Dưới sự ngầm cho phép của Mộ Dung Cẩm và Sở Dạ, hai quân bắt đầu ngưng chiến, người bị thương thì nghỉ ngơi dưỡng sức, vật liệu cũng có thể bổ sung lại, chẳng qua cũng không có ý định lại khai chiến; mấy ngày này Mộ Dung Cẩm vẫn luôn đi sớm về trễ, ngoài Đường Trúc ra thì không ai biết nàng đi đâu cả! Mà tin tức của trận chiến đó đã truyền ra ngoài, bốn bề khiếp sợ, các quốc gia khác cũng nhịn không được phái mật thám đi, muốn tìm hiểu về đội quân đặc biệt này! Mà Đông Phương Khải lại càng thêm vui vẻ, sau khi ban thưởng rất nhiều thứ cho quân Mộ Dung, còn phái Tôn Cường tướng quân đi trước xem xét thăm hỏi. Sau lần quyết liệt trước đó giữa Tôn gia và Thái tử, Tôn gia đã trở thành thần tử trung thành của Hoàng thượng, hôm nay Đông Phương Khải phái người tới, chẳng qua là muốn cài tai mắt vào trong quân ngũ mà thôi, nghĩ đến đội quân thiếu niên đáng kinh ngạc kia ngay lập tức Đông Phương Khải động tâm rồi; thử hỏi, một đội quân hùng mạnh đoàn kết như thế, có vị hoàng đế nào không muốn nắm nó thật chặt trong tay? Lúc nghe được tin tức thì Mộ Dung Cẩm đang dựa vào ngực Sở Dạ nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, nơi này cách xa chiến trường đẫm máu kia, chỉ có mùi hương thanh thanh của cỏ, cùng với làn gió nhẹ thanh mát, nhìn về phía chân trời mênh mông, Mộ Dung Cẩm đột nhiên hỏi: “Chàng có từng nghĩ tới thống nhất thiên hạ không?” Sở Dạ đang chơi đùa với sợi tóc mềm mại của nàng, nghe vậy, trong đôi mắt xanh đen thâm thúy có một luồng sáng thoáng qua: “Chỉ cần là một vị hoàng đế có dã tâm, không ai không muốn thống nhất thiên hạ, tuy nhiên……” “Tuy nhiên thế nào?” “Tuy nhiên nếu như Cẩm Nhi đồng ý gả cho cô vương, thì cô vương sẽ không đi, cô vương tình nguyện mỗi ngày ở bên nàng, trang điểm vẽ mày cho nàng!” Tuy giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng Sở Dạ lại nói ra cực kì nghiêm túc. Mộ Dung Cẩm cười mắng: “Vậy ta đây chẳng phải chính là hồng nhan họa thủy, yêu nữ hại nước sao?!” “Sai!” Sở Dạ vuốt nhẹ lên mũi của nàng, cúi đầu hôn một cái: “Nàng không phải là yêu nữ, nàng là yêu tinh giày vò người ta, mà Cô Vương chính là bạo quân ngu ngốc, ha ha!” Mộ Dung Cẩm không nói gì, nhưng sắc mặt hơi nóng lên, xoay người nhìn về hướng khác không để ý tới hắn! Đột nhiên thân thể của nàng bị người ôm lấy, nàng cẩn thận ngồi vững, tiếp đó trên đùi lại có thêm một cái đầu; cái đầu đó còn không an phận ở trong lòng nàng cọ cọ, thỏa mãn nói: “Quả nhiên như thế này thật thoải mái!” Mộ Dung Cẩm im lặng, do dự một lúc rồi đặt tay lên tóc hắn, học dáng vẻ của hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ra, thoáng chốc đã thấy Sở Dạ thoải mái nheo mắt lại, bộ dáng đó khiến Mộ Dung Cẩm nhịn không được mỉm cười. “Tiểu thư!” Đường Trúc xuất hiện cách đó không xa, đối với động tác của hai người vờ như không thấy: “Tôn Cường tướng quân ngày mai sẽ đến quân doanh, có cần chuẩn bị tiếp đón không ạ?” Mộ Dung Cẩm vẫn tỉ mỉ vuốt tóc cho Sở Dạ: “Có Vương gia Đông Phương Triệt ở đây, thì để hắn đi nghênh đón tướng quân đi, không cần phải để ý!” “Dạ!”