Thiên kỳ truyện
Chương 45 : Thức Dậy Trong Kiệu Hoa
Có tiếng lọc cọc, có tiếng kèn trống, nhạc rộn ràng.
Cô nhớ là mình đang ở trong hang động thì bị ai đó đánh ngất đi.
Đầu lúc này thật choáng váng, cô cố mở mắt.
Từng cảnh vật bắt đầu hiện ra, hơi mờ rồi dần dần rõ hơn.
Cô đang ngồi trong kiệu, chính xác hơn là kiệu hoa.
__Hai ngày trước đó ở thế giới thực__
Tư gia đã tìm tất cả đại phu trong kinh thành về chữa cho Tam tiểu thư nhà họ.
Nghe nói cô ấy sau khi từ Lệ vương phủ về thì đã nằm đó ngủ suốt một tháng trời.
Kể cả sư mẫu dạy y dược của Tam tiểu thư cũng không phát hiện ra cô mắc chứng bệnh gì.
Tam tiểu thư đã nằm đó gần một tháng rồi vẫn chưa chịu tỉnh.
Lệ vương gia muốn bù đắp cho Tư gia nên đã ban rất nhiều vạn cho Tư gia, và hơn nữa vẫn giữ hôn ước lấy Tư tam tiểu thư làm chính phi hứa sẽ không bạc đãi cô.
Và ngày diễn ra đại hôn chính là hôm nay.
__Quay lại với cái kiệu hoa__
Thiên Kỳ cố gắng bình tĩnh, cô mới đi có một tuần thôi mà, chuyện gì xảy ra vậy? Ngó ra ngoài, đọc trộm suy nghĩ của Sương nhi đang đi cạnh kiệu.
Ý nghĩ của Sương nhi:
“ Tiểu thư thật đáng thương, ngày quan trọng nhất cuộc đời nữ tử thì lại nằm ngủ không biết gì.
Nhưng cũng thật may, nếu không tiểu thư sẽ phải nằm đó cả đời không ai đoái hoài tới mất.
Thật thương cho tiểu thư a.”
Suy nghĩ của Tuyết nhi:
“ Tiểu thư gả cho Lệ vương cũng tốt, ngài ấy sẽ tìm ra đại phu có thể chữa trị cho tiểu thư.
Gần một tháng trời khi tiểu thư không tỉnh dậy, Lệ vương thường xuyên lui tới chăm sóc, tiểu thư về đó yên tâm rằng sẽ không chịu ủy khuất.”
Thiên Kỳ như muốn hét lên:
- Trời ơi, cái gì vậy, làm gì mà một tháng hả trời, cái gì thế này.
Thiên Kỳ giờ không biết nên làm thế nào, tiếng xôn xao khắp nơi, cô bối rối hỏi Ninh Nhiên:
- Ninh Nhiên công chúa, chuyện gì đây?
__Trong hư vô__
- Ấy, ta quên không nói cho cô, ở Huyễn Băng giới một ngày thì sẽ tính là 1 khắc ở thế giới thực, nhưng cô ở đó một tuần lận nên tính thành một tháng.
Cái này tên tóc trắng kia tạo ra nên nhiều thứ cổ quái lắm.
- Nhưng ta nhớ mình đang ở hang động để hoàn thành vòng thi cuối mà.
- Cô thua rồi nên bị trả về đó.
- Vậy hả? – Thiên Kỳ tiếc nuối.
- Không sao.
Cô đã cố gắng rồi.
- Nhưng làm sao đây, ta chưa muốn gả.
- Ầy, cô cứ giả vờ như mình vẫn đang hôn mê đi, sau đó tính tiếp, giờ mà tỉnh thì phức tạp lắm a.
- Được rồi.
– Thiên Kỳ bật chế độ diễn.
__Quay lại lúc ở hang động__
Nam nhân tóc trắng sau khi đánh ngất Thiên Kỳ thì đã mang cô đến phòng trọ, Ninh Nhiên công chúa đang đợi sẵn ở đó.
Thấy Thiên Kỳ bất tỉnh, Ninh Nhiên hốt hoảng:
- Ngươi làm gì cô ấy?
- Cô ấy chỉ ngất đi thôi, nhân lúc này đưa cô ấy về.
- Được rồi, đa tạ ngươi.
Vậy là ý thức Thiên Kỳ đã trở về ngay sau đó, và lại vào đúng cái ngày đại hôn này.
__________
Kiệu hoa dừng lại, kèn trống cũng ngưng theo, Sương nhi và Tuyết nhi dìu cô vào, cô đang giả vờ bất tỉnh.
Vì Thiên Kỳ đang trong trạng thái hôn mê nên hôn lễ đã đơn giản đi nhiều.
Cô được đưa vào phòng nghỉ ngơi sớm, Lệ vương cũng không làm phiền cô, và giờ đây thì cô có thể ngừng diễn.
Đây không phải nơi nào quá xa lạ mà chính là Luân Kim các, chỉ là được trang trí lụa đỏ rực rỡ thêm mà thôi.
Cô ngồi dậy, bước đến trước gương soi.
Hôm nay cô đúng là rất xinh đẹp, y phục hoàn mỹ làm sao, đến chính cô cũng phải công nhận, nhưng cô vẫn luôn né tránh ngày này.
Dù sao thì cô cũng mới sang thập lục mà đã phải làm phi của người ta.
Cô bây giờ còn muốn rong chơi đây đó, chứ đâu muốn chon mình nơi hậu cùng nham hiểm, cô đâu rảnh chơi mấy trò cung đấu với mấy vị tỷ tỷ oanh oanh yến yến kia của Lệ vương.
Ọc, ọc! Cái bụng của Thiên Kỳ đang biểu tình rồi a, giờ phải làm sao đây? Hay là trốn ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nhưng mà bị phát hiện là toang luôn á, tên Lệ vương tự luyến kia sẽ nghĩ rằng Thiên Kỳ giả vờ để được gả cho hắn.
Haiz làm sao bây giờ!
Kẹt! Tiếng mở cửa, có người vào.
Thiên Kỳ trở lại vị trí, tiếp tục giả vờ bất tỉnh.
Khẽ mở mắt nhìn lén, một nam nhân mặc hỷ phục đang ngồi tại bàn, hắn từ từ rót một ly trà, đặt xuống chưa vội uống.
Hắn tiến tới bên giường Thiên Kỳ, ngắm nhìn cô một lúc lâu, rồi buồn rầu than thở một câu:
- Bao giờ nàng mới tỉnh lại…
Hắn quay lại bàn, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi lại ngồi đó.
Hắn cứ ngồi đó, cái khuôn mặt lạnh lùng sớm tối giờ đây lại buồn rầu, ánh mắt sắc lạnh trở nên dịu dàng đến lạ.
Hắn đứng dậy rồi, có lẽ là sắp rời đi, sợ hắn phát hiện cô nhắm mắt lại.
Hắn vẫn chưa đi, lại gần giường cô thêm một lần nữa.
Hắn ghé sát vào mặt cô, thật gần quá, hắn là định làm gì?!
Ngay lúc này cô chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng làm như vậy thì sẽ bị lộ mất vì vậy cô bây giờ vẫn nằm im bất động.
Tim cô đột nhiên đập rất nhanh.
Hắn đã kề sát cô và ngày càng gần hơn nữa, cô với tâm trạng bất an chỉ muốn bật dậy đá hắn ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ kề sát cô, hôn nhẹ lên trán rồi rời đi.
Hắn bỏ lại một câu:
- Ta sẽ từ từ lấy hết những gì thuộc về ta.
Nghe câu nói này cô có chút nghi ngờ hắn biết cô tỉnh lại rồi.
Nhưng cô vẫn cô nằm im như không biết gì.
__Sáng hôm sau__
Có tiếng mở cửa khiến cô thức dậy, ai đó bước vào, cô vẫn nằm đó không động đậy.
- Tiểu thư, để nô tỳ thay y phục, trang điểm cho người.
Hóa ra là Sương nhi, muội ấy đến để thay y phục cho Thiên Kỳ.
Mặt Thiên Kỳ lúc này có một cảm giác mắt lạnh thì ra Sương nhi đang lau mặt cho cô.
Sương nhi vẫn luôn chăm sóc cho cô như vậy, khi còn nhỏ bị đối xử tệ bạc Sương nhi nhiều lần chịu đòn thay cho cô, vì cô mà liên lụy nhiều thứ, bây giờ khác rồi, phải đối đãi với Sương nhi thật tốt.
Đột nhiên cô lại thấy rằng sao mình lại giống công chúa ngủ trong rừng quá, nhưng nếu như cô là công chúa ngủ trong rừng thì Lệ vương là hoàng tử sao? Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng, tim lại đập nhanh.
Sương nhi sờ lên trán cô thấy nóng, liền gọi người:
- Người đâu, mau gọi ngự y đến, vương phi bị sốt.
Rất nhanh sau đó, ngự y rồi nhiều người khác đã tới Luân Kim các trong đó có cả Ngọc vương và Lệ vương.
Cô thầm than thở:
- Trời ơi Sương nhi, muội lo lắng thái quá rồi.
Nghe rõ nhất bây giờ là tiếng Ngọc vương:
- Đệ bận trăm công ngàn việc, Thanh nhi của ta sẽ không được chăm lo chu đáo, giờ nàng ốm bênh như vậy vẫn là nên để ta chăm sóc nàng ấy.
- Ngọc huynh nên xem xét lời nói của mình, đây là vương phi của đệ mới cưới hôm qua thôi, huynh nói như vậy là muốn chia cắt tình duyên của đệ với đệ muội của huynh sao?
- Đệ là thừa lúc nàng ấy hôn mê mà cưới nàng, nếu nàng còn tỉnh táo chắc chắn sẽ về bên ta!
Lệ vương sau đó gạt Ngọc vương ra một bên, cho ngự y vào khám cho Thiên Kỳ.
Ngự y của Lệ vương phủ không biết nói sao:
- Lão phu đã hành nghề y bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa gặp phải chứng bệnh của vương phi.
Chỉ có thể kê đơn thuốc hạ sốt cho vương phi thôi.
- Được rồi.
– Lệ vương phất tay lệnh cho nhân sai lui cả xuống.
Trong phòng hiện tại chỉ còn Thiên Kỳ, mọi người đã ra ngoài hết chỉ còn mình cô ở lại, giờ thì có thể mở mắt được rồi.
Giờ phải nhanh chóng kiếm một cái cớ nào đó để tỉnh dậy.
Bên ngoài có người canh gác, cô muốn ra ngoài mà không được, đành phải đợi thời cơ tới rồi tự biên tự diễn thôi.
Hai canh giờ sau, thuốc được đưa tới chỗ Thiên Kỳ, Sương nhi mang thuốc tới cho cô.
Một thìa nhỏ được đưa tới gần miệng.
Thiên Kỳ ngửi mùi đã thấy đắng, không muốn uống.
Sương nhi không đút được cho Thiên Kỳ, không biết phải làm sao.
Lệ vương như không đợi được, đón lấy chén thuốc của Thiên Kỳ uống một ngụm, sau đó hắn đỡ Thiên Kỳ lên tay , “đút” ngụm thuốc đó cho Thiên Kỳ.
Giật mình Thiên Kỳ không diễn nổi nữa liền bật dậy:
- A, đắng!
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì hết hồn, họ thực sự không dám nhìn nhưng sau đó đều bất ngờ khi thấy Lệ vương phi đã tỉnh lại.
Thiên Kỳ tuy hốt hoảng nhưng vẫn cố diễn cho tròn vai:
- Ta đang ở đâu đây?
- Người đang ở Lệ vương phủ, giờ người là Lệ vương phi rồi.
– Sương nhi đáp.
- Hả, gì cơ? Ta là Lệ vương phi? – Thiên Kỳ ra vẻ hốt hoảng.
Với cái trình độ diễn xuất như vậy thì Thiên Kỳ nên thi vào đại học Sân khấu điện ảnh thay vì Đại học y dược như dự định.
Nhưng tiếc là cái thời đại này không có đại học.
Tính ra thì ở thế giới này những người có trình độ diễn xuất tài giỏi đều được tụ tập lại ở Hậu cung, nơi mà phi vị là tất cả những gì mà nữ nhân hướng đến, dùng mọi thủ đoạn cố leo cao cho bằng được.
Quay lại với màn kịch của Thiên Kỳ, sau khi tỉnh dậy Thiên Kỳ tỏ ra hốt hoảng, tự giam mình trong Luân Kim các.
Không ai được tới làm phiền cô cả.
Nhưng thực chất thì…
__Trong hư vô__
- Nè Thiên Kỳ, cô diễn lố quá đó.
- Đó là cảm xúc nên có mà.
- Giờ cô tính sao đây, trước kia cô không muốn gả cho Lệ vương, giờ gả rồi thì có tính toán gì không?
- Hừm cũng không có gì, chỉ cần hắn và ta nước sông không phạm nước giếng là được.
Phu thê trên danh nghĩa, hắn phải bảo vệ cho ta như vậy cũng không tồi a.
- Lệ vương kia lo cho cô như vậy mà cô không có chút tình cảm nào sao?
- Ta hiện tại không muốn bàn chuyện yêu đương.
- Ầy sao cũng được, ta nghỉ ngơi để hồi phục nguyên khí đây.
- Được rồi.
Thiên Kỳ bây giờ đâu chỉ nghĩ có thế, hành động lúc nãy của Lệ vương, Thiên Kỳ đã ghim rồi a.
Nhìn thì bình tĩnh vậy thôi chứ bên trong đang nguyền rủa Lệ vương.
“ Tên Lệ vương chết bằm kia, nụ hôn đầu của ta ai cho ngươi cướp.
Ngươi sẽ phải trả giá!!!”
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
60 chương
196 chương
71 chương
17 chương
62 chương