Thiên Kim Trở Về
Chương 160 : Đánh cược
Lúc Cố Trường Khanh về nhà thì thấy Khổng Khánh Tường chắp tay sau lưng, mặt xanh mét đi đi lại lại trong đại sảnh, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân ngồi trên ghế, Khổng Ngọc Long ngồi giữa hai người đang gật gù ngủ, không thấy Triệu Chân Chân đâu.
Thấy Cố Trường Khanh đi vào thì Khổng Khánh Tường lập tức dừng bước ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tàn bạo. Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều tỏ vẻ vui mừng khi người gặp họa.
Đương nhiên Cố Trường Khanh biết Khổng Khánh Tường giận dữ vì điều gì.
– Cha…
Cô nhìn Khổng Khánh Tường, giọng nói run run như rất sợ hãi.
Khổng Khánh Tường bỗng vọt tới trước mặt cô, tát cô một bạt tai, Cố Trường Khanh nghiến răng nhận cái tát này, đồng thời kêu lên một tiếng hoảng hốt, ôm mặt, nước mắt tràn mi.
Khổng Khánh Tường chỉ vào cô:
– Trước khi phóng viên đến nhà phỏng vấn không phải cha đã dặn con đừng nhận phỏng vấn, lại càng không được nhắc đến ông ngoại con, con coi lời cha nói là gió thoảng bên tai sao? Hay là con không coi cha ra gì?
Khưu Uyển Di đưa Khổng Ngọc Long đã ngủ cho người hầu bảo người hầu đưa nó về phòng, sau đó đứng dậy đi đến bên Khổng Khánh Tường, vừa đi vừa nói:
– Trường Khanh, lần này là cháu không đúng, nếu không muốn đổi tên thì nói thẳng với cha cháu đi, cần gì phải làm chuyện lén lút thế này, bình thường trông cháu ngây thơ đơn thuần, không ngờ cũng có tâm cơ, thủ đoạn thế này.
Khổng Ngọc Phân ở bên âm hiểm bổ một câu:
– Cái này gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt càng âm trầm.
Cố Trường Khanh rưng rưng nhìn bọn họ như thể vô cùng giận dữ:
– Các người đừng đứng đó nói hươu nói vượn, châm ngòi ly gián.
Sau đó lại nhìn Khổng Khánh Tường, khóc nói:
– Cha, lời cha dặn sao con dám quên? Lần này phóng viên vốn định phỏng vấn con, con bảo không muốn nhận phỏng vấn nên bọn họ tắt máy quay đi, ngồi nói chuyện phiếm mấy câu, con thấy bọn họ tắt máy quay rồi thì mới nói chuyện nhưng không ngờ bọn họ còn có camera ẩn.
Khưu Uyển Di vẫn không muốn tha cho cô:
– Vậy thì dù nói chuyện phiếm với người khác cũng không cần nói đến ông ngoại chứ, động cơ của cháu vốn không sạch sẽ.
– Khưu Uyển Di!
Cố Trường Khanh chỉ vào bà ta:
– Bà đúng là không thể nói lý, vì sao tôi không thể kể về ông ngoại mình với người khác? Bà dựa vào cái gì mà đòi tôi làm thế? Đừng nói tôi không nhận phỏng vấn mà có nhận, có nhắc đến ông ngoại thì sao?
Cô lại nhìn Khổng Khánh Tường, vẻ mặt tủi thân, đau lòng:
– Cha, cha có thể không nhớ ông ngoại nhưng sao con có thể quên ông?
Nói xong bưng mặt khóc, chạy lên lầu.
Khưu Uyển Di nhìn Cố Trường Khanh đi vào phòng, quay đầu giữ chặt Khổng Khánh Tường:
– Khánh Tường, em thấy Trường Khanh cố ý đó, chưa biết chừng đây là âm mưu của nó, đài truyền hình và nó thông đồng với nhau, nếu không vì sao đài truyền hình lại có thể lừa anh mà phát đoạn phỏng vấn này? Anh đừng xem thường con gái mình.
Thực ra Khưu Uyển Di không có chứng cứ gì là Cố Trường Khanh làm cũng không thực sự nghi ngờ là cô làm, chỉ là bà ta phải nắm mọi cơ hội để châm ngòi quan hệ cha con bọn họ, đổ mọi tội lỗi lên đầu Cố Trường Khanh để Khổng Khánh Tường gạt bỏ đứa con gái này thì mình mới có thể toàn lực đối phó với Cố Trường Khanh được.
Khổng Khánh Tường phiền lòng bực bội, gạt tay bà ta ra:
– Nó không đồng ý thì cũng có thể hiểu, dù sao nó cũng là họ Cố. Nhưng bảo nó thông đồng với đài truyền hình thì không thể. Nó ở Mỹ suốt 8 năm, chưa từng về, giờ mới về được mấy ngày, có năng lực gì mà sai khiến được một đài truyền hình nổi tiếng.
Ông ta phiền chán vung tay:
– Là anh sơ ý, anh căn bản không nên nhận phỏng vấn vào thời điểm mấu chốt như vậy, đài truyền hình vì lượt xem thì có gì mà không làm được? May mà bọn họ còn chưa phát đoạn của Ngọc Long ra, coi như là có chút nể nang nếu không thì đúng là giờ sứt đầu mẻ trán rồi.
Ông ta nhớ lại khi nãy gọi điện thoại qua bên đài truyền hình, ông ta chất vấn bên đó vì sao khi phát sóng lại khác với đoạn băng xem trước, người bên đó nhẹ nhàng đáp:
– Là thế này, lúc trước cho Khổng tiên sinh xem là vì nhân viên công tác sơ sẩy cắt mất một đoạn, Khổng tiên sinh, chẳng qua là thêm một đoạn phỏng vấn tiểu thư nhà ông, không có chuyện gì đúng không, đoạn của con trai ông chúng tôi đâu có phát sóng…
Nếu thực sự muốn gây rối với đài truyền hình thì ông ta cũng chưa chắc sẽ thực hiện được mục đích, đài truyền hình có vô số mối quan hệ, hơn nữa một khi gây rối, đối phương phát sóng đoạn của Khổng Ngọc Long ra thì chẳng phải là càng phiền toái? Ai biết bọn họ đã xóa đi chưa?
Vừa nghĩ đến đây, Khổng Khánh Tường lại thấy phiền lòng, sự tức giận không có chỗ phát tiết.
Khổng Ngọc Phân đi đến bên Khưu Uyển Di, ôm tay bà, nhìn Khổng Khánh Tường nhẹ nhàng nói:
– Nói tới nói lui, giữ Cố Trường Khanh trong công ty chính là mầm tai họa, sự tồn tại của nó nhắc nhở mọi người…
Những lời này cũng đánh trúng vào tâm sự của Khổng Khánh Tường, chẳng phải vì Cố Trường Khanh vào công ty nên mới khiến mọi người mẫn cảm? Ngay cả đài truyền hình cũng quan tâm đến ân oán giữa bọn họ. Nhưng chuyện đổi tên lại không thể nhân lúc Cố Trường Khanh ở Mỹ mà làm được, càng khiến người đồn đại. Nghĩ Cố Trường Khanh vừa về, không hiểu gì, không có căn cơ chứ nào ngờ vẫn rước lấy nhiều phiền toái như vậy.
Ông xoay người nhìn thoáng qua phòng Cố Trường Khanh, sau đó kéo Khổng Ngọc Phân đến, nhỏ giọng nói vào tai cô:
– Chuyện lần trước cha nói, ngày mai bắt đầu làm.
Khổng Ngọc Phân mỉm cười:
– Vâng, cha yên tâm, con nhất định sẽ để Cố Trường Khanh phải mặt xám mày tro rút khỏi công ty.
Nghe Khổng Ngọc Phân nói, nhớ lại năng lực, biểu hiện của cô trong một năm qua, sự phiền muộn trong lòng Khổng Khánh Tường tiêu tan đi được chút ít.
Khưu Uyển Di thấy hai người thì thầm thì có chút không vui:
– Sao phải giấu em, em cũng muốn biết là chuyện gì.
Những chuyện có thể đả kích Cố Trường Khanh đều là điều khiến bà ta vui vẻ.
Khổng Ngọc Phân thấy Khổng Khánh Tường lại bực bội thì vội ôm tay mẹ, kéo bà ta qua một bên:
– Mẹ, đây là chuyện công ty, rất nhanh mẹ sẽ biết!
Cô cúi đầu thì thầm vào tai Khưu Uyển Di:
– Lần này xem con gái trút giận cho mẹ thế nào.
Khưu Uyển Di ngẩng đầu nhìn con gái, thấy vẻ tự tin của Khổng Ngọc Phân thì lòng dần thoải mái, lại mỉm cười.
Buổi tối, Triệu Chân Chân vào phòng Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh mở cửa cho cô vào.
Triệu Chân Chân nhìn mặt cô thì cả kinh kêu lên:
– Ôi trời, Trường Khanh, mặt cậu sưng rồi kìa.
Cố Trường Khanh bưng mặt lã chã chực khóc, Triệu Chân Chân vội an ủi.
– Trường Khanh, không phải cậu cố ý nhận phỏng vấn sao?
Triệu Chân Chân nhìn Cố Trường Khanh.
– Đương nhiên là không!
Cố Trường Khanh như rất tủi thân:
– Tuy rằng mình không muốn đổi tên nhưng nào dám chống đối cha, mọi thứ của mình đều ở trong tay cha mình cả.
Nói xong oán hận:
– Khưu Uyển Di kia luôn ở bên châm ngòi thổi gió, con mụ này khiến mình hận thấu xương, mình chỉ mong có ai đó đến tranh giành mọi thứ với mụ ta, mình nhất định sẽ giúp cô ta đạp chết Khưu Uyển Di đi. Dù sao mình cũng là đại cổ đông của Cố thị, cậu xem thử xem mình có đạp chết được mụ ta không.
Cố Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Chân Chân nhìn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ, nếu được Cố Trường Khanh ủng hộ, cũng không cần phải sợ dì nữa…
Đúng như Cố Trường Khanh nói, so với bị đám công tử nhà giàu chơi chán rồi đá thì chẳng bằng tìm người lớn tuổi hơn chút, những người này dù không thể lấy cô nhưng có thể cho cô mọi thứ cô muốn…
Triệu Chân Chân lại an ủi cô một hồi, sau đó cùng cô mắng Khưu Uyển Di một lúc rồi mới đi ra. Sau đó lại đến chỗ Khưu Uyển Di báo lại lời Cố Trường Khanh, chỉ giấu đi một đoạn.
Hôm sau, Cố Trường Khanh lái xe thể thao cùng Triệu Chân Chân đi làm thì ở cổng đã có một đám phóng viên vây lấy.
Phóng viên lấy máy ảnh chụp lia lịa.
– Cố tiểu thư chúng tôi đã xem chương trình tối qua, có một số câu hỏi muốn hỏi cô, xin hỏi cô có thể nhận phỏng vấn của chúng tôi không?
– Cố tiểu thư, là vì cổ phần của cô bị cha cô nắm giữ nên không có quyền gì sao?
– Cố tiểu thư, mời cô nói đôi câu đi, Cố thị là công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán, mọi người có quyền hiểu chuyện này.
Cố Trường Khanh như thể rất kích động.
Lúc này có phóng viên ở gần đã thấy rõ mặt của Cố Trường Khanh thì quát lớn:
– Cố tiểu thư, cô bị đánh sao? Xin hỏi là ai đã ra tay.
Sau đó vội chụp sát mặt cô.
Đám phóng viên này có người là Từ Khôn mời đến, có người là có hứng thú với tin tức này nên đến, Cố Trường Khanh sớm biết sáng nay sẽ có cảnh này nên mới cố nhận cái tát của Khổng Khánh Tường, cô sợ qua đêm vết thương sẽ biến mất nên còn cố ra tay lên vết thương để nó lâu lành, thế mới có được hiệu quả tốt như vậy.
Cố Trường Khanh chờ bọn họ chụp đủ rồi mới làm bộ che mặt, lúc này bảo vệ đi tới đẩy đám phóng viên đi thì Cố Trường Khanh mới có thể rời đi.
Đến công ty, Cố Trường Khanh vào toilet trang điểm qua nhưng lớp phấn mỏng cũng không thể che được vết ngón tay trên mặt cô được. Lúc vào văn phòng, cô không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người, cứ làm việc theo lệ thường, không giải thích, không nói gì, mọi người đều xem phỏng vấn, giờ lại thấy vết thương trên mặt cô, đương nhiên trong lòng có đủ suy nghĩ. Nhưng chính là thái độ này mới khiến mọi chuyện càng khó mà phân biệt.
10h sáng, đang lúc mọi người vùi đầu vào làm việc thì bỗng nhiên Khổng Ngọc Phân cầm một tập tài liệu đi vào.
Cô ả lạnh mặt đi tới trước mặt Cố Trường Khanh, ném tập tài liệu lên bàn làm việc của cô.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cô nàng, người xung quanh cũng ngừng việc trong tay, mở to mắt nhìn bọn họ.
– Cố Trường Khanh, đây là cô làm sao?
Khổng Ngọc Phân chất vấn.
Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua:
– Đúng là tôi làm.
– Cô có biết số liệu này có vấn đề gì không, cô có nghiêm túc làm không? Cô có biết sai sót về số liệu sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của tôi, tôi có thể sẽ phân tích sai, ảnh hưởng đến cả phòng thậm chí là cả công ty không.
Cố Trường Khanh dám chắc mình không làm sai chỉ là cô nàng đã hùng hổ đánh tới thì tất đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu mình tranh cãi với cô ta thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì hay ho.
Vốn định dàn xếp lại nhưng thấy ánh mắt khác thường của Khổng Ngọc Phân như thể đang chờ mong thứ gì đó, Cố Trường Khanh chợt có một suy nghĩ khác.
Chuyện này không đến mức sẽ khiến mình bị đuổi đi, Khổng Ngọc Phân chắc chắn là còn có chiêu sau, cô ta đang chờ phản ứng của mình.
Luôn là vậy, có nguy thì mới có cơ, có lẽ đây chính là cơ hội của mình.
Cố Trường Khanh nghiến răng sau đó cho Khổng Ngọc Phân phản ứng như cô nàng đã chờ mong.
– Tôi sẽ không làm sai, tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Người bên cạnh đều bĩu môi, cũng chỉ có Cố tiểu thư mới dám chống đối phó giám đốc Khổng như vậy.
Bỗng nhiên Khổng Ngọc Phân mỉm cười, miệng tươi như hoa:
– Sao, cô nghi ngờ năng lực của tôi?
Cố Trường Khanh hừ nhẹ một tiếng, không đáp.
– Tôi biết chủ tịch bảo cô làm việc dưới quyền tôi, cô không phục nhưng công ty này nhìn vào năng lực chứ không phải nhìn thân phận.
Khổng Ngọc Phân cười lạnh.
Người xung quanh lại cười nhạt, không nhìn thân phận? Không nhìn thân phận thì dựa vào cái gì mà một nha đầu 23 tuổi như cô có thể ngồi lên địa vị cao như vậy? Đúng là cô cũng có khả năng nhưng chưa đến mức độ đó đâu. (Tự chửi mình :)))
Nhưng là ân oán hào môn, mọi người đều thấy không có hứng thú, lại cắm đầu vào làm việc.
– Khổng Ngọc Phân, cô đúng là nực cười, cô thì có năng lực gì mà đòi ngồi lên vị trí này.
Cố Trường Khanh tiếp lời cô ta.
Khổng Ngọc Phân thấy thời cơ chín muồi, nhướng mi:
– Được, Cố Trường Khanh, tôi cho cô một cơ hội, kế hoạch tháng sau, hai chúng ta mỗi người tự làm một kế hoạch đầu tư, để cho ban kiểm tra xem xét xem kế hoạch của ai tốt hơn, nếu cô không phục không bằng chúng ta đánh cược một trận đi.
Đây chính là cơ hội Cố Trường Khanh chờ, cô suýt thì đã hoan hô lớn, cô vẫn sầu não vì không có cơ hội biểu hiện thực lực. Chờ ở đây bị Khổng Ngọc Phân đè ép, dù có biểu hiện tốt thì hội đồng quản trị cũng chẳng ai hay biết.
Lúc này Cố Trường Khanh vỗ bàn như giận dỗi, lớn tiếng nói:
– Được, cá thì cá, ai sợ ai, cô muốn cá gì?
Khổng Ngọc Phân nhìn mọi người xung quanh, cô ta cố ý làm như vậy trước mặt mọi người để Cố Trường Khanh không thể chống chế. Cô ta luôn có thành tích nổi trội, dù hai năm gặp biến cố đó cũng không hề ảnh hưởng đến việc học hành, lại thêm kinh nghiệm một năm qua, thành tích luôn rất tốt, những kế hoạch làm ra luôn được mọi người tán thưởng. Chỉ dựa vào Cố Trường Khanh thi chưa bao giờ được điểm A, nhờ vào tennis mới có thể vào đại học mà cũng đòi so với cô?
Đúng là chuyện quá nực cười.
Cô ta nhất định sẽ để Cố Trường Khanh phải chết thật khó coi trước mặt mọi người, chẳng phải là có huyết thống họ Cố sao? Có gì hơn người, cô ta phải để cho tất cả mọi người biết, Khổng Ngọc Phân còn mạnh mẽ giỏi giang hơn Cố Trường Khanh gấp vạn lần.
– Cố Trường Khanh!
Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh, gương mặt vì kích động mà đỏ lên:
– Nếu cô thắng thì vị trí phó giám đốc này cho cô ngồi, nhưng nếu cô thua? Cô có gì để cho tôi?
Cố Trường Khanh lớn tiếng nói:
– Nếu tôi thua tôi sẽ lập tức sẽ rời khỏi công ty, tuyệt đối sẽ không quay lại nữa.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thua chị, nếu ngay cả chị tôi còn không thắng được thì chẳng bằng thu dọn rồi chạy sớm cho nhanh.
– Được, một lời đã quyết!
Khổng Ngọc Phân hưng phấn, cô nhất định sẽ để Cố Trường Khanh xám xịt cúp đuôi rời khỏi công ty.
Khổng Ngọc Phân đi rồi, những người khác ngây ra nửa ngày mới lấy lại tinh thần, một lát sau Lưu Khả mới xoay ghế đến gần cô, nhỏ giọng nói:
– Helen, cậu xem thường phó giám đốc Khổng rồi, cô ấy rất có năng lực, mình thấy cậu nên nhận lỗi với cô ấy đi, đừng đánh cuộc nữa, cứ thế rời khỏi công ty thì không hay đâu…
Mọi người cũng đều khuyên bảo, bọn họ thấy Cố Trường Khanh là đại cổ đông, tính cách cũng tốt nên mới vậy chứ không thì đã mặc kệ rồi.
Cố Trường Khanh cảm ơn ý tốt của mọi người:
– Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng.
Hiển nhiên là mọi người không mấy tin tưởng.
Cố Trường Khanh cũng mặc kệ, ngày nào còn không để mọi người biết được thực lực của cô thì sẽ không thể nhận được sự tán đồng của bọn họ.
Lúc này, điện thoại reo, cô nhìn số thì thấy là Hoàng Thao, cô không do dự tắt máy. Với loại người luôn biết chớp thời cơ như Hoàng Thao, cô sẽ không cho anh ta bất kì cơ hội nào, giữ quan hệ cân bằng là được rồi.
Bên kia, Hoàng Thao ngồi trong văn phòng của mình, nhìn điện thoại trong tay rồi cười cười.
Anh đặt di động xuống bàn, xoay ghế nhìn ra bên ngoài, quan sát cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt của Bắc Kinh.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên người anh như phủ lên lớp ánh sáng vàng, gương mặt anh tuấn hơi tỏa sáng, anh nhẹ nhàng nheo mắt lại, khóe miệng cong cong lên tuyệt đẹp.
Dường như càng ngày càng thú vị…
Sau chương trình phỏng vấn, văn phòng của Khổng Khánh Tường nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của các phóng viên muốn xin phỏng vấn Khổng Khánh Tường nhưng đều bị thư ký từ chối.
Tống Trí Hào thấy vẻ mặt Khổng Khánh Tường không tốt thì an ủi:
– Chủ tịch, chuyện này chỉ cần không nói thêm gì nữa, chúng ta nhờ một số người có quan hệ, bỏ chút tiền ra để áp chế lại chuyện này, qua mấy ngày nữa sẽ bình ổn lại, sẽ không ảnh hưởng lớn gì đến công ty cả.
Khổng Khánh Tường gật gật đầu:
– Chuyện này anh đi xử lý đi, nhất định phải làm cho thỏa đáng vào, giờ đang là lúc mấu chốt để đổi tên, tuyệt đối không thể để lộ ra chút sơ sót nào.
– Chủ tịch yên tâm.
Nhưng Tống Trí Hào còn chưa kịp xử lý việc này thì đã có chuyện lớn hơn nữa xảy ra.
Trên một diễn đàn nổi tiếng, có người mở topic, tiêu đề là: “Loại người vong ơn phụ nghĩa, vô liêm sỉ lại được tôn vinh, kính trọng, công bằng ở đâu”.
Câu đầu tiên là, không có vô sỉ nhất chỉ có vô sỉ hơn, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn kinh tế Cố thị – Khổng Khánh Tường là ví dụ tiêu biểu cho câu nói này.
Trong bài viết vạch lá tìm sâu chương trình phỏng vấn kia, trong công ty Cố thị lại không có vật kỷ niệm gì về tiên sinh Cố Kiến Quốc người đã sáng lập ra công ty, trong văn phòng chủ tịch cũng không treo ảnh của tiên sinh Cố Kiến Quốc.
“Cả cuộc phỏng vấn hỏi đến tiên sinh Cố Kiến Quốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tất cả đều là khen ngợi thành tích của họ Khổng và chuyện tình đáng ghê tởm của ông ta, lại còn cầm tay người đàn bà kia mà nói cái gì “Đây là người phụ nữ tôi yêu nhất”, lúc ấy tôi hận không thể tát cho Khổng Khánh Tường kia một cái, có loại người nào không biết xấu hổ như vậy không? Người vợ quá cố của ông thì sao? Người vợ giúp ông ta được giàu sang phú quý lại qua đời sớm thì bị ông ta đặt ở chỗ nào? Chẳng lẽ ông quên ông nhờ ai mà có được ngày hôm nay sao? Ông là nhờ thiên kim của tiên sinh Cố Kiến Quốc yêu mến nên mới có được mọi thứ hôm nay, vì được Cố Kiến Quốc phó thác lại nên mới có được tất cả, giờ lại nuốt sạch mọi thứ của bọn họ mà quên bọn họ rồi sao?
Càng quá đáng là huyết mạch duy nhất của họ Cố, Cố tiểu thư nói đôi câu thật thà trong bài phỏng vấn cuối cùng lại bị họ Khổng kia đánh đập, có ảnh chụp làm chứng, mọi người có thấy không.
Loại người máu lạnh vô tình, bỉ ổi vô liêm sỉ khiến người ta giận sôi.
Khiến người ta càng khó chịu chính là người phụ nữ kia đã ở biệt thự nhà họ Cố rồi còn vênh mặt lên nói một câu nhà của tôi hai câu nhà của tôi, còn nói mãi mãi sẽ không chuyển ra ngoài, quá vô sỉ mà… Người hiểu chuyện ai chẳng biết biệt thự đó là Cố lão tiên sinh để lại cho cháu gái ngoại của mình, bà ta là cưu chiếm thước sào mà còn có thể nói năng trôi chảy thế sao.
Đúng là vật hợp theo loài mà…
Tôi vốn rất coi trọng công ty này, trong tay cũng có chút cổ phiếu của Cố thị bởi vì tôi biết sự tích về Cố lão tiên sinh, khâm phục dũng khí, sự quyết đoán của ông nhưng tôi phát hiện, giờ công ty này đã biến chất, dưới sự lãnh đạo “anh minh” của loại người vô sỉ như vậy, công ty này có thể đi xa được đến đâu? Hơn nữa giờ Cố thị cũng không còn là Cố thị nữa rồi, muốn đổi tên hoàn toàn là lừa gạt mà thôi. Cho nên mới nói, nhất định phải sinh con trai, càng có tiền càng phải đẻ con trai, nghe thấy không, các anh em nếu gặp phải loại con rể như họ Khổng kia thì đến tên tuổi cũng chẳng giữ lại nổi đâu.
Cho nên tôi quyết định bán tháo cổ phiếu Cố thị, lấy hành động để biểu thị sự khinh bỉ với họ Khổng kia, các anh em, cùng tiến lên!”
Khổng Khánh Tường ngồi trong văn phòng nhìn thấy topic này thì giận đến độ đập laptop, ầm một tiếng, laptop bắn tia lửa ra, hỏng ngay tại chỗ.
Khổng Khánh Tường vẫn chưa hết giận, lại xô đổ hết đồ trên bàn làm việc.
Ngoài cửa, thư ký nghe thấy tiếng động thì vội gọi Tống Trí Hào đến.
Khổng Khánh Tường chỉ vào Tống Trí Hào vừa mới đi vào:
– Mau, nhanh nghĩ cách chặn topic này lại, ngăn cản nó lan tràn ra ngoài.
Một khi to chuyện thì việc đổi tên nhất định sẽ gặp cản trở. Tống Trí Hào khó xử nói:
– Chủ tịch, giờ internet phát triển như vậy, những chủ đề thế này căn bản không thể ngăn cản được.
Gỡ rồi lại đăng, cản thế nào đây?
Khổng Khánh Tường cũng hiểu đạo lý này, ông ta chống tay lên bàn làm việc, tự bình ổn lại bản thân.
– Giờ giá cổ phiếu công ty thế nào rồi?
– Đã có dấu hiệu có người bắt đầu bán tháo nhưng còn chưa ảnh hưởng đến mức độ ảnh hưởng lớn…
– Tiếp tục theo dõi cho tôi.
Tối đó, Khổng Khánh Tường về nhà, Khưu Uyển Di đã biết chuyện, chạy ra đón, Khổng Khánh Tường nhìn thấy bà ta thì nổi giận, bao nhiêu giận dữ trút hết lên Khưu Uyển Di.
Ông ta tát Khưu Uyển Di ngã lăn xuống, giận dữ nói:
– Con đàn bà chết tiệt, một ngày không được nổi bật thì sẽ chết sao? Dám nói như vậy trong bài phỏng vấn, con đàn bà thối tha, ngoài việc ngáng chân ra thì cô còn làm được cái gì?
Nói xong lại đạp Khưu Uyển Di hai đạp.
Lúc này Khổng Ngọc Long chạy tới che cho mẹ, Khổng Khánh Tường sợ đánh vào con thì mới ngừng lại.
Khưu Uyển Di đứng lên ôm con vào lòng, lớn tiếng khóc:
– Em đâu biết…
Khổng Khánh Tường nhìn thấy bà ta thì càng thêm phiền lòng, hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu.
Cố Trường Khanh trốn trong phòng, lén theo dõi mọi chuyện, cô cười lạnh.
Hai ngày sau đó, Internet càng sôi sục, các trang web lớn đều có topic thảo luận, dưới cao ốc Cố thị và biệt thự họ Cố ngày nào cũng chật ních phóng viên, lượt người xem lại bài phỏng vấn cũ trên internet tăng vọt, cổ phiếu Cố thị thì càng lúc càng giảm, sắc mặt Khổng Khánh Tường càng ngày càng âm trầm.
Đến ngày thứ ba, Từ Khôn cùng với hai cổ đông khác, dựa vào 10% cổ phần, yêu cầu họp cổ đông lâm thời.
Trong cuộc họp, Từ Khôn trịnh trọng nói, vì hình tượng của công ty và lợi ích của các cổ đông, yêu cầu ban giám đốc hủy quyết định đổi tên.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
175 chương
70 chương
154 chương