Thiên Kim Bạc Tỉ
Chương 47 : Nguy hiểm trùng trùng
Tinh Vân liền nói: “Có thể nó được thắp bằng mỡ trăn hoặc phía dưới có một hệ thống tiếp nhiên liệu. Tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ biết người Maya cổ cũng như những người xưa của các nền văn minh khác tin rằng ngọn lửa dẫn lối cho linh hồn của con người lên thiên đàng là ngọn lửa bất diệt. Dù thân thể họ nằm ở địa ngục tối tăm. Cho nên những ngọn đèn này không thể tắt.”
Tinh Vân nhìn quanh cổ quan tài bỗng khựng lại, hơi bất động. Thấy vậy Lâm Thiên Vũ liền hỏi: “Có chuyện gì vậy? Trên đó viết gì?”
Tinh Vân liền nói: “Thật không thể tin được, chúng ta đang ở lăng mộ của hoàng hậu của Pakal đại đế sao?”
Lâm Thiên Vũ hỏi lại: “Ông ta là ai?”
Tinh Vân mắt vẫn không rời khỏi lăng mộ, vừa quan sát tỉ mỉ vừa nói: “Đó là vị vua vĩ đại nhất của Maya, với thời gian trị vì gần bảy mươi năm, lâu nhất trong lịch sử các vương triều ở châu Mĩ, là người được dân chúng Maya ngưỡng vọng xem như một vị thần. Nhờ vào tư tưởng tiến bộ của ông mà nhà nước Maya đã được hình thành và xây dựng hệ thống luật pháp văn minh, kiến trúc điêu khắc, thương mại đều phát triển vượt bậc. Từ đó có thể đưa Maya trở thành đế chế lớn rồi thành một nền văn minh vĩ đại ở khu vực châu Mĩ như chúng ta biết. Anh có thể hình dung đế chế Maya hùng mạnh như nước Mĩ bây giờ vậy đó.”
Lâm Thiên Vũ lại hỏi: “Vậy thì có gì khiến em đứng bất động trước quan tài của hoàng hậu ông ta? Nếu ông ta nằm ở đây tôi sẽ không ngại mà mở mặt nạ ra nhìn mặt.”
Tinh Vân bĩu môi nhìn Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Anh có biết không tôi ngưỡng mộ vị vua này không chỉ thành tựu ông ta đạt được cho dân chúng Maya mà còn là vì tình cảm của ông ta dành cho vợ mình. Tôi từng đọc một tài liệu nói về sự si tình của vị vua này dành cho hoàng hậu duy nhất của mình. Đó là người đầu tiên ông ấy yêu và do bà ấy mất sớm mà về sau ông ấy vẫn không lập thêm ai làm hoàng hậu cho đến khi chết ở tuổi tám mươi. Một trái tim si tình, không đổi. Tôi hơi bất ngờ vì từ mấy nghìn năm trước ở châu Mĩ xa xôi này tình yêu thực sự có tồn tại. Tôi cũng không biết có phải như vậy không nhưng nhìn cách trang trí lăng mộ này cùng với kim tự tháp này tôi đoán là ông ấy phải rất yêu bà ấy. Anh xem, những kim tự tháp khác của Maya đều được tìm ra, duy chỉ có nơi này nằm sâu trong rừng trên một ngọn đồi đẹp đẽ bí hiểm như vậy. Lăng mộ của hoàng hậu lại được chôn giấu kỹ lưỡng, dùng mê cung để bảo vệ. Chứng tỏ ông ấy không muốn ai động vào người phụ nữ của mình. Muốn bà ấy yên tĩnh lên thiên đàng. Sự xa hoa này không phải tính cách của vua Pakal. Ông ấy là một vị vua tiết kiệm, nhìn xa trong rộng. Hơn nữa người Maya cũng không có nhiều vàng bạc như người Inca cho nên lăng mộ hay đền thờ của họ cũng không dùng vàng để bao bọc. Lăng mộ của ông ấy cũng không dùng nhiều vàng bao phủ khắp nơi như vậy mà chủ yếu là đất đá. Anh nhìn xem, nắp quan tài này không phải bằng đá điêu khắc mà là dùng ngọc tinh khiết có thể nhìn thấy bên trong. Nắp quan tài lạnh như vậy, tôi đoán đây là loại ngọc quý hiếm có thể bảo giữ được thi thể nguyên vẹn lâu nhất có thể. Vị vua này đã suy nghĩ rất cẩn trọng, dùng mọi cách để bảo vệ hoàng hậu của mình. Nếu không có đám người làm chuyện xấu các anh thì có lẽ không ai tìm ra nơi này.”
Lâm Thiên Vũ nhìn Tinh Vân thao thao bất tuyệt kể chuyện vua Pakal, bất giác nở một nụ cười không hiểu nguyên nhân, chỉ thấy cô gái trước mặt thực sự rất khác rất khác những người anh đã từng gặp.
Tinh Vân lại nhìn ngó xung quanh, lại sững người nói: “Tôi hiểu rồi, trên đầu quan tài có ghi là: nơi này là nơi lần đầu ông ấy gặp bà ấy. Cho nên ông ấy muốn ở nơi này giữ bà ấy mãi thuộc về giây phút đó. Thiên Vũ, anh nhìn xem, nơi này còn có một câu bày tỏ hối tiêc vì ông ấy không thể bảo vệ được bà ấy như đã hứa. Chỉ muốn chết cùng nhưng dân chúng Maya lúc này đang gặp họa chiến tranh cho nên ông ấy không thể bỏ mặc họ. Ông ấy còn hứa sau khi Maya yên ổn sẽ tự kết liễu theo bà ấy, kêu bà ấy ở nơi này chờ ông ấy. Còn thề cả đời không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Eo ôi!”Tinh Vân cảm thán thốt lên.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Tôi tưởng trên đời này si tình như Đoàn Nam Phong đã hết thuốc chữa. Không ngờ gặp được đối thủ rồi.”
Tinh Vân bất giác nhìn Lâm Thiên Vũ rồi nhìn lại chiếc quan tài của hoàng hậu Pakal rồi nói: “Lưu Uyển Linh thật là có phúc, có thể khiến anh ấy si tình như vậy.”
Lâm Thiên Vũ thở dài nói: “Điên khùng thì có.”
Tinh Vân nhếch môi cười nụ cười yếu ớt: “Khi yêu có thể tỉnh táo thì đã không có nhiều bi kịch như vậy. Dẫu sao tôi cũng mong cô ấy sớm nhận ra được tình cảm của anh ấy. Tác hợp và chúc phúc cho người khác cũng là một loại hạnh phúc.”
Một khắc này tim Lâm Thiên Vũ xẹt qua tia cảm động vì suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt. Sự rộng lượng của đàn bà trong mắt hắn là hiếm hoi thậm chí nếu có thì chỉ là giả tạo. Nhưng hắn vừa nghe được gì đây? Nếu không phải tường tận nhưng gì Đoàn Nam Phong đối với Tinh Vân hắn cũng không tin người phụ nữ này không hề oán trách hây câm hận cách làm của Đoàn Nam Phong mà ngược lại còn muốn “tác hợp và chúc phúc” cho người làm tổn thương mình. Lâm Thiên Vũ tự nhủ: “Đoàn Nam Phong, tên ngốc này lại đánh mất một người phụ nữ đốt đuốc đi tìm cũng không thể tìm thấy được. Quá là ngu ngốc!”
Ở trong lăng mộ sa hoa với những bức tượng chacmool cổ của Maya, Tinh Vân như lạc vào một thế giới khác, một thế giới có màu sắc lịch sử bao trùm khắp không gian, giống như xuyên không quay về quá khứ vậy. Sau một lúc tìm hiểu, nhòm ngó thỏa mãn, hai người bọn họ mới nghĩ đến chuyện tìm cánh cửa để thoát ra ngoài. Lâm Thiên Vũ và Tinh Vân đi vòng qua một bức tường điêu khắc lớn nằm phía sau quan tài thì nhìn thấy một cánh cửa lớn.
Hai bên lối đi phía cầu thang dẫn lên cánh cửa là những bức tượng chacmool với bàn chân và đầu gối vuông góc với mặt đất còn thân hình thì song song với mặt đất, bên trên bụng đặt một cái bát. Khi leo lên gần một trăm bậc thang để đến bên cánh cửa thì Lâm Thiên Vũ lại giở lại nghề cũ, dùng dao mở khóa. Nhưng tiếc thay không dùng được nữa. Cánh cửa không hề lay động hay có dấu hiệu có thể mở ra được. Lâm Thiên Vũ nói: “Cánh cửa này có thể đã được khóa chết để không ai có thể ra vào được nữa.”
“Tưởng ra được mê cung sẽ có thể sống sót quay về, không ngờ vẫn bị nhốt ở đây.” Vừa nói Tinh Vân vừa đi xuống những bậc thang quay lại chỗ quan tài của hoàng hậu. Thấy vậy Lâm Thiên Vũ liền đi theo cô và noi vọng theo. Khó khăn lắm mới leo lên gần một trăm bậc thang, em lại quay xuống dưới làm gì?”
Tinh Vân quay người lại nói: “ Tôi đi quanh xem có cách nào khác để thoát ra không? Nơi này rộng lớn như vậy chắc chắn có huyền cơ.”
“Tôi thấy là em xem phim và đọc truyện kiếm hiệp hơi nhiều rồi. Huyền cơ dễ xuất hiện như vậy thì trên đời không có nhiều người chết vì ngu.” Lâm Thiên Vũ cãi lại
Tinh Vân tức quá huơ tay không thèm nói chuyện với Lâm Thiên Vũ nữa, quay mặt đi xuống cầu thang. Đúng lúc đó Lâm Thiên Vũ từ phía sau đi tới nắm lấy tay cô kéo cô dựa vào tay vịn của cầu thang định ngăn cô lại thì bất ngờ lưng anh chạm vào chiếc bát bằng đá mã não của một bức tượng chacmool. Mặt đất bắt đầu chuyển động, khung cảnh bắt đầu rung chuyển như một cơn động đất đang tới. Bất ngờ từ tất cả những chiếc bát bằng mã não của các bức tượng chacmool phun ra rất nhiều nước, chỉ trong nháy mắt nước đã tràn khắp lăng mộ rộng lớn. Lâm Thiên Vũ hoảng sợ, kéo Tinh Vân leo lên những bậc thang cao nhất để tránh dòng nước cứ liên tục trào ra.
Chỉ trong chốc mắt, nước đã dâng lên nửa căn phòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ căn phòng sẽ không ngập nước. Dù là biết bơi cũng không thể sống sót nổi. Một lúc sau khi nước dâng lên gần đến chỗ bậc thang cao nhất, gương mặt Lâm Thiên Vũ đã biến sắc. Tinh Vân hoảng hốt nhắm mắt lại, cả đời cô chưa từng sợ nước như vậy. Từng đợt nước phun trào nhanh chóng ngập lụt khắp căn phòng. Lúc này tứ phía chỉ nhìn thấy nước, và quan tài của hoàng hậu Pakal giờ đây đang nằm giữa một tảng đá lớn. Lâm Thiên Vũ nhíu mày nói: “Tại sao quan tài này lại tự nâng lên?”
Tinh Vân nghe xong mở mắt ra nhìn thì thấy quan tài đang nằm trên một tảng đá lớn mà tảng đá đó không ngừng nâng lên giống như cạm bẫy này đặt ra không có ý định hủy hoại quan tài của hoàng hậu. Tinh Vân liền nói: “Nơi đó là nơi an toàn nhất.”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Chúng ta bơi qua đó đi.”
Tinh Vân lắc đầu nói: “Tôi đang có thai, cũng không thể bơi đến đó. Đằng nào cũng sẽ chết. Anh cứ mặc tôi, một mình bơi qua đó đi.”
“Không đời nào.” Lâm Thiên Vũ dứt khoát đáp.
Tinh Vân lắc đầu đẩy hắn ra rồi nói: “Một người chết vẫn tốt hơn hai người chết. Anh còn phải mang bản đồ ra ngoài. Hãy giúp tôi chăm sóc mẹ tôi. Nói với Nam Phong tôi xin lỗi vì không giữ được con của anh ấy…”
Lâm Thiên Vũ ngắt lời Tinh Vân: “Em nói gì đấy hả? Nếu sống chúng ta sẽ cùng sống, nếu chết sẽ cùng chết. Tôi tuyệt đối không thay cô làm những việc của cô. Đi mau.”
Nói xong không đợi Tinh Vân có ý kiến, Lâm Thiên Vũ kéo tay cô đi về phía trước, rồi nhảy xuống nước, sau đó để Thiên Vân leo lên vai anh. Tinh Vân một mực lắc đầu nói: “Thiên Vũ, bỏ đi, đừng cố nữa. Nếu cõng thêm tôi, anh sẽ không thể bơi được sang đó, kết quả cả hai sẽ chết. Bơi nhanh đi, căn phòng này sắp ngập nước rồi. Nhanh…mau đi đi.”
Nhưng lúc này, Lâm Thiên Vũ không do dự, nhảy lên bậc thang ôm lấy Tinh Vân vào lòng, một tư thế yêu thương như những đôi tình nhân thắm thiết. Tay anh vuốt tóc cô, môi đặt lên trán cô rồi nói: “Tinh Vân, nếu anh thoát ra ngoài cả đời này cũng sẽ như vua Pakal kia, vì em mà không chạm vào người phụ nữ nào cả. Cuộc sống như vậy chi bằng bây giờ cùng ôm em đi đến một thế giới khác có một cuộc sống mới.”
Tinh Vân hai mắt đỏ hồng ngấn lệ, lúc này đã không còn bình tĩnh nên không thể nào hiểu hết được ý của hắn, cô chỉ kêu lên: “Anh điên rồi, thực sự điên rồi. Anh phải cứu lấy mình khi còn có thể, đó là ý chí sinh tồn nguyên thủy của con người. Anh phải ra ngoài, thay tôi báo tin cho mẹ tôi, cho Nam Phong, phải thay gia đình anh gánh vác trọng trách. Không ai cam chịu chết khi còn hy vọng cả. Tôi sẽ không trách anh để tôi lại. Thiên Vũ, đi đi, tôi xin anh. Đừng vì tôi mà dại dột như vậy.”
Lâm Thiên Vũ vẫn giữ chặt Tinh Vân, hôn lướt lên môi cô rồi nói: “Nếu yêu mà có thể tỉnh táo thì cuộc đời sẽ không còn bi kịch nữa. Tinh Vân là em đã nói như vậy. Tôi chấp nhận vì em mà dại dột.”
Tinh Vân liên tục lắc đầu, giọng nói lạc đi: “Không, đừng đùa với mạng sống của mình. Đi đi, Tôi xin anh. Nếu anh không đi, tôi sẽ đập đầu vào đá ngay trước khi nước nhấn chìm chúng ta.”
Lâm Thiên Vũ toàn thân ướt sũng, sửng sờ nhìn Tinh Vân, thét lên giọng nói cũng lạc đi: “Nếu em là tôi, em có để tôi lại một mình không? Tại sao em muốn tôi bỏ lại em?”
Tinh Vân lắc đầu, hai người ôm lấy nhau, nhắm mắt chờ nước dâng lên nhấn chìm họ. Đến khi nước đến vai Lâm Thiên Vũ thì cũng đã quá đầu Tinh Vân. Tinh Vân lúc này đã không chống cự nổi, mắt nhắm lại, buông tay khỏi người Lâm Thiên Vũ rồi ngã ra phía sau để lực nước cuốn đi. Nhưng Lâm Thiên Vũ nhất quyết giữ cô lại để tay cô bám trên cổ anh, ôm lấy cô thật chặt. Lực nặng của Tinh Vân cũng khiến Lâm Thiên Vũ cũng bị chao đảo lặn hụp. Chỉ trong phút chốc giãy dụa, cái chết đã cận kề.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
65 chương
68 chương
91 chương
145 chương
15 chương