Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng
Chương 19
Giờ phút này, tay Hàn Vân Y cầm dây roi, ống tay y phục bị xăn cao cùng bộ dáng hung dữ của nàng ta thật khiến cho dân chúng nhìn không thuận mắt.
Nhìn Hàn Vân Y bây giờ chẳng khác gì một nông phụ thô tục ở chợ, ngay cả Hoàng Diệu là lục vương gia Tần Hoàng Vỹ cũng không thể nào tưởng tượng được một quận chúa cao quý lại có bộ dáng lỗ mãn đến vậy.
- A... Vị tiểu thư này là đang muốn đánh người?- Nàng nhìn bộ dáng thô tục của Hàn Vân Y liền bĩu môi, nữ nhân như nàng ta thật sự gây lên sự mất mặt cho Hàn Gia Quốc.
Hàn Gia Quốc cái tên này nàng nghe đến liền thấy quen thuộc nhưng trong lòng lại toát lên một tư vị vừa nhớ nhung vừa chén ghét lại vừa căm phẫn, thật ra Hàn Gia Quốc liên quan gì đến nàng.
Có thật sự nàng là Khuynh Nhan tiểu thư Khuynh gia hay không?
Hay là đằng sau nàng còn có một chuyện gì khác.
Tất cả những suy nghĩ lướt qua đầu nàng nhưng rất nhanh chóng nàng liền lập tức dập tắt nó đi, việc trước mắt chính là giải quyết vị Hàn quận chúa thô lỗ này.
- Đúng bổn tiểu thư chính là muốn đánh tiện nhân nhà người!- Roi trong tay Hàn Vân Y vung lên cao, hướng ngay người nàng mà hạ xuống.
Dân chúng thấy vậy liền kinh hoàng, phần lớn người đều bỏ chạy vì không muốn dính đến những tranh chấp mâu thuẫn của những đại gia tộc hay những người có địa vị, một số người lại đứng im để xem kịch hay, chỉ là một số nông phụ không ngừng chỉ trỏ bàn tán xem thử nhà ai lại có thể dạy ra một nữ nhi thô tục đến như vậy.
Hoàng Diệu đang đứng ở một bên nhìn thấy dây roi vung lên liền trở tay không kịp, dây roi vung quá nhanh, lực đạo vung ra cũng không nhẹ xem ra Hàn Vân Y chính là biết một ít võ công.
Hoàng Vỹ cũng là bị hành động của Hàn Vân Y dọa sợ. Mẫu phi hắn bảo nhất quyết phải rước nữ nhân Hàn quận chúa kia về làm vương phi thì Hoàng Vỹ hắn mới có thể dễ dàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, nhưng nhìn xem thái độ của Hàn Vân Y chẳng khác gì một nông phụ thô tục ở chợ, muốn Hoàng Vỹ rước nàng về phủ đúng là muốn người ta cười hắn chọn lấy nữ nhân không gia giáo thô tục không lễ nghĩa.
Dây roi chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay nắm gọn, Hàn Vân Y như không kịp phòng bị khiến dây roi trong tay rơi ra, cả dây roi nằm gọn trong tay của hắc y nam tử.
- Bát hoàng huynh... - Hàn Vân Y nhìn nam tử vận hắc y vừa hạ xuống đất liền lắp bắp kinh hãi.
Là Bát vương gia Hàn Gia Vũ, trước khi đến Hàn Vân Y đã nghe những sứ thần báo lại là Tứ vương gia cũng đang ở Tần Quốc.
Hàn Vân Y vừa đến Tần Quốc liền chạy khắp kinh thành vẫn là chưa đi diện kiến vị Bát hoàng huynh này, Hàn Vân Y cũng không thể ngờ được rằng lại gặp Hàn Gia Vũ trong tính thế như bây giờ.
- Tham kiến Tứ vương gia!- Hộ vệ của Hàn Vân Y vừa thấy Hàn Gia Vũ liền quỳ xuống hành lễ.
Dù Bát vương gia là một người đào hoa phong nhã không ai không biết, nhưng cũng không phải không ai biết hắn cũng tàn độc đến cỡ nào.
Hôm nay bọn họ cùng quận chúa ở đây náo loạn lại đụng phải tứ vương gia sợ là cái đầu của bọn họ cũng không còn vững vàng trên cổ nữa.
Về phần Hoàng Diệu và Hoàng Vỹ cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Diệu thở là nếu hôm nay thật sự dây roi kia hạ xuống trên người nàng, thì cái mạng nhỏ của chính hắn không biết còn giữ nổi hay không khi đến gặp hoàng huynh.
Còn Hoàng Vỹ hắn chính là không muốn phải giải thích sự cố này với phụ hoàng và mẫu phi hắn. Hoàng Vỹ cũng không quên ý định hắn phải nói mẫu phi nghe về con người của Hàn Vân Y kia.
Bên ngoài nhìn có vẻ hiền lành, thanh nhã nhưng bên trong chẳng khác gì nữ nhân thô tục, Hoàng Vỹ hắn nhất quyết không rước loại nữ nhân như vậy. Ngôi vị hoàng đế không có Hoàng Vỹ có cách khác để chiếm lấy, duy nhất hắn tuyệt không rước nữ nhân thô tục này.
Riêng Hoa nhi thì thật sự có tâm trạng không khác gì Hoàng Diệu, nếu thật sự dây roi kia hạ xuống, tính mạng nhỏ bé của nàng ta cũng không còn giữ đến lúc gặp chủ tử.
Riêng nàng vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm vào hắc y nam tử kia, đôi mắt ấy như xoáy sâu vào sâu thẩm tâm hồn nàng, Hàn Gia Vũ vừa xuất hiện nàng liền cảm thấy an toàn, đấy không phải là cảm giác tình ái nam nhân cùng nữ nhân mà là cảm giác như một vị bằng hữu, một ca ca hay đơn giản là một tư vị thân quen đến mức nàng không hình dung rõ nó là gì.
Trong đầu nàng cũng thấp thoáng hình ảnh một nam tử mang tử y thêu bạch vân trên áo đang vẫy tay gọi nàng. Nam tử ấy nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ôn nhu, ôn như đến mức không thể diễn tả được.
- Còn ra thể thống gì? Bổn vương hỏi muội, ai cho muội lá gan ở đây làm loạn?- Giọng của Hàn Gia Vũ cuối cùng cũng vang lên phá tan đi bầu không khí u ám ở đây.
Hàn Gia Vũ ở trên tòa lâu bên kia dùng bữa liền nghe thấy tiếng bàn tán ồn ào của dân chúng có hai nữ nhân ở trên phố làm loạn, hỏi kỹ một chút liền biết trong hai nữ nhân kia có một người mang y phục giống hắn, Hàn Gia Vũ liền đoán ra là tiểu muội của hắn liền không chần chừ mà đi đến bên cửa sổ nhìn thử.
Lại là nhìn thấy một bộ dạng thô tục của Hàn Vân Y liền không khỏi giận dữ. Nữ nhân kia không biết đây là Tần Quốc hay sao? Lại cả gan ở đây làm loạn, ở đây làm mất mặt Hàn Gia Quốc.
May mà Hàn Gia Vũ kịp thời ngăn chặn dây roi, nếu không chắc chắn đại họa không chỉ có mình Hàn Vân Y hưởng mà là cả người dân Hàn Gia Quốc.
Còn nữ nhân kia, Hàn Gia Vũ vừa nhìn đã có thể đoán ra là vị Tần vương phi hắn đã gặp ở yến hội mừng thọ thái hậu.
Lúc nãy khi Hàn Gia Quốc đỡ lấy dây roi, Hàn Gia Vũ vô tình nhìn qua đôi mắt hồ của nàng, trong giấy phút ngắn ấy Hàn Gia Vũ tường chừng như đang nhìn thấy một Lạc Lãng Hoan bằng xương bằng thịt.
- Tứ hoàng huynh là tiện nhân kia...
- Câm miệng cho bổn vương, lại còn dám vô lễ với Tần vương phi!- Chưa để Hàn Vân Y nói hết câu Hàn Gia Vũ đã quát lớn.
Hàn Vân Y bi Hàn Gia Vũ làm hoảng sợ cũng theo thế mà im bặt. Chỉ là ánh mắt như muốn giết người của Hàn Vân Y vânc nhắm hướng nàng mà ban phát.
- Hôm nay là tiểu muội của bổn vương thất lễ, bổn vương ở đây thay tiểu muội nhận lỗi cùng Tần vương phi!- Hàn Gia Vũ nhìn Hàn Vân Y cũng chịu ngậm miệng liền quay người hướng nàng hơi cúi đầu miệng nói lời tạ lỗi.
- Chỉ là Hàn quận chúa dường như đã hiểu lầm nên chuyện này xem như chứ từng phát đi!- Nàng nhìn Hàn Gia Vũ bằng ánh mắt như muốn lao đến hỏi ngươi là ai? Ngươi có quen Khuynh Nhan không? Hay là người có từng gặp ta không?
Rất may lí trí của nàng vẫn còn đủ để che giấu đi những gì nàng đang nghĩ, đôi mắt hồ cũng trở lại một vẻ trong vắt yên tĩnh như ngày thường.
- Vương phi thật hào phóng! Bổn vương cảm tạ sự rộng lượng của vương phi!- Hàn Gia Vũ cười khẽ, ánh mắt nhìn nàng cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Hàn Gia Vũ tự cho rằng lúc nãy là hắn nhìn nhầm, Hoan nhi không phải ba năm trước đã mất rồi sao, sao chính Hàn Gia Vũ hắn lại nhìn nữ nhân khác thành nàng được, thật là hồ đồ.
- Tiểu thư... Chúng ta là nên quay về!- Hoa nhi nhìn sắc trời có phần xế chiều liên ghé sát bên tai nàng mà nói khẽ.
Không về kịp giờ thiện chiều chắc chắn vị Tần vương nào đấy sẽ lại nổi giận trận lôi đinh cho mà xem.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời rám vàng liền gật đầu.
- Nếu đã đến Tần Quốc bổn vương phi nghĩ hai người cũng nên thăm thú xem ở Tần Quốc có gì hay... Bổn vương phi muốn đi với mấy người nhưng tiếc thật, sắc trời không còn sớm, bổn vương phi là nên hồi phủ rồi! Hẹn vương gia và vị Hàn quận chúa kia lần sau tái ngộ!- Nàng cất giọng nhẹ nhàng bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Hàn Vân Y mà nhẹ nhàng buông lời từ biệt.
- Vậy hẹn Tần vương phi ngày tái ngộ!- Hàn Gia Vũ cũng không giữ nàng, liền cúi đầu như kiểu cáo biệt.
Nàng quay lưng hướng về phía xe ngựa đang chờ mà tiến, ngay cả Hoàng Diệu cũng nói đôi ba câu với Hoàng Vỹ sau cáo biệt Hàn Vân Y và Hàn Gia Vũ rồi cũng nhanh chóng bước theo sau nàng.
Bước chân thật đều không một chút luyến tiếc bước về phía xe ngựa, nàng là không có ý định chờ cái đuôi tên Hoàng Diệu ở phía sau.
Cho đến khi nàng yên vị trên xe liền nghe tiếng Hoàng Diệu đứng trước của xe ngựa mà hét to.
- Hoàng tẩu! Ta muốn đi nhờ xe ngựa của người, ta cũng muốn ghé Tần vương phủ...
- Ngươi là không quay lại nơi tình nhân của người vẫn đang chờ sao?- Nàng chưa để Hoàng Diệu nói hết câu liền mở miệng giọng điệu lười biếng mà nói.
- Tình... Tình nhân?- Hoàng Diệu gấp đến độ vén cả manh trúc che cửa xe ngựa lên nhìn nàng bộ dạng lười biếng trong xe mà lắp bắp hỏi.
- Ta nói còn không phải đi? Lúc nãy khi ngươi đi xuống rõ ràng ở cạnh bên không có người hậu cận, đến ám vệ cũng không đưa theo, lại nói bộ dạng hoa hoa lệ lệ hồng y của người không phải đi gặp người thân tín hay sao? Cơ mà hoàng huynh ngươi vẫn đang ở trong cung xử lý công vụ thì người khiến ngươi tin tưởng đến mức không cần đến ám vệ bên cạnh chỉ có thể là tình nhân của người mà thôi... Vả lại lúc dưới đường lớn thấp thoáng bóng dang thanh y đứng bên khe cửa nhìn xuống... Ta thật không ngờ ngươi cũng có tình nhân bên ngoài!- Nàng đưa quạt lên miệng ngáp một cái rõ dài rồi từ từ nói hết một lượt.
Lúc nãy nàng cảm nhận thấy ở phía trên lầu có người đang quan sát, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy một góc thanh y lộ ra, nói nam tử mang thanh y cũng là quá đáng đi, vả lại cánh tay cầm quạt lại thon thả như vậy chẳng giống nam tử chút nào.
Gương mặt Hoàng Diệu từ thất kinh đến cứng đờ lại, vị hoàng tẩu này quả thực lợi hại, nàng lại biết Hoàng Diệu có hẹn, nhưng hắn không phải là hẹn tình nhân như nàng nói, người Hoàng Diệu hẹn là...
- Thôi thì người quay lại chỗ hẹn đi! Đừng để cô nương nhà người khác phải chờ!- Nàng phất tay ý bảo Hoàng Diệu nhanh đi, khóe mắt cũng không ngừng ra hiệu bảo Hoa nhi gạt tay Hoàng Diệu ra.
Hoa nhi không chút chần chứ giật đi mành trúc trong tay Hoàng Diệu, chiếc xe ngựa cũng được xa phu đánh mạnh hướng về phía có Tần vương phủ mà tiến.
Hoàng Diệu lúc này nhìn theo chiếc xe ngựa mà không ngừng ngán ngẫm, Hoàng Diệu là đang suy nghĩ đến khuôn mặt của người vận thanh y lúc nãy nếu biết được có một nữ nhân bảo hắn là tình nhân của mình, gương mặt sẽ ra sao.
Trong gian phòng tại một khách điếm nằm ngay sát bên cạnh Hồ Thủy.
- Muội là muốn đến đây gây chuyện!- Hàn Gia Vũ quẳng dây roi xuống đất quát lớn.
Hàn Vân Y đứng trước mắt Hàn Gia Vũ nước mắt như hoa lê đài vũ không ngừng rơi xuống mặt.
Hộ vệ hoàng huynh ban cho Hàn Vân Y đều bị Hàn Gia Vũ cho người kéo xuống đánh 80 trượng, ngay cả nàng cũng bị đưa đến trước mắt Hàn Gia Vũ để hỏi tội.
Là tiện nhân kia cùng nha đầu của ả hại nàng, nàng nhất định không quên con tiện nhân Khuynh Nhan kia.
Hàn Vân Y nhìn Hàn Gia Vũ một thân hắc y ngồi trước mắt mình, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa lạnh vừa chán ghét thì nỗi uất ức lại càng dâng cao.
Hàn Gia Vũ từ nhỏ đến lớn đều nhìn Hàn Vân Y nàng bằng ánh mắt cay nghiệt như vậy, nhưng Hàn Gia Vũ mỗi lần nhìn nữ nhân mang tên Lạc Lãng Hoan lại là ánh mắt ôn nhu tựa nước. Ngay cả khi nữ nhân kia có gả cho hoàng huynh đi nữa Hàn Gia Vũ vẫn ôn nhu nhìn nàng, vậy tại sao ngay cả khi Lạc Lãng Hoan đã chết đi ánh mắt ôn nhu ấy Hàn Gia Vũ vẫn mãi chỉ giành cho nàng ta. Còn đối với muội muội ruột thịt Hàn Vân Y nàng đều là ánh mắt cay nghiệt với người khác lại là ánh mắt tùy hứng.
Hàn Vân Y thật không biết nữ nhân Lạc Lãng Hoan kia có cái gì tốt mà khiến cả hoàng huynh cả Hàn Gia Vũ hắn đến phát cuồng như vậy.
- Là nữ nhân kia gây chuyện! Sao huynh chỉ biết trách muội?- Hàn Vân Y vừa khó vừa nói.
Nàng không can tâm, Hàn Vân Y nàng không can tâm, tại sao chứ? Tại sao Hàn Gia Vũ chỉ bênh người ngoài một chút đoái hoài hắn còn không thèm giành cho nàng.
Tách trà Hàn Gia Vũ vừa nhấc lên lần nữa hạ cánh ở mắt đất lạnh lẽo, nước trà cũng vì thế mà bắn tung lên khắp nơi.
- Bổn vương nói cho muội biết! Nếu thật sự hôn sự này không thành về đến nước bổn vương xem làm sao muội sống được dưới trướng của hoàng huynh!- Hàn Gia Vũ đứng dậy từng bước từng bước áp sát Hàn Vân Y mà dạy dỗ.
Hàn Gia Vũ là không phải đang hù dọa Hàn Vân Y, mà là đang nhắc nhở, Hàn Gia Vũ đang nhắc nhở Hàn Vân Y nếu thật sự không thành được hôn ước hòa thân thì khi quay về Hàn Gia Quốc nàng ta chính là một con cờ bỏ đi của Hàn Thiên.
Hàn Vân Y không phải là đồ ngốc, nàng ta ngày từ lúc lên xe tới Tần Quốc nàng đã đoán được nàng ta cũng chính là quân cờ trên tay hoàng huynh, nếu lần này thật sự nàng ta gây náo loạn khiến đại sự bất thành, Hàn Thiên chắc chắn sẽ không nuôi một quân cờ vô dụng như nàng ta.
Vừa nghĩ đến những gì mà Lạc Lãng Hoan chịu khi nàng hết giá trị lợi dụng, đầu óc của Hàn Vân Y bỗng dưng quay cuồng cả lên. Cả phu thê kết tóc Hoàng huynh còn dám giết chết thì muội muội cùng cha khác mẹ như nàng ta còn tàn gốc hơn cỡ nào. Thân hình Hàn Vân Y ngã xuống mặt đất lạnh, gương mặt vô hồn nhìn Hàn Gia Vũ.
Hàn Gia Vũ lười biếng nhìn nàng, quya mặt về phía bên trong tường mà thấp giọng ra lệnh.
- Đưa quận chúa về phòng! Canh giữ cho bổn vương, nếu không có lệnh của bổn vương tuyệt đối không được cho quận chúa bước ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước!
Vừa dứt lời đã có hai ma ma từ ngoài tiến vào đỡ lấy Hàn Vân Y, Hàn Vân Y cũng không hề chống cự nữa, nàng ta biết nếu bây giờ còn chống cự thì ngay cả Hàn Gia Vũ cũng sẽ quay lưng với nàng.
Nếu đã vậy, Hàn Vân Y chỉ có cách chấp nhận, chập nhận ở trong phòng chờ ngày diện kiến hoàng đế của Tần Quốc, lựa một người thật tốt để thành thân, xem như là hoàn thành mệnh của một con cờ.
Sau khi Hàn Vân Y bị đưa đi, Vô cũng từ từ xuất hiện trong mà đêm tối mà xuất hiện.
Vô quỳ xuống hành lễ với Hàn Gia Vũ một cách kính cẩn.
Hàn Gia Vũ cũng tiến về phía ghế quý phi đặt mình ngồi xuống, ánh mắt nhìn về Vô vẫn đang quỳ trên mặt đất mà mở miệng hỏi.
- Điều tra được gì ?
- Chủ tử... - Vô ngẩng mặt nhìn Hàn Gia Vũ vẫn nét mặt không có gì thay đổi so với khác thường ngập ngừng cũng không dám nói.
- Nếu nói ngươi cũng nói không được tốt hơn hết nên quay về... - Hàn Gia Vũ nhìn bộ dáng ngập ngừng của Vô liền không có chút nhẫn nại.
- Chủ tử! Người bớt giận, thật sự sự việc năm ấy có tra cách nào cũng không thể tra ra Phượng Hoan Cung làm sao phát hỏa!- Vô cuối cùng cũng nói ra sự tình.
Dù có tra cỡ nào vẫn không thể tra ra.
Nhưng cung nữ lẫn thái giám, ma ma trong Phượng Hoan Cung đều chết đi, những cái chết đến như thể có sắp đặt, dù có tra cũng không tra được năm đấy thực sự chuyện gì đã phát sinh trong Phượng Hoan Cung.
- Chủ tử, nô tài đã cố gắng nhưng những người trong Phượng Hoan Cung đều chết bất đắc kỳ tử, ngay cả cung nữ hầu cận của hoàng hậu cũng không thể tra rõ tin tức!- Vô lần nữa nói rõ sự tình vì sao mãi không tra ra được.
Hàn Gia Vũ trầm ngâm, ngón tay cũng không ngừng gõ xuống mặt bàn tạo ra âm thanh thanh thúy.
- Người phái người truy tìm tung tích của A Thư! Chỉ cần tìm được nha đầu A Thư ta không tin không truy ra được gì!- Hàn Gia Vũ lạnh giọng ra lệnh.
Cung nữ, thái giám, ma ma trong Phượng Hoan Cung năm đấy có thể bỏ mặc nàng trong đám cháy mà chạy thoát thân, nhưng có đánh chết Hàn Gia Vũ cũng không tin cung nữ thân cận cũng là nha đầu hồi môn của nàng cũng bỏ nàng mà chạy.
Phượng Hoan Cung hỏa lớn, Lạc Lãng gia âm mưu tạo phản vì hoàng hậu. Nhưng cái chết bất đắc kỳ tử, sự biến mất của A Thư, tất cả chắc chắn đều ẩn giấu một thứ gì đó.
Hàn Gia Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý.
Lạc Lãng gia vốn dĩ là đại công thần đưa Hàn Thiên lên ngôi.
Nếu nói vì cái chết của Hoan nhi mà làm phản thì không thể nào, thừa tướng không phải là người không nói trái phải, nếu thật sự cái chết của Hoan nhi là thanh bạch thì không có chuyện làm phản, thật ra uẩn khúc ở đây là gì?
- Chủ tử vẫn còn một chuyện nữa... Thật ra sự việc Lạc Lãng gia tạo phản xảy ra trước Phượng Hoan Cung hỏa lớn! Nô tài đã cố gắng hỏi một người dân ở kinh thành, hắn nói năm đấy hoàng hậu tự mình chạy đến pháp trường xin hoàng thượng khai ân... Lại còn sau đấy hoàng thượng liên ra cáo chiếu thiên hạ, hoàng hậu mất trong hỏa hoạn!- Vô nói từng chữ mạch lạc.
Lại một lần nữa những đồ vật ở trên bàn bị Hàn Gia Vũ hất xuống đất, ánh mắt Hàn Gia Vũ lạnh lẽo đến mức khiến Vô cảm thấy thật muốn chết đi.
- Nhất định phải tìm ra A Thư! Không tìm ra A Thư các người mang đầu về gặp ta!- Hàn Gia Vũ nghiến chặt hàm răng trắng, phát ra từng âm thanh lạnh lẽo.
Dù Hàn Gia Vũ có suy nghĩ ra được ba năm trước sảy ra chuyện gì thì cũng chỉ là suy đoán. Chỉ còn một cách để Hàn Gia Vũ biết được thật sự ba năm trước chuyện đã xảy ra có giống những gì mình đoán hay không đó là tìm được A Thư.
- Tuân lệnh!- Vô từ từ biến mất trong bóng đen.
Hàn Gia Vũ ngồi trên ghế ánh mắt cùng khí quang lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
Thâm tâm Hàn Gia Vũ đặt ra câu hỏi mà chính hắn ta biết không có người trả lời là...
- Hoan nhi! Thật ra năm ấy có chuyện gì?
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
51 chương
178 chương
94 chương