Thiên Long Bát Bộ

Chương 19 : Người Áo Xanh Là Ai?

Bảo Ðịnh Ðế nghe Thanh bào khách nói, biến sắc đáp: - Tôi không thể tin ông được. Thanh bào khách liền cầm gậy trúc sang tay trái, đưa ngón tay trỏ bên phải ra đánh vèo ra điểm huyệt Bảo Ðịnh Ðế. Bảo Ðịnh Ðế nghiêng mình tránh khỏi xong, trả đũa luôn một ngón. Thanh bào khách cùng Bảo Ðịnh Ðế lại lần lượt đến ngón tay giữa, ngón vô danh, ngón út rồi sau cùng là ngón cái đều theo đúng phép "Nhất Dương Chỉ" ăn miếng trả miếng. Chung Linh đứng bên nhìn thấy lạ mắt, động tính hiếu kỳ của trẻ thơ, quên cả sợ hãi ông già áo xanh cười hỏi: - Hai ông chơi trò oản tù tỳ đấy ư? Hết ông này đưa tay lại đến ông kia chìa ngón. Như vậy ai thua ai được? Nàng vừa nói vừa lân la lại gần, thốt nhiên một luồng gió cực mạnh thổi đến, Chung Linh đang nẩy người lên một cái, tựa như bị mũi dao nhọn đâm vào trước ngực, thì Bảo Ðịnh Ðế đánh hất lại một chưởng đẩy người nàng lùi lại phía sau. Nàng sợ run, mặt tái mét. Bảo Ðịnh Ðế giữ cho nàng đứng lại được rồi hỏi: Liệu cháu có bị nguy đến tính mạng không? Chung Linh kêu "ối" lên một tiếng, miệng hộc máu tươi ra, run lập cập đáp: - Ông... ông kia muốn giết tôi. Bảo Ðịnh Ðế lắc đầu đáp: - Không phải đâu! Ông ấy đang cùng ta tỷ thí võ công, người ngoài chớ có đến gần. Ðoạn đưa tay ra vỗ nhẹ lưng nàng mấy cái để an ủi. Thanh bào khách hỏi Bảo Ðịnh Ðế: - Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa? Bảo Ðịnh Ðế vội tiến lên mấy bước, khúm núm lạy phục xuống nói: - Chính Minh này xin bái kiến tiền bối. Thanh bào khách nói: - Ngươi chỉ gọi ta bằng tiền bối thôi ư? Thế là ngươi chưa tin nên mới không nhận ta. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Chính Minh này làm chúa tể một nước, trên vai nặng trĩu gánh sơn hà đâu dám có hành động lỗ mãng, cẩu thả? Mình đã không con, dòng dõi chính thống lại còn một mình Ðoàn Dự, xin tiền bối rộng lượng buông tha y ra. Thanh bào khách đáp: - Ta chỉ cần cho họ Ðoàn nước Ðại Lý loạn luân, thất đức, tuyệt diệt dòng giống, đã ráng chờ cho có ngày nay, có lý đâu lại nới tay một cách dễ dãi thế được? Bảo Ðịnh Ðế to tiếng: - Ðoàn Chính Minh này nhất định không để cho tiền bối làm như vậy đâu. Thanh bào khách cũng hằn học: - Trời ơi! Ngươi cứ tự xưng là Hoàng đế nước Ðại Lý. Ta cho ngươi chỉ là kẻ loạn thần tặc tử, đã mưu đồ chiếm đoạt ngai vàng mà thôi. Ta thách ngươi có giỏi thì về điều động cả thần sách quân lẫn ngự lâm quân tới đây. Ta nói cho ngươi hay: dù thế lực ta còn kém ngươi xa, nhưng ta giết thằng giặc non Ðoàn Dự dễ như trở bàn tay. Nét mặt Bảo Ðịnh Ðế hết xám xanh lại trắng bợt. Ông biết rằng lão nói thật. Ðừng nói đến chuyện điều động thần sách quân cùng ngự lâm quân tới, mà mình chỉ thêm một tay giúp sức là lão cũng không địch nổi rồi. Nhưng lúc đó lão sẽ gia hại Ðoàn Dự ngay tức khắc. Huống chi lão còn là tiền bối mình, kẻ dưới không nên xúc phạm người trên cho loạn mối cương thường. Nghĩ vậy nhà Vua đành đánh lá bài xử nhũn: - Vậy tiền bối muốn thế nào sẽ phóng xá Ðoàn Dự xin cho biết! Thanh bào khách đáp: - Ðiều đó phỏng có khó gì? Ngươi phải xuất gia đầu Phật, nhường đế vị lại cho ta, ta sẽ tha nó. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Cơ nghiệp của tổ tiên truyền đời để lại, tôi đâu dám tự tiện chắp tay đem dâng cho người? Thanh bào khách lại nói: - Vậy thì ngươi phải ráng chờ. Khi nào Ðoàn Dự cùng em gái ăn ở với nhau, sanh hạ được chút con, bất luận trai hay gái ta sẽ tha ra. Bảo Ðịnh Ðế vẫn ngọt nhạt: - Nếu vậy thì thà rằng tiền bối giết y đi còn hơn. Thanh bào khách lại nói: - Ngoài ra còn có hai đường để giải quyết: một là ngươi lừa lúc ta không phòng bị, ám toán giết ta đi rồi ngươi tự ý tha nó ra. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Không đời nào tôi ám toán giết tiền bối. Thanh bào khách tiếp: - Nói vậy thì nói chứ ám toán ta đâu phải chuyện dễ dàng? Còn đường thứ hai nữa là ngươi bảo Ðoàn Dự đem phép Nhất Dương Chỉ ra đấu với ta. Nếu thắng tự nhiên y sẽ tẩu thoát. Nói xong lão cười sằng sặc trong cổ họng. Bảo Ðịnh Ðế nổi giận nhưng cố nén, chậm rãi nói: - Ðoàn Dự không biết chút võ nghệ nào chứ đừng nói gì đến phép Nhất Dương Chỉ nữa. Thanh bào khách đáp: - Trai họ Ðoàn mà bảo rằng không biết Nhất Dương Chỉ thì ai tin được? Bảo Ðịnh Ðế nói: - Ðoàn Dự từ thuở nhỏ học Thi, Thư cùng kinh Phật, tâm địa từ bi, kiên quyết không chịu học võ. Thanh bào khách nói: - Ðó chỉ là một lối giả nhân nghĩa. Hạng ấy mà lên ngôi Vua thì chưa chắc đã là hạnh phúc cho lê dân Ðại Lý, giết quách đi là hơn. Bảo Ðịnh Ðế xẵng giọng hơn: - Xin tiền bối cho biết còn đường lối nào khác nữa không? Thanh bào khách đáp: - Ngươi còn hỏi chi đến đường lối nào khác? Giả tỷ năm nọ có đường lối để thoát thì ta đâu đến nỗi thân tàn ma dại thế này? Kẻ khác không cho ta lối thoát có lý đâu ta chịu tìm lối thoát cho các ngươi? Bảo Ðịnh Ðế cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi vẻ mặt cương quyết gọi to: - Dự con ơi! Ta sẽ tìm cách cứu con ra khỏi chốn lao lung. Con chớ quên mình là con cháu họ Ðoàn nghe! Bỗng nghe Ðoàn Dự la lớn: - Bá phụ ơi! Bá phụ lại gần đây đem phép Nhất Dương Chỉ ra xử tử cháu đi cho rồi. Bảo Ðịnh Ðế giật giọng hỏi: - Thế nào? Mi làm bại hoại gia phong họ Ðoàn rồi sao? Ðoàn Dự đáp: - Không! không phải thế. Cháu thấy trong lòng nóng như thiêu như đốt, không thể sống được nữa. Bảo Ðịnh Ðế nhủ: - Con người ta sống chết có số mệnh, con đành phó mặc Hoàng thiên tới đâu hay đó.Ðoạn nhà Vua cầm tay Chung Linh vừa nhảy qua bức tường cây vừa nói: - Tiểu cô nương! Ða tạ cháu đã đưa đường cho ta, sau này sẽ có ngày trả ơn. Rồi theo lối cũ đi ra trước cửa toà nhà chính. Lúc đó mọi người giao đấu, phân thắng bại đã hơi rõ rệt: Phủ tiên điếu Lăng Thiên Lý cùng Ðiểm Thương Nông Ðổng Tư Quy hai người hiệp lực đánh Nam Hải Ngạc Thần đã có vẻ thắng thế. Bút Mặc Sinh Chu Ðan Thần cùng Thái Tân Khách Tiêu Ðốc Thành đã uy hiếp được thanh bạc đao của Diệp Nhị Nương. Cây phất trần của Thư Bạch Phụng vây bọc cặp Tu la đao của Tần Hồng Miên xem chừng đã khó bề xoay sở. Ngoài hiên bên kia cặp giò Vân Trung Hạc tuy vẫn lanh lẹ dị thường nhưng miệng đã thở hồng hộc như trâu cày mệt nhọc mà Ba Thiên Thạch vẫn nhảy lên chồm chồm, còn đang sung sức. Thiện Xiển Hầu Cao Thăng Thái vẫn chắp hai tay để sau lưng, thủng thẳng đi lại ung dung, có vẻ nắm chắc phần thắng về phe mình. Tuy ông giả bộ chẳng quan tâm gì đến những trận chiến đấu khốc liệt xung quanh nhưng kỳ thực mắt nhìn khắp sáu mặt, tai nghe hết tám phương, tinh thần sáng suốt bao trùm cả cục diện. Vì thấy phe mình không ai lâm vào tình trạng nguy kịch nên Hầu chẳng cần ra tay tiếp viện. Bảo Ðịnh Ðế không thấy em đâu liền hỏi: - Chính Thuần đâu? Cao Thăng Thái tâu: - Trấn Nam Vương đang đuổi Chung động chúa để đi tìm Ðoàn công tử. Bảo Ðịnh Ðế hạ lệnh: - Công việc nơi đây sẽ có kế hoạch khác, các ngươi hãy ngừng tranh đấu để quay về đã. Ba Thiên Thạch nghe lệnh bỗng nhiên đứng lại. Vân Trung Hạc nhảy bổ tới, Ba Thiên Thạch thừa cơ đánh vút ra một chưởng. Vân Trung Hạc đưa cả hai tay ra chống đỡ cảm thấy trong người nôn nao, rồi miệng trào máu tươi ra. Y cố gượng trấn tĩnh nhưng mắt hoa lên, nhìn không rõ đường quyền đánh tới đành phải bỏ chạy. Ba Thiên Thạch cũng không đuổi theo, chỉ cười hềnh hệch nói: - Ta đã biết sức nhau rồi. Ðoàn Chính Thuần ở trong bụi rậm đi ra hỏi Bảo Ðịnh Ðế: - Hoàng huynh đã tìm thấy chỗ thằng Dự chưa? Bảo Ðịnh Ðế gật đầu đáp: - Tìm thấy rồi! Ta hãy về thành rồi sẽ nói chuyện. Bọn Lăng Thiên Lý, Chu Ðan Thần thấy nhà vua hạ lệnh đình chiến cũng đều muốn dừng tay song phe Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần, Tần Hồng Miên đang hăng không chịu bãi chiến cứ đánh hoài. Bảo Ðịnh Ðế chau mày nói: - Chúng ta đi thôi! Cao Thăng Thái "vâng" một tiếng, đoạn rút ống ngọc địch ra, ống tay áo rộng lùng thùng, bay phất phới nhằm đánh vào sau lưng Tần Hồng Miên. Tần Hồng Miên cất tiếng mắng liền: - Bọn mi cậy đông người để thủ thắng sao không biết thẹn? Bỗng nghe hai tiếng "loảng choảng", ngọc địch đã đánh trúng vào hai ngọn Tu la đao của Tần Hồng Miên. Cặp đao phải hạ thấp xuống, Thư Bạch Phụng liền nhân lúc đó quay lại, nhảy ra đằng sau. Cao Thăng Thái phất tay áo lùng thùng một cái, phát ra một luồng kình phong cản Tần Hồng Miên lại, không cho đuổi theo nữa. Rồi cầm ngọc địch nhằm Nam Hải Ngạc Thần đánh tới, đoạn hất tay đánh sang Diệp Nhị Nương. Cả hai đòn này đều nhằm đánh vào huyệt trọng yếu đối phương. Nam Hải Ngạc Thần cùng Diệp Nhị Nương đồng thời kinh hãi lùi lại phía sau ba bước. Thực ra thì võ công Cao Thăng Thái đâu có thể lấy một chọi ba được nhưng ông đứng lược trận từ lâu, nhìn nhận kỹ càng, rồi đột nhiên sử dụng đòn tuyệt kỹ để đối phó với cả ba người cùng một lúc khiến họ nhất thời phải hoang mang, chân tay quờ quạng, tuy ông vẫn ung dung như không. Thực ra thì ba đòn này ông đã tốn không biết bao nhiêu công phu tập luyện và đã phải dùng toàn lực thi thố. Hơn nữa ông đã suy đi tính lại rất kỹ, ba đòn này cực kỳ hiểm độc, đối phương chỉ còn một lối lùi lại phía sau để tránh, tuyệt không còn cách nào để trả đòn lại được. Nam Hải Ngạc Thần giương đôi mắt ti hí lên mà nhìn Cao Thăng Thái, vừa kinh hãi vừa bội phục nói: - Mẹ cái thằng cừu non này gớm thật, ta không ngờ... Lão không thốt ra hết lời nhưng ý lão định nói: Ta không ngờ mi ghê gớm đến thế, ta đây khó có thể ăn đứt được thằng lỏi này. Thư Bạch Phụng hỏi Bảo Ðịnh Ðế: - Tâu Hoàng huynh! Cháu Dự có sao không? Bảo Ðịnh Ðế tuy trong lòng rất lo ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên đáp: - Không sao đâu! Thật là cơ hội rất tốt để rèn luyện cho y. Chỉ mấy hôm nữa là ra được. Thôi ta hãy về Triều rồi sẽ nói chuyện. Bảo Ðịnh Ðế đi đầu, vợ chồng Ðoàn Chính Thuần nối gót rồi đến bọn tuỳ tùng. Sau bọn tuỳ tùng là bốn gã Ngư, Tiều, Canh, Ðộc. Cao Thăng Thái đi hậu đoạn, vì mấy đòn vừa đây Cao đã làm bên địch khiếp sợ. Nam Hải Ngạc Thần hung hãn là thế mà cũng không dám đuổi theo khiêu chiến. Ðoàn Chính Thuần đi chừng mười trượng không nhịn được, phải quay lại nhìn theo Tần Hồng Miên. Tần Hồng Miên cũng run run nhìn theo ông. Bốn mắt gặp nhau, hai bên đều có vẻ ngẩn ngơ. Nam Hải Ngạc Thần quát hỏi: - Con cừu kia! sao không cút đi cho lẹ, còn tiếc rẻ cái gì? Hay muốn chơi nhau với lão gia đây một trận nữa? Ðoàn Chính Thuần giật nảy mình, vội quay mặt về phía trước thấy vợ đang trố mắt nhìn mình ông đành phải rảo bước chạy theo, ra khỏi hang Vạn Kiếp. Ðoàn người về đến nước Ðại Lý, Bảo Ðịnh Ðế bảo mọi người vào luôn trong cung thương nghị. Vào đến thư phòng, chia thứ bậc an toạ xong, Vua truyền cho nột thị lui ra rồi đem tình hình Ðoàn Dự bị giam giữ thuật lại. Bấy giờ mọi người mới hiểu việc này mấu chốt đều ở cả trong tay Thanh bào khách. Nhưng lại nghe Bảo Ðịnh Ðế nói: không những lão đã giỏi phép Nhất Dương Chỉ mà võ công cũng hơn ngài một bậc nên không ai dám nói gì. Ta nên nhớ rằng phép Nhất Dương Chỉ họ Ðoàn chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái. Thanh bào khách đã hiểu phép này tất nhiên phải là con cháu chính phái họ Ðoàn. Mọi người nghe Bảo Ðịnh Ðế nói đều cả kinh thất sắc. Ðoàn Chính Thuần nói: - Thái tử Diên Khánh đã qua đời rồi còn đâu? Chắc lão này mạo nhận đó thôi. Bảo Ðịnh Ðế thở dài nói: - Tên tuổi thì còn có thể nhận càn chứ phép "Nhất Dương Chỉ" thì có lý nào giả mạo được? Học võ phải đường hoàng, nếu nghe trộm học lỏm thì chỉ là hạng tầm thường trong phái võ lâm. Nội công tâm pháp những kẻ học lỏm có đâu đến mực cao siêu như lão? Lão đích là thái tử Diên Khánh rồi không còn nghi ngờ gì nữa. Ðoàn Chính Thuần ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp: - Ðại ca đã nhận rõ lão là thái tử Diên Khánh thì dù sao cũng dòng giống họ Ðoàn, vì lẽ gì lão lại cố làm bại hoại gia phong nhà ta? Bảo Ðịnh Ðế nói: - Lão khắp người tàn tật nên tính tình kỳ dị, nhất thiết không thể lấy lý lẽ thông thường mà lường được. Lão ôm một mối căm thù bất diệt, cố tìm cách phá hoại được thanh danh anh em ta mới hả giận. Ðoàn Chính Thuần nói: - Ðại ca lên ngôi báu đã được bấy nhiêu lâu, thần dân đội đức, bốn cõi yên vui. Ðừng nói là thái tử Diên Khánh xuất hiện, giả tỷ Thượng Ðế Ðức có phục sinh cũng không trở lại ngôi Vua được nữa. Cao Thăng Thái cũng đứng lên tâu: - Lời Trấn Nam Vương thật là chí lý. Thái tử Diên Khánh biết điều trao trả Ðoàn công tử thì thôi bằng không thì ta không thể nhìn nhận ông là người đứng đầu bốn nhân vật kỳ dị trên đời này nữa mà chỉ coi ông là kẻ thất phu, ai cũng có quyền tru lục. Bất luận võ công ông ta cao đến mực nào cũng không thể địch lại số đông.Nguyên mười bốn năm trước đây, Thượng Ðức Ðế Ðoàn Liêm Nghĩa trị vì nước Ðại Lý. Nhằm năm Thượng Ðức thứ 5, Thượng Ðức Ðế bị gian thần là Dương Nghĩa Trinh giết chết. Sau người cháu gọi Thượng Ðức Ðế bằng bác là Ðoàn Thọ Huy được vị trung thần Cao Trí Thăng phò tá giết Dương Nghĩa Trinh, đưa lên kế vị hiệu là Thượng Minh Ðế. Thượng Minh Ðế không muốn làm Vua, trị vì được 1 năm rồi xuất gia đầu Phật nhường ngôi báu lại cho đường đệ là Ðoàn Chính Minh tức Bảo Ðịnh Ðế. Ðoàn Liêm Nghĩa có sinh được một người con trai là thái tử Diên Khánh, song sau khi gian thần Dương Nghĩa Trinh giết Vua cướp ngôi không thấy thái tử Diên Khánh đâu nữa. Ai cũng cho là thái tử Diên Khánh bị Dương Nghĩa Trinh hạ sát rồi. Nhắc lại Bảo Ðịnh Ðế nghe lời Cao Thăng Thái tâu, lắc đầu nói: - Ngôi báu này chính là của thái tử Diên Khánh, chỉ vì khi trước không tìm thấy người nên Thượng Minh Ðế mới lên kế vị, sau Thượng Minh Ðế truyền lại cho ta. Nay thái tử Diên Khánh đã trở về, lý đương nhiên ta phải trả ngôi báu lại cho người. Ðoạn nhìn Cao Thăng Thái nói tiếp: - Giả tỷ lệnh tôn mà còn dĩ nhiên cũng nghĩ như ta. Nguyên Cao Thăng Thái là con vị công thần Cao Trí Thăng. Hồi đó sở dĩ trừ gian diệt nịnh được toàn là nhờ công Cao Trí Thăng cả. Cao Thăng Thái tiến lên một bước, nằm phục xuống đất tâu: - Tiên phụ kẻ vi thần này tuy có dạ trung chúa yêu dân thật nhưng Thanh bào khách này là người đứng đầu bọn Tứ ác, giả tỷ mà ông lên làm vua nước Ðại Lý, sửa trị muôn dân thì trăm họ điêu linh biết bao nhiêu mà kể. Việc chúa thượng định nhường ngôi này, kẻ vi thần là Cao Thăng Thái dù tội đáng muôn thác cũng không dám tuân lệnh. Lăng Thiên Lý cũng phủ phục tâu: - Thần là Lăng Thiên Lý đã nghe Nam Hải Ngạc Thần, người thứ ba trong Tứ ác hú lên những tiếng ghê hồn, biểu người đứng đầu Tứ ác là ác quán mãn doanh. Nếu Ác Quán Mãn Doanh không phải là thái tử Diên Khánh thì dĩ nhiên không thể lên ngôi báu được rồi, giả tỷ lão chính là thái tử Diên Khánh thì cũng dâm ác bằng mấy Nam Hải Ngạc Thần. Chúa thượng nỡ để lão lên sửa trị muôn dân nước Ðại Lý này cho giang sơn điên đảo, xã tắc khuynh nguy hay sao? Bảo Ðịnh Ðế khoát tay nói: - Hai người hãy đứng dậy. Lời các ngươi quả là có lý, nhưng Ðoàn Dự đã mắc vào tay thái tử Diên Khánh ngoài việc ta nhường ngôi lại cho người phỏng còn cách nào lấy được thằng Dự ra? Ðoàn Chính Thuần nói: - Bẩm đại ca! Xưa nay chỉ có chuyện vua cha lâm nạn, kẻ làm tôi con phải lăn vào cứu cấp. Thằng Dự tuy là đứa cháu thương yêu của đại ca nhưng có lý đâu vì y mà đại ca phải bỏ ngôi trời? Vậy thì y có thoát nạn cũng thành kẻ đại tội ở nước Ðại Lý. Bảo Ðịnh Ðế đứng lên, tay trái vuốt chòm râu dài, hai ngón tay phải gõ nhẹ vào trán, bước thủng thỉnh đi trong thư phòng. Mọi người đều biết khi gặp việc khó giải quyết ngài thường có cử chỉ như vậy để xuất thần suy nghĩ nên không ai dám lên tiếng, để ngài được tĩnh trí. Bảo Ðịnh Ðế đi đi lại lại hồi lâu rồi nói: - Thái tử Diên Khánh là một tay rất hiểm độc, cho thằng Dự uống "âm dương hoà hợp tán". Chất thuốc này phát động ghê gớm, người tầm thường khó lòng chống chọi nổi. Chỉ sợ... chỉ sợ lúc này thuốc độc làm cho y mê muội rồi cũng chưa biết chừng. Than ôi đó là tại người ngoài bầy ra mưu sâu kế độc, chứ nào phải tại y, mình trách y thế nào được? Ðoàn Chính Thuần cúi gằm mặt xuống, xấu hổ vô cùng. Ông tự trách mình: Hoạ này xét cho cùng chỉ tại mình quá lãng mạn gây ra. Bảo Ðịnh Ðế quay đầu lại hỏi Cao Thăng Thái: - Thăng Thái! Con gái ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Thăng Thái tâu: - Tiểu nữ năm nay 18 tuổi. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Nếu vậy hay! Này Thuần đệ! Ta cho đưa sánh lễ sang bên Thiện Xiển Hầu để hỏi Cao tiểu thư về làm dâu. Nhà Vua lại gọi: - Ba Tư Không! ngươi sang bàn với bộ Lễ sắp đồ nạp thái vấn danh, cùng thảo luận các nghi tiết. Việc này càng làm rầm rộ càng hay, cốt cho khắp nước Ðại Lý đều biết tiếng. Vợ chồng Ðoàn Chính Thuần, Cao Thăng Thái, Ba Thiên Thạch nghe đức Vua phán truyền, ai nấy đều sửng sốt song đều hiểu thâm ý của Ngài. Sở dĩ ngài có hành động này là muốn bảo toàn thanh danh cho họ Ðoàn lẫn Ðoàn Dự, cốt tỏ cho thiên hạ biết Ðoàn Dự đã có vợ con hẳn hoi. Nếu rồi đây thái tử Diên Khánh có biêu diếu rằng Ðoàn Dự cùng em gái làm trò đồi bại thì người ngoài chỉ cho là lão bịa chuyện phao vu, hay ít ra cũng gieo được mối nghi ngờ vào lòng người. Ðoàn Chính Thuần nói: - Kế đó của Hoàng huynh quả là tuyệt diệu. Ðệ có được nghe từ lâu Cao tiểu thư tính hạnh đoan trang, tài mạo song toàn, thực là một mối tương duyên. Có điều thằng Dự tính nết kỳ quặc, khó bảo. Ðệ tưởng hãy chờ y thoát khỏi tai nạn trở về, báo cho y biết, rồi hãy nạp sính hay hơn. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Ta vẫn biết tính y cố chấp. Anh em mình bảo y học phép Nhất Dương Chỉ y cũng không chịu. Ðúng là một đứa không biết điều hơn lẽ thiệt. Nhưng hôn nhân là việc hệ trọng, phải tuỳ nơi cha mẹ xếp đặt, chẳng lẽ y dám cãi lời vợ chồng Hoàng đệ hay sao? Việc này không những bảo vệ thanh danh cho họ Ðoàn mà còn có quan hệ đến cả đời y, nhất quyết y phải tuân lệnh. Ðoàn Chính Thuần nói: - Ðệ thấy nói Cao tiểu thư gầy yếu lắm. Việc này nên bàn kỹ đã. Bảo Ðịnh Ðế vẻ mặt cương quyết nói: - Gầy yếu thì đã làm sao? Cao hiền đệ đây võ nghệ cao cường sẽ truyền dạy con gái chút ít phép hô hấp chỉ trong một vài năm là khoẻ mạnh ngay. Ðoàn Chính Thuần ngập ngừng nói: - Chẳng qua... Bảo Ðịnh Ðế ngắt lời: - Thuần đệ! Sao cứ gàn mãi là có ý gì vậy? Hay hiền đệ có điều gì bất mãn với Cao đệ? Ðoàn Chính Thuần vội nói: - Ðâu có chuyện ấy? Cao hiền đệ với em như tình ruột thịt nay lại kết thân gia nữa thì còn gì hay bằng? à... mà Ba Tư Không cũng có một vị tiểu thư... rồi Phạm Tư Mã cũng còn những hai cô. Xin bàn lại xem sao đã. Ba Thiên Thạch cười nói: - Tiểu nữ chưa đầy một tuổi, còn hai tiểu thư con quan Phạm Tư Mã thì một là con dâu tôi và một nữa cũng đã đính hôn cùng cậu con cả con quan tư đồ họ Hoa. Bảo Ðịnh Ðế tỏ vẻ không bằng lòng gắt: - Thuần đệ! Thiên thạch là quan đồng triều mà hiền đệ chưa biết những việc đó sao? Ðoàn Chính Thuần thấy Hoàng huynh gay gắt không dám nói nữa. Cao Thăng Thái nói: - Trấn Nam Vương! Thăng Thái này cùng Vương gia chơi với nhau từ thuở nhỏ, hai ta chưa có chuyện gì biết mà không nói, nói mà không hết. Vương gia thấy tiểu thư có điều chi thất đức nên không muốn cho nó về làm con dâu phải không? Xin Vương gia cứ nói thật đi! Tôi không để tâm đâu. Ðoàn Chính Thuần ngần ngừ một lát rồi nói: - Ðã thế tôi xin nói thực! Cao hiền đệ đừng giận nhé. Cao Thăng Thái đáp: - Xin Vương gia cứ nói thẳng, đừng úp mở gì. Ðoàn Chính Thuần nói: - Lệnh ái mất Từ mẫu từ thuở nhỏ, tất nhiên hiền đệ cưng chiều quá độ. Tôi lại nghe lệnh ái hay làm nũng, hơn nữa hiền đệ truyền dạy võ nghệ, bản lãnh lệnh ái cũng suýt soát hiền đệ. Sau khi về làm dâu tôi chỉ e... chỉ e.... hà hà... thằng Dự sẽ bị lệnh ái lấn át. Y chẳng biết chút võ công nào chỉ học được môn Lăng Ba Vi Bộ. Trong chốn khuê phòng lệnh ái mà lên chân xuống tay thì y chỉ còn môn Lăng Ba Vi Bộ mà lẩn tránh và chạy khắp phòng thì khổ. Bảo Ðịnh Ðế cười ha hả: - Trời ơi! Ông em tôi cứ ấp a ấp úng mãi, té ra chỉ vì thế. Ðoàn Chính Thuần quay lại đưa mắt nhìn Thư Bạch Phụng cười nói: - Thưa đại ca! Em dâu đại ca cùng tiểu đệ ý kiến thường mâu thuẫn. Lúc nào gây lộn, giả tỷ mà võ công tiểu đệ đối với nàng không suýt soát thì có phen lôi thôi to rồi. Ai nghe Ðoàn Chính Thuần nói cũng phải mỉm cười. Vương Phi Thư Bạch Phụng nói bằng một giọng lạnh nhạt: - Thằng Dự chỉ cần học được phép Nhất Dương Chỉ của họ Ðoàn là thiên hạ vô địch rồi. Dù y có lấy năm bảy con ác phụ cũng chả sợ gì ai. Vương phi ra chiều châm biếm phép Nhất Dương Chỉ để xói móc Ðoàn Chính Thuần. Ðoàn Chính Thuần biết vợ mỉa mình chỉ cười không đáp. Cao Thăng Thái nói: - Tiểu nữ tuy ít được giáo huấn nhưng đâu đến nỗi cả gan làm bậy? Có điều Thăng Thái này chịu ơn nặng đã nhiều không dám mong được chúa thượng cùng Vương gia ban cho thêm nữa. Bảo Ðịnh Ðế cười nói: - Lệnh ái mà quản cơ được cái thằng nhỏ tính khí luông tuồng đó cho chúng ta thì anh em ta rất cám ơn. à mà này Thăng Thái! Lệnh ái tên gì nhỉ? Nhiều khi cái tên cũng ảnh hưởng đến tính tình. Cao Thăng Thái tâu: - Tiểu nữ hạ thần chỉ vẻn vẹn có một chữ tên là My mà thôi. Từ thuở nhỏ đến giờ y không ra khỏi cửa, tính nết y vẫn ngoan ngoãn. Hẳn có người bất mãn với hạ thần phao đồn tiếng không hay, thậm chí lọt đến tai Vương gia. Ðoàn Chính Thuần liền chạy đến cầm tay Cao Thăng Thái vừa cười vừa nói: - Cao hiền đệ đó là ngu huynh lỡ lời, hiền đệ đừng để ý. Bảo Ðịnh Ðế cười nói: - Thế là xong rồi! Thiên Thạch ta ủy thác cho ngươi việc sửa lễ, nạp thái rồi hai nhà sẽ tạ ơn ông mai.Ba Thiên Thạch tươi cười cúi đầu vâng mệnh. Bảo Ðịnh Ðế lại truyền chỉ xuống hàn lâm viện thảo chế Gia phong. Hoàng đệ Ðoàn Chính Thuần lên chức Hoàng thái đệ. Ðoàn Chính Thuần cả kinh vội quỳ xuống tâu: - Hiện nay đại ca đang độ tuổi xuân còn thịnh, muôn dân đội đức cao dầy. Hoàng thiên tất sẽ trông lại, con cháu đề huề. Xin đại ca hãy gác việc gia phong cho em lên tước Hoàng thái đệ. Bảo Ðịnh Ðế cầm tay nâng dậy nói: - Hoàng đệ cùng ta hai người chỉ là một. Giang sơn nước Ðại Lý này cả hai anh em ta chấp chưởng. Ðừng nói là ta không có con, dù có Hoàng nam đi nữa ta vẫn truyền ngôi cho Hoàng đệ kia mà. Việc ta quyết lập em làm thừa kế cả nước đều biết. Ngày nay càng cần định rõ danh phận để thái tử Diên Khánh đừng mong gì nữa. Ðoàn Chính Thuần tái tam từ khước không được đành phải khấu đầu tạ ơn. Bọn Cao Thăng Thái lần lượt đến trước mặt Ðoàn Chính Thuần ngỏ lời chúc tụng. Ba Thiên Thạch quay sang nhìn Cao Thăng Thái mỉm cười chìa bàn tay trái ra, tuy không nói ra miệng nhưng có ý bảo: - Sau này Ðoàn Dự lên kế vị, con gái anh sẽ là Hoàng hậu nương nương. Phần hậu tạ cho ông mai phải đặc biệt đấy. Bảo Ðịnh Ðế phán: - Ai nấy về nghỉ đi! Câu chuyện thái tử Diên Khánh nhất thiết không tiết lộ ra ngoài. Mọi người vâng lệnh cúi đầu cáo biệt. Bảo Ðịnh Ðế cũng đi ngủ. Sáng hôm sau, lúc Ðế tỉnh dậy thấy âm nhạc du dương, pháo nổ rầm trời, nội giám vào chầu chực thay áo rồi bẩm: - Hôm nay Trấn Nam Vương thế tử đưa lễ nạp thái kết thân cùng Thiện xiển hầu tiểu thư. Ngoài cửa cung trăm họ đến hoan hô chúc tụng rất là náo nhiệt. Mấy năm nay nước Ðại Lý không phải nạn binh đao. Triều đình thanh chính, dân sự yên vui. Trăm họ rất kính phục đức Vua cùng Trấn Nam Vương và Thiện Xiển Hầu. Nay nghe tin hai họ Ðoàn, Cao kết thân khắp thành Ðại Lý hoan hô cổ võ. Bảo Ðịnh Ðế phán bảo nội giám: - Ngươi cho loan tin ngày mai ta xuống chỉ mở hội hoa đăng các chức kim ngô không phải dẹp đường, lại mở tiệc lớn khao thưởng ba quân, cùng ban rượu thịt cho kỳ lão cô nhi. Chỉ vừa ban ra tiếng trăm họ hoan hô nổi dậy vang trời. Hôm ấy trời xế chiều, Bảo Ðịnh Ðế ăn mặc giả dạng bình dân, một mình đi ra ngoài thành, đầu đội mũ rộng vành, kéo sụp xuống che mặt, không còn ai nhận ra nhà Vua nữa. Dọc đường thấy tiếng trăm họ múa hát rất là vui vẻ. Thời bấy giờ nhân sĩ Trung nguyên coi nước Ðại Lý là đất man di mọi rợ, nghi lễ khác xa với Trung nguyên. Trên đường cái thanh niên nam nữ dắt nhau đi lả lơi cười nói là sự rất thường. Bảo Ðịnh Ðế nghĩ thầm: "Ta chỉ mong cho dân tộc nước Ðại Lý đời đời được tự do hoan lạc thế này, dù ta không con cái cũng chẳng có gì đáng phàn nàn". Nhà Vua ra khỏi thành rồi rảo bước đi mau. Ði được hơn 20 dặm thì bắt đầu lên dốc núi. Ðường xá mỗi lúc một vắng tanh, đi vòng hết bốn khu thung lũng thì đến một ngôi chùa cổ nhỏ, ngoài cửa có đề ba chữ: "Niêm Hoa Tự". Bảo Ðịnh Ðế đứng ngoài cổng chùa, tĩnh tâm mặc niệm một hồi rồi đi thẳng vào gõ cửa ba tiếng. Một lát, cửa chùa mở, một chú tiểu chạy ra, chắp tay hỏi: - Tôn khách tới đây có việc gì? Bảo Ðịnh Ðế đáp: - Phiền chú vào thông báo cùng Huỳnh My đại sư có cố nhân là Ðoàn Chính Minh xin vào ra mắt. Chú tiểu nói: - Mời tôn khách vào trong này chờ. Rồi trở gót tăng tả đi ngay. Bảo Ðịnh Ðế cũng vào theo, vừa đi được mấy bước bỗng nghe hai tiếng khánh keng keng âm u từ hậu viện vọng ra. Chỉ trong giây lát Bảo Ðịnh Ðế thấy trong người mát mẻ, thần trí tiêu dao. Bảo Ðịnh Ðế dẫm chân lên những tàn lá rụng đi vào tới hậu viện. Chú tiểu nói: - Xin tôn khách chờ đây một chút! Sư phụ tôi sẽ ra ngay. Bảo Ðịnh Ðế khoanh tay đứng chờ trong sân nhìn chiếc lá vàng rụng phất phới từ từ bay xuống. Suốt đời ít khi Ðế đứng ngoài cửa chờ ai như bữa nay. Nhất là từ khi lên ngôi báu thì chỉ có người khác đến chờ mình chứ chả bao giờ Ngài đứng đợi ai. Mỗi khi đến chùa Niêm Hoa này lòng trần tục sạch lâng lâng, tự nhiên quên cả mình là một vị quân Vương cõi Thiên Nam. Chợt nghe tiếng một ông già cười nói: - Ðoàn hiền đệ đấy ư? Hiền đệ có điều chi nan giải? Bảo Ðịnh Ðế quay đầu nhìn lại thấy từ trong căn nhà xép mở cửa bước ra một vị lão tăng mặt mũi nhăn nheo, thân hình cao lớn, cặp lông mày dài sắc vàng, đằng đuôi sa xuống thấp. Chính là Huỳnh My hoà thượng. Bảo Ðịnh Ðế chắp tay nói: - Tôi đến cửa thiền quấy nhiễu đại sư đây. Huỳnh My hoà thượng nói: - Mời hiền đệ vào trong này. Bảo Ðịnh Ðế rảo bước theo vào căn nhà xép, đã thấy sáu vị hoà thượng đứng tuổi mình mặc đồ đen cúi đầu thi lễ. Bảo Ðịnh Ðế biết đây là đồ đệ Huỳnh My hoà thượng liền giơ tay đáp lễ. Nhà Vua xếp bằng ngồi trên bồ đoàn mé tây, chờ Huỳnh My hoà thượng ngồi xuống bồ đoàn mé đông rồi mới bắt đầu vào chuyện: - Tôi có thằng cháu là Ðoàn Dự, lúc mới lên bảy tôi thường dẫn lại đây nghe sư huynh giảng kinh. Huỳnh My cười nói: - Thằng nhỏ đó tính tình rất ngộ. Thật là một đứa bé ngoan. Bảo Ðịnh Ðế lại nói: - Y được phép mầu đức Phật điểm hoá, dốc dạ từ bi, không chịu học võ để tránh sát sinh. Huỳnh My đáp: - Y nghĩ thế là sai. Không hiểu võ nghệ vẫn giết người được. Trái lại có khi giỏi võ vị tất đã giết người. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Vâng, sư huynh dạy chí phải. Thế rồi Ðế đem chuyện Ðoàn Dự không chịu học võ bỏ nhà trốn đi thế nào, cuộc gặp gỡ Mộc Uyển Thanh ra sao rồi bị người "ác nhất thiên hạ" là thái tử Diên Khánh nhốt ở đâu, nhất nhất thuật lại cùng Huỳnh My. Huỳnh My chỉ lắng tai nghe, không nói câu nào. Cả sáu gã đồ đệ thõng tay đứng hầu sau lưng nét mặt cũng đều trầm tĩnh, không mảy may xúc động. Chờ Bảo Ðịnh Ðế nói xong Huỳnh My mới chậm rãi nói: - Thái tử Diên Khánh đã là đường huynh hiền đệ, cố nhiên là hiền đệ không nên động thủ. Thế mà sai thuộc hạ dùng bạo lực để cứu y xem chừng cũng khó ổn phải không? Bảo Ðịnh Ðế đáp: - Sư huynh thật là sáng suốt. Huỳnh My gật đầu từ từ đưa ngón tay giữa ra nhằm điểm vào ngực Bảo Ðịnh Ðế. Bảo Ðịnh Ðế mỉm cười chìa ngón tay trỏ ra, xỉa vào ngón tay giữa Huỳnh My. Cả hai cùng rung chuyển liền thu ngón tay về. Huỳnh My nhíu đôi lông mày nói: - Hiền đệ! Sức Kim cương chỉ của ta không thể thắng nổi phép Nhất Dương Chỉ của hiền đệ. Bảo Ðịnh Ðế nói: - Sư huynh là bậc đại trí tuệ bất tất phải lấy chỉ lực để thủ thắng? Huỳnh My cúi đầu không nói gì. Bảo Ðịnh Ðế đứng dậy nói: - Mười năm trước đây sư huynh có bảo tiểu đệ xá thuế muối cho nhân dân nước Ðại Lý nhưng một là vì nhu dụng trong nước chưa đủ hai là tiểu đệ muốn chờ Chính Thuần kế vị sẽ thi hành nhân chính về khoản đó, để nhân dân đội đức Thuần đệ. Nay tiểu đệ nghĩ lại, sáng mai cho ban hành sắc lệnh xoá thuế muối. Huỳnh My hoà thượng đứng ngay lên, khom lưng rồi lạy phục xuống, cung kính nói: - Hiền đệ ban phước cho dân, lão tăng cũng cảm đức vô cùng. Bảo Ðịnh Ðế cũng sụp lạy đáp lễ xong ra về ngay không nói gì nữa. Bảo Ðịnh Ðế về cung lập tức sai nội giám triệu Ba Tư Không và Hoa Tư Ðồ đến truyền ban sắc lệnh xoá bỏ thuế muối. Hai người tạ ơn nói: - Như vậy thì lê dân được nhờ phước lớn của chúa thượng. Bảo Ðịnh Ðế tiếp: - Tất cả mọi nhu dụng trong cung nhất thiết là phải tiết kiệm. Vậy hai người thương lượng với nhau đi xem nơi đâu đáng tính giảm được chừng nào hay chừng nấy. Hai người vâng lệnh lui ra. Việc Ðoàn Dự bị bắt tuy Bảo Ðịnh Ðế đã dặn mọi người không nên tiết lộ ra ngoài song Hoa Tư Ðồ và Phạm Tư Mã đều là người rất thân tín của Bảo Ðịnh Ðế nên Ba Thiên Thạch cũng không giấu giếm đã đem kể cho hai người biết cả rồi. Phạm Tư Mã đang ngồi nhà ngóng tin thì hai ông Hoa, Ba đến báo việc nhà Vua xoá bỏ thuế muối. Nói về quan Tư Mã họ Phạm tên Hoa vốn có tính khôi hài, đã hay trào phúng lại lắm cơ mưu. Vậy mà ông nói bằng một vẻ trịnh trọng: - Hoa đại ca cùng Ba hiền đệ! Trấn Nam thế tử mắc vào tay gian đãng. Chúa thượng xuống chỉ xá thuế là Ngài ban phúc cho dân để cầu đảo Hoàng thiên thương hại, phù hộ cho thế tử đặng yên lành trở về. Bọn mình không biết chia sẽ mối lo cùng vua cha thì còn mặt mũi nào đứng ở trong triều đình nữa? Ba Thiên Thạch nói: - Chính thế! Phạm nhị ca có diệu kế gì để cứu điện hạ được chăng? Phạm Hoa nói: - Ðối thủ lại chính là thái tử Diên Khánh thì chúa thượng nhất định không nỡ ra mặt đánh nhau đâu. Tiểu đệ có kế này nhưng chỉ sợ nhọc sức Hoa đại ca nên không dám nói ra. Hoa tư đồ vội hỏi: - Việc gì mà nhọc sức ta? Nhị đệ nói ngay đi xem nào! Phạm Hoa nói: - Chúa thượng đã bảo võ công thái tử Diên Khánh còn cao hơn cả ngài. Bọn ta đối phó bằng phương pháp cứng rắn là không được rồi. Vậy Hoa đại ca, cái nghề sinh nhai của đại ca 20 năm trước đây liệu còn thi thố được nữa chăng? Bộ mặt vuông chữ "quốc" của Hoa tư đồ đang tím bỗng đỏ gay. Ông cười nói: - Nhị đệ lại nói giỡn ta rồi. Quan Tư Ðồ họ Hoa trước tên gọi A Căn, hiện thời làm đến tam công nước Ðại Lý, xuất thân là người cùng túng. Thời chưa phát tích Hoa làm nghề đào mả trộm đồ, có một bản lĩnh rất kiên trì. Ông chuyên lấy các báu vật quý giá trong các mồ mả Vương, Công. Nên nhớ các bậc phú quý chết thường chôn theo cả đồ trân bảo, dị vật. Hoa A Căn nhiều khi đào đường hầm từ nơi rất xa vào tới phần mộ để trộm. Việc đào đường hầm của Hoa thật là những công trình vĩ đại, phải một hai tháng là thường. Cách đào đường hầm của Hoa như vậy nên không ai bắt gặp. Có lần Hoa lấy được trong mộ một tập "võ công bí quyết" đem về cứ theo đó luyện tập thành một tay trác tuyệt về ngoại công. Rồi từ đó Hoa phế cái nghề mưu sinh ty tiện, theo phò Bảo Ðịnh Ðế lập được nhiều kỳ công thăng lên đến chức tư đồ. Từ khi làm quan to Hoa thấy cái tên A Căn có vẻ hủ lậu nên mới đổi là Hoa Hách Cấn. Ngoài hai người bạn chí thân là Phạm Hoa và Ba Thiên Thạch rất ít người biết rõ lai lịch Hoa tư đồ. Phạm Hoa nói: - Tiểu đệ đâu dám nói giỡn đại ca. Bọn ta phải đi bằng đường hầm đến hang Vạn Kiếp, vào thạch thất thần không hay, quỷ không biết mới cứu thế tử ra được. Hoa Hách Cấn vỗ đùi khen: - Thật là tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Hoa thật có thiên tài về nghề đào hầm. Tuy là việc 20 năm trước nhưng lắm lúc nhớ lại vẫn tiếc nghề cũ làm cho chân tay ngứa ngáy. Khốn nỗi đã làm đến cực phẩm triều đình có lý đâu lại đi đào mả trộm thì còn ra thể thống gì nữa? Bây giờ nghe Phạm Hoa đề nghị bất giác cả mừng. Phạm Hoa tươi cười nói tiếp: - Hoa đại ca chớ vội mừng vì trong còn nhiều vấn đề thực nan giải. Tứ ác hiện nay ở cả trong hang Vạn Kiếp, ngoài ra còn vợ chồng Chung Vạn Cừu, Tần Hồng Miên đều là những tay kiệt thiệt, qua được tai mắt bọn này đâu phải chuyện dễ dàng? Hơn nữa đích thân thái tử Diên Khánh trấn giữ cửa nhà mật thất, lão ngồi trên mà mình đào bên dưới giữ thế nào cho lão không hay? Hoa Hách Cấn trầm ngâm một lúc rồi nói: - Vậy ta phải đào đường hầm về phía sau nhà mật thất, chừa chỗ thái tử Diên Khánh ra. Phạm Hoa lại nói: - Thế tử còn bị nhốt trong đó giờ phút nào là còn nguy hiểm giờ phút ấy. Ta đào dềnh dàng như thế liệu có kịp không? Hoa Hách Cấn nói: - Vậy ba ta cùng phải hợp lực. Hai hiền đệ cùng đi liền bên chỉ bảo đồng thời học cái nghề đào trộm mả này mà chơi. Ba Thiên Thạch cười nói: - Tuy bọn ta đã ở ngôi tam công nước Ðại Lý nhưng về nghĩa vụ thì dù là cái việc đào mồ quật mả hay nghề ăn trộm đi nữa thì cũng không thể từ nan được. Ba người vỗ tay cả cười, Hoa Hách Cấn nói: - Việc này không thể chậm được nữa, nói làm là làm. Ba Thiên Thạch lấy bản đồ hang Vạn Kiếp ra. Hoa Hách Cấn vui sướng khôn tả, ngồi coi bản đồ, hoạch định từ chỗ bắt đầu đào cho đến chỗ miệng hầm chui lên. Hoa lại nói cả đến đường lối, cách thức phải tránh tai mắt bên địch thế nào cùng vòng vèo ra sao để tránh những chỗ đá rắn. Thật là một nghề tuyệt kỹ của Hoa, trên đời có một không hai. Lại nói đến Ðoàn Dự, sau khi nuốt Mãng Cổ chu cáp rồi, khắp mình dương khí cực thịnh, hơi nóng bốc lên đến độ quá mức tối cao khiến chàng mê man bất tỉnh. Nhưng cơn mê này dù sao cũng giúp cho chàng qua được một ngày khỏi bị lửa dục nung nấu cực kỳ khổ sở. Chàng có biết đâu trong khoảng thời gian một ngày một đêm này bên ngoài đã xảy ra bao nhiêu biến chuyển quan trọng: - Nào phụ thân chàng đã chịu sắc phong lên Hoàng thái đệ. - Nào chàng đã có mệnh cha mẹ dạm hỏi lệnh ái Thiện Xiển Hầu là Cao Mi tiểu thư cho chàng làm vợ. - Nào khắp thành Ðại Lý chiêng trống rầm trời, tu la dậy đất. - Nào trăm họ nước Ðại Lý đang hoan hô ca tụng đức Vua ban hành sắc lệnh bãi bỏ thuế muối. Mà chính chàng lại đang ngồi tựa vách đá trong nhà tù, thần trí mê man chẳng biết trời đất là gì. Trưa hôm sau chàng mới hơi hồi tỉnh một chút. Số là hai thứ âm dương hoà hợp tán cùng Mãng Cổ chu cáp phát tác kịch liệt cùng một lúc làm chàng mê đi. Trận phát tác đi đến chỗ cùng cực lại dịu xuống nên chàng hồi tỉnh. Ðây chỉ là lúc tạm ngừng để đi đến những trận phát tác sau cùng mãnh liệt hơn. Ðoàn Dự chưa biết những nguy cơ đang rình rập. Tuy thấy trong mình còn mệt mỏi, song chàng yên trí chất độc đã bắt đầu lui dần, toan cất tiếng gọi Mộc Uyển Thanh thì chợt nghe bên ngoài có tiếng một ông già giọng khàn khàn: - Cả thảy 19 đường vừa ngang vừa dọc mà làm cho bao người phải say mê. Nếu cư sĩ cao hứng thì cùng lão tăng vui chơi một cuộc. Ðoàn Dự lấy làm kỳ ghé mắt vào chỗ lỗ hổng vẫn đưa cơm nhìn ra ngoài, thấy một vị hoà thượng mặt đầy nếp dăn deo, lông mày vàng khè đang cúi xuống lấy đầu ngón tay vạch vào một tảng đá xanh lớn, phát ra những tiếng sè sè, bụi đá tung lên, nét vạch sâu xuống thành một đường rất thẳng như sợi chỉ đặt. Ðoàn Dự cả kinh, tuy chàng không biết võ công nhưng là con một nhà võ uyên thâm chàng được xem bá phụ cùng phụ thân luyện phép Nhất Dương Chỉ đã nhiều. Chàng nghĩ bụng dường như mình đã được gặp vị sư già ở đâu rồi thì phải, chỉ lực ông như vậy thật là ghê người, vạch đá thành rãnh một cách dễ dàng. Cứ xem chỉ lực này đủ biết ngoại công của ông cương ngạnh đến chừng nào! Cách luyện môn này tựa hồ khác xa với cách luyện Nhất Dương Chỉ của cha, bác chàng.