Thiên Kim Trở Về

Chương 148 : Lần này, chúng ta nói tạm biệt

Thực ra thế giới của Phùng Tước vẫn rất đơn giản. Ông cố là một trong những Đảng viên đầu tiên, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng khi Trung Quốc mới thành lập nước, tính cách vô cùng nóng nảy, ngay thẳng. Ông nội và ông cố tính tình giống hệt nhau, cha Phùng Tước khá trầm ổn, sống nội tâm, cha và mẹ đều có công việc riêng nên anh gần như là được ông bà nội nghỉ hưu một tay dạy dỗ. Từ nhỏ Phùng Tước đã được ông nội dạy dỗ, làm người phải sống đúng với lương tâm của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lòng phải tự có chừng mực, phải có nguyên tắc. Nhớ rõ trước đây, có một lần cha nghe được ông nội dạy anh thì cười nói: – Cha, vẫn là thế này sao! Thời đại đã thay đổi rồi! Lúc ấy ông nội anh trừng mắt, giận dữ nói: – Mặc kệ thời đại thay đổi thế nào, nguyên tắc làm người không thể thay đổi được! Sau đó mấy năm, có một lần cha đi làm về, sắc mặt không tốt, cha vuốt tóc anh, nặng nề nói: – Ông nội con nói rất đúng, mặc kệ là thời đại nào, nguyên tắc làm người không thể bỏ qua được. Sau này anh mới biết, con một người lãnh đạo cũ của cha tham ô, nhận hối lộ, làm việc tùy tiện, kết quả gây ra một tai nạn lớn khiến nhiều người thiệt mạng. Người lãnh đạo cũ của cha giận đến độ bị chảy máu não mà chết. – Có một số việc tạm thời có thể bỏ qua nhưng phẩm chất tốt mới là quan trọng nhất, sau này con phải nghe lời ông nội con. Cha anh thấm thía dặn anh. Anh lớn lên như vậy, sau này trưởng thành cũng dần tiếp xúc với một số việc, có một số việc không thể tránh được nhưng đúng sai vẫn phân biệt rất rõ ràng, việc nên làm và không nên làm anh chưa bao giờ lẫn lộn. Nhưng mấy ngày hôm nay, anh cũng không biết mình bị làm sao, đúng sai cũng không thể phân biệt rõ ràng, có một số việc rõ ràng là sai nhưng anh lại chấp nhận nó. Anh có thể hiểu nỗi hận của cô nhưng anh không thể hiểu được hành động của cô với Arce. Đúng là Arce có sai nhưng cũng chỉ nên chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình, nhưng sự trừng phạt bây giờ Arce phải gánh chịu lại là do cô tạo ra. Như vậy có đúng không? Vì những chuyện chưa xảy ra mà đã trả thù kịch liệt như vậy, thậm chí là không từ thủ đoạn, thực sự là đúng sao? Nhưng cô đã phải chịu đựng bao đau khổ như vậy, anh không đành lòng trách móc cô. Thậm chí đã có lúc anh còn hận bản thân, hận mình bất lực, nếu anh đủ mạnh mẽ, nếu anh có thể gánh vác mọi thứ cho cô thì cô đã không phải làm những chuyện này, bản tính của cô rất lương thiện. Nhưng giờ anh có thể làm gì? Thậm chí anh còn không thể công khai đứng bên cạnh cô, quang minh chính đại bảo vệ cô. Chuyện Arce, tuy rằng anh không hiểu, tuy rằng anh oán trách nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa cô, Cố Trường Khanh là người con gái anh đã quyết định sẽ dùng cả đời còn lại để trân trọng, yêu thương, không thể vì cô làm một số việc anh không đồng ý mà vứt bỏ cô. Có lẽ về sau chờ anh mạnh mẽ rồi, chờ anh có thể che gió chắn mưa cho cô, cô sẽ lại trở về làm một thiên sứ đơn thuần, đáng yêu. Nhưng… sao chuyện lại trở thành thế này… Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên. Phùng Tước đứng trước cửa sổ quay đầu lại nhìn, nhìn về phía cửa, đã thấy Cố Trường Khanh đẩy cửa đi vào. Cố Trường Khanh đi vào nhà trọ, xoay người đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Phùng Tước, tất cả quá trình đó, Phùng Tước vẫn nhìn cô. – Anh Phùng Tước! Cố Trường Khanh khẽ gọi anh. Cô nhìn Phùng Tước, Phùng Tước gầy đi không ít, đáy mắt còn hơi thâm quầng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên nửa người anh, nhưng trông anh vẫn rất mệt mỏi. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: – Arce tự sát, em biết không? Cố Trường Khanh cúi đầu: – Em biết! Phùng Tước gật gật đầu sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mắt anh, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ. – Trường Khanh… Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào: – Anh thường không thể tự khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện này, anh biết anh ta đã hiến tim cho em trai mình, anh tự nhủ, Phùng Tước, mày cứ coi như Arce tự sát vì em trai đi, nhưng mà… Anh quay đầu lại nhìn Cố Trường Khanh, đôi mắt tối đen như có ánh hào quang lấp lánh: – Nhưng mà, cuối cùng anh sẽ nghĩ, Arce nhất định đã sớm biết tim mình và em trai là hợp nhau, lúc trước sao anh ta không làm như vậy? Chẳng qua là vì lúc trước anh ta muốn sống, giờ không còn muốn sống nữa… Sắc mặt Cố Trường Khanh hơi tái lại, im lặng không lên tiếng. – Trường Khanh, Arce vốn không phải chịu tai ương tù ngục này, 6 năm… anh ta cảm thấy chẳng bằng chết đi thì hơn… Anh lắc đầu, vẻ mặt đau đớn: – Thực ra anh có quyền gì mà nói em, anh ở bên trơ mắt nhìn mọi việc xảy ra, anh nghĩ hết lần này đến lần khác, cảm thấy cho dù anh biết kết quả, cho dù chuyện lại xảy ra lần nữa thì anh vẫn sẽ để mặc chuyện xảy ra, anh không thể phân biệt rõ ràng như vậy, anh tự nhận là nguyên tắc, thực ra chỉ là một trò hề… Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của anh, có thể hiểu được mâu thuẫn trong lòng anh. Bởi vì cô, hết lần này đến lần khác anh phải thỏa hiệp với nguyên tắc của chính mình, tâm tình này cô có thể hiểu. Lúc trước cô quyết định ở bên anh không phải vì kết quả cuối cùng. – Anh Phùng Tước, chúng ta chia tay đi! Cố Trường Khanh lặng lẽ nói. Phùng Tước đột nhiên quay đầu nhìn cô, sắc mặt trắng bệch. Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc bình tĩnh: – Em đã bị giấc mơ ngày đó làm cho u mê, lại quên mất rằng không có thiên sứ nào có thể đi báo thù. Khi em quyết định bước chân lên con đường này, em đã mất đi tư cách trở thành thiên sứ rồi. – Trường Khanh… Phùng Tước nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào. Lòng Cố Trường Khanh đau đớn, chậm rãi rút tay ra khỏi tay anh: – Anh Phùng Tước, em rất thích anh, cuộc sống của em đầy những lừa lọc, âm mưu, rất ít người đối xử với em chân thành như thế, toàn tâm toàn ý trân trọng em như thế. Em như một đứa trẻ con nắm chặt lấy bộ quần áo đẹp, mặc kệ nó có hợp với mình không nhưng vẫn cố chiếm lấy nó. Nhưng một khi có được rồi, mặc lên người mới thấy thì ra là không hợp, em không thoải mái, quần áo cũng cũ dần đi, mặc kệ là em hay quần áo cũng đều không vui vẻ. – Cho nên giờ em không còn muốn bộ quần áo đó đúng không? Phùng Tước nhìn cô, lòng đau đớn vô cùng. Cố Trường Khanh gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: – Em muốn trả bộ quần áo đó về, để cho nó tìm được người mua thích hợp hơn, như vậy nó mới có thể được vui vẻ. – Không… không… Trường Khanh, chúng ta không cần phải như vậy. Phùng Tước xoay người ôm cô vào lòng, gắt gao ôm thật chặt, anh đau đớn nhắm mắt lại: – Nhất định sẽ có cách giải quyết, anh thích em, em cũng thích anh, đây mới là điều quan trọng nhất, chuyện khác, chúng ta từ từ nghĩ cách… Anh như đang thuyết phục cô, cũng tự thuyết phục chính mình. Nước mắt Cố Trường Khanh bất tri bất giác rơi xuống: – Anh Phùng Tước, không có cách giải quyết đâu, chuyện như vậy sau này vẫn có thể xảy ra, tình cảm của chúng ta có thể chịu qua mấy lần thử thách? Em không muốn đợi đến lúc anh chán ghét em rồi mới chia tay. Người tốt với em không nhiều, người toàn tâm toàn ý trân trọng em càng ít, em muốn giữ lại chút ký ức đẹp đẽ này! – Trường Khanh… Trường Khanh… Anh ôm lấy cô, thì thào gọi tên cô, đau đớn thấu tim, không nỡ, yêu tha thiết… – Chúng ta không thích hợp, anh và em đều có sự cố chấp của chính mình, hơn nữa sự kiên trì của chúng ta lại không thể dung hòa, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ chỉ khiến cả hai không vui vẻ. Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy anh ra. Phùng Tước nhìn cô, đôi mắt đen láy ngấn lệ, Cố Trường Khanh nhìn ánh mắt anh, nhẹ nhàng nói: – Anh Phùng Tước, lần này chúng ta nói tạm biệt. Lần sau gặp lại, chúng ta chính là bạn bè bình thường. – Bạn bè bình thường? Nghe đến bốn chữ này, tim Phùng Tước thắt lại, anh cúi đầu, khó nhọc nói: – Nhưng anh không thể quên em, anh sẽ không gặp lại em nữa, bởi vì anh bây giờ đã không thể coi em là bạn bè bình thường được nữa rồi. Cố Trường Khanh gật gật đầu, cô im lặng một hồi, môi giật giật, nhả ra hai chữ: – Tạm biệt! Anh bỗng nhiên nắm tay cô, nắm thật chặt, thật cố chấp: – Chỉ cần Cố Trường Khanh không buông tay Phùng Tước, Phùng Tước cũng sẽ không buông tay Cố Trường Khanh… Lòng Cố Trường Khanh đau đớn, cô chậm rãi rút tay mình về, xoay người rời đi. Phía sau lại truyền đến giọng nói của Phùng Tước, giọng nói của anh thật nhẹ, ẩn chứa nỗi đau không thể che giấu: – Anh biết… từ lúc em quyết định giấu anh đối phó với Arce, thực ra trong lòng đã quyết định buông tay… anh biết… Giọng nói này có thể khiến tim người ta thắt lại. Cố Trường Khanh hơi dừng bước nhưng sau đó lại quyết đoán bước đi, nhanh chóng rời khỏi nhà trọ. Cô chạy thẳng xuống lầu, chạy thật nhanh, cô cũng không biết mình muốn chạy đi đâu nhưng dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến mình dễ chịu hơn. Đến khi dừng lại, cô phát hiện mình đang đứng trước cửa giáo đường. Cô đi lên, đẩy cửa bước vào, giáo đường không một bóng người, yên tĩnh, an tường, Thượng đế mở rộng vòng tay nhìn xuống chúng sinh, từ ái, khoan dung. Cố Trường Khanh ngồi xuống ở vị trí cuối cùng, bên tai như nghe được tiếng hát mơ hồ, cô nghe cẩn thận, thì ra là bài hát giáng sinh nhu hòa, cô bất tri bất giác lẩm nhẩm hát theo. Một lúc sau, bài hát dừng lại, bên tai như có một giọng nói trầm ấm vang lên. “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, hạnh phúc, vui vẻ…” Rốt cuộc Cố Trường Khanh không nhịn được nữa, bưng mặt khóc nấc lên đau đớn. … Trước kì nghỉ, Cố Trường Khanh nhận được tin nhắn của Phùng Tước. “Anh về đây, sẽ không quay lại nữa.” Cố Trường Khanh lẳng lặng xóa tin nhắn, lại xóa cả số điện thoại của anh. Mọi thứ đều đã trôi qua rồi. Sau này coi như bình thản. Triệu Chân Chân hỏi Khưu Uyển Di sau này có kế hoạch gì, Khưu Uyển Di nói: – Arce tiêu tốn mất số tiền không nhỏ, chẳng những không làm được gì mà suýt nữa còn liên lụy cả dì vào! May mà hắn ta đã chết, bằng không giờ dì còn không biết nên làm gì nữa! Vạn nhất hắn ta ra tù, không biết sẽ có những rắc rối gì nữa! Cũng coi như em trai hắn tốt số, được người có tiền cứu giúp, đúng rồi, không phải là dì bảo cháu điều tra chuyện này sao, có tin gì chưa? – Nghe nói là tình cũ của Arce, còn là đàn ông! – Chậc chậc, thật kinh tởm! Thôi đi, những người này thân thế không sạch sẽ, hơi chút sai lầm sẽ thành đại họa. Người sạch sẽ thì ai lại đi làm những việc này! Hơn nữa qua việc này chắc chắn Cố Trường Khanh sẽ cảnh giác, con đường này không đi tiếp được! Tạm thời cứ như vậy, để sau rồi tính. Cháu theo dõi nó cẩn thận cho dì, có gì có thể lợi dụng thì báo lại ngay! Triệu Chân Chân gật đầu lia lịa nhưng sao có thể chu đáo được? Cứ như vậy, mãi cho đến khi tốt nghiệp, bên cạnh Cố Trường Khanh không còn xuất hiện bất kì kẻ kì quái nào nữa. Sau khi tốt nghiệp trung học, tuy thành tích học hành của cô không tốt nhưng dựa vào thành tích thi tennis trung học toàn quốc mà vào được đại học New York. Đại học New York tuy không thể bằng được trường danh tiếng thế giới như Princeton, Harvard nhưng ở nước Mỹ cũng là một trường không tệ. Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, Cố Trường Khanh cố ý gọi điện thoại về báo tin vui, còn hỏi Khổng Khánh Tường: – Cha, cha bảo con học ngành gì bây giờ? Khổng Khánh Tường nói: – Con thích học ngành gì thì học là được! – Học chuyên ngành gì với con mà nói cũng đều mệt mỏi, con chỉ thích chơi tennis… Cố Trường Khanh tỏ vẻ do dự, sau đó đột nhiên hỏi: – Cha, Khổng Ngọc Phân học ngành gì? Kiếp này, Khưu Uyển Di đưa cô ta sang Anh học, Khổng Ngọc Phân học hành không tệ, đỗ vào Cambridge. – Đương nhiên là quản trị kinh doanh! Khổng Khánh Tường thuận miệng nói. Cố Trường Khanh như giận dỗi, lập tức đáp: – Vậy con cũng học quản trị kinh doanh, con sẽ không thua chị ta được! – Hết quyển 2 –