vai bên cô, ông nhìn ra mấy đụn tuyết đang vun cao ngoài song cửa, nói;
- Chốn này là vùng băng giá lạnh ngắt, mùa đông đến, toàn thể cây cỏ đều tàn rụi, chim chóc nếu không kịp di cư về nam, đều sẽ chết rét hết. - ông ngoái trông vào Lâm Yên Bích - Yên Bích, chắc muội chưa quen sinh sống nơi vùng giá lạnh này, hẳn vì thế mà đang tưởng nhớ về Giang Nam?
- Không phải - Lâm Yên Bích lắc đầu, rồi khi quay sang, bắt gặp ánh mắt Tiêu Phong, cô né tránh đi, nói khẽ - Mấy lúc này, muội sống rất hạnh phúc, vì ngày ngày đều được thấy huynh, đều được chuyện trò cùng huynh ..
Cô không quen thố lộ tình cảm con tim, nên ngắt ngang câu nói, gò má chớm ửng hồng.
Truyện khác cùng thể loại
1204 chương
225 chương
18 chương
82 chương
2897 chương
12 chương
239 chương
48 chương