Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 35 : Tập kích trong đêm (III)

Tinh Vân mừng rỡ đáp: “Nam Phong là anh thật sao? Sao anh có thể gọi được cho em?” Nam Phong nhẹ nhàng nói: “Là anh đây. Anh tìm cách xâm nhập vào hệ thống liên lạc mà Lâm Thiên Vũ đưa cho em. Em đã ăn cơm chưa? Món ăn có hợp khẩu vị của em không? Nói anh nghe, hắn có làm khó em không?” “Không có, anh ta cho em ở một phòng trong khách sạn. Vừa cho em vừa ăn xong. Em đang định ngủ nhưng cứ thấy khó ngủ.” Tinh Vân thành thật nói. Bất ngờ một cơn khó chịu từ bụng dội lên. Có thể do cả ngày ăn rất ít tối lại ăn quá no nên cô thấy rất khó chịu. Tinh Vân chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Nghe tiếng Tinh Vân khó chịu, Đoàn Nam Phong liền nói: “Tinh Vân, em khó chịu à? Nói cho anh nghe em đang ở phòng mấy?” Tinh Vân mệt mỏi nói số phòng cho Nam Phong, đầu óc cũng trống rỗng, cơ thể mệt mỏi nằm lại giường nghỉ ngơi. Được một lúc thì cô thiếp đi. Trong giấc ngủ cô cảm thấy có ai đó cầm tay mình, hôn lên má của mình, một hơi thở quen thuộc lan ra xung quanh cô. Tinh Vân mắt vẫn nhắm, miệng khẽ gọi: “Nam Phong…” Một lúc sau cô mở mắt ra thì đã nhìn thấy Đoàn Nam Phong đang ngồi cạnh cô, tay cầm lấy tay cô. Gương mặt hốc hác thiếu ngủ của anh đang lộ nét cười nhìn cô. Tinh Vân tưởng mình nằm mơ liền dụi mắt, Nam Phong vẫn nhìn cô cười. Cô vội ngồi dậy, đưa tay ôm lấy vòng eo của anh, đầu áp vào ngực anh: “Nam Phong là anh thật sao? Không phải ảo giác chứ?” Đoàn Nam Phong khẽ vỗ lưng cô, ấm áp nói: “Anh nghe tiếng nôn ọe của em, cho nên đến để đưa mứt tắc Trung Quốc cho em.” Tinh Vân cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào lòng mình. Người đàn ông này vì quan tâm đến cô mà muộn như vậy lại chạy đến đưa cho cô mứt tắc sao. Tinh Vân thắc mắc hỏi: “Anh làm sao mà vào được đây? Lâm Thiên Vũ cho anh vào gặp em sao? Anh ta không sợ tin tức lộ ra ngoài sao?” Đoàn Nam Phong mỉm cười nhìn cô, từ tốn trả lời: “Anh vào từ cửa sổ phòng. Tin tức của hắn anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm em và con thôi. Em xem, em có thai như vậy, sức khỏe yếu đuối hơn bình thường, đến tháng thứ ba rồi vẫn nôn ọe như vậy. Vậy mà không chịu theo Lâm Thanh về nhà để anh phải lo lắng, cả ngày không yên.” Từng lời nói của Đoàn Nam Phong nhẹ nhàng vỗ vào lòng Tinh Vân. Người đàn ông này có thể không khiến cô yêu hay sao? Tinh Vân siết chặt vòng tay, thút thít nói: “Nam Phong, em xin lỗi, là em quá bướng bỉnh rồi. Em không nên ghen tuông giận dỗi. Em biết anh ở bên ngoài có phụ nữ khác cũng là bình thường. Là em, là em không tốt.” Đoàn Nam Phong vuốt tóc Tinh Vân, một tay đút mứt vào miệng cô khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, trầm giọng nói: “Ai nói với em là anh ở ngoài có phụ nữ khác? Chỉ một mình em đã khiến anh tâm tình bất ổn rồi.Lấy đâu nhiều hơi sức lo cho người khác. Tinh Vân, không phải lỗi của em. Là anh không bảo vệ em tốt để ả đàn bà thủ đoạn như Tracy có cơ hội tổn thương em. Em có thể hứa với anh đừng nghĩ ngợi gì cả, ăn ngoan ngủ ngoan để con chúng ta khỏe mạnh chào đời có được không?” Tinh Vân khẽ gật đầu, bất ngờ giật mình nói: “Nam Phong, anh trèo từ tầng một lên đây à, đây là tầng mười hai đây. Rất là cao, rất nguy hiểm. Lỡ người của Lâm Thiên Vũ biết được thì sao? Sao anh lại mạo hiểm như vậy. Em khó chịu một chút sẽ hết thôi.” Đoàn Nam Phong mỉm cười dịu dàng nhìn Tinh Vân: “Ngốc à, anh đi trực thăng vào. Anh vào thăm em còn phải sợ Lâm Thiên Vũ biết sao? Anh không muốn em có một chút khó chịu nào cả. Gần hai ngày không gặp em, anh không sao chợp mắt được. Ngoan, để anh ôm em một chút.” Tinh Vân lại hỏi: “Nam Phong, anh đến để đưa em về sao?” Đoàn Nam Phong mỉm cười nói: “Em muốn về anh sẽ đưa em về. Nhưng mà em đã ký hợp đồng với Lâm Thiên Vũ, bồi thường hợp đồng là chuyện nhỏ, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho em. Anh không thể nhất cử nhất động bảo vệ em suốt hai bốn giờ được. Vụ làm ăn này nếu không tìm được thông dịch viên tin tưởng, sẽ không thể hoàn thành. Thiệt hại không nhỏ với hắn, cho nên hắn sẽ không dễ bỏ qua cho em. Em đang mang thai, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Anh sẽ nhanh chóng tìm người khác thay thế em cho hắn dùng. Em đừng lo, cứ làm theo lời hắn nói. ” Tinh Vân gật đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Đoàn Nam Phong. Một lúc sau cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của anh. Một giấc ngủ rất ngon, ấm áp không mộng mị. Khi trời vừa sáng, Đoàn Nam Phong nhận được điện thoại của Lâm Thiên Vũ. Một giọng giễu cợt phát ra: “Nửa đêm trèo vào phòng thăm người đẹp, Đoàn Nam Phong mày muốn là Romeo trong giới hắc đạo à?” Đoàn Nam Phong khẽ bước ra phòng khách, điềm tĩnh ngồi xuống sofa nhẹ giọng nói: “Tao đã để cho cô ấy giúp mày làm việc đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi. Đừng có chọc giận tao. Tao có thể đến đây được thì có thể đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào.” Lâm Thiên Vũ giọng điệu hòa hoãn nhưng vẫn đầy giễu cợt nói: “Tinh Vân ở chỗ của tao không thiếu ăn, không thiếu mặc, cần thêm mày đến thăm làm gì? Mày không phải thiếu đàn bà chứ?” Đoàn Nam Phong trầm tĩnh đáp: “Cô ấy không giống với những người khác. Loại người như mày sẽ không hiểu được.” “Haha…” Lâm Thiên Vũ cười khoái trá như nghe được chuyện hài nhất thiên hạ: “Cô ta dù có đẹp hơn cũng không phải là Lưu Uyển Linh, mày sốt sắng làm gì?” Đoàn Nam Phong gương mặt hơi cứng lại khi nghe Lâm Thiên Vũ nhắc đến Lưu Uyển Linh: “Nói chuyện với loại người như mày thật là lãng phí thời gian. Nhớ kỹ, không được nhắc về Lưu Uyển Linh với Tinh Vân. Tao không muốn Tinh Vân suy nghĩ nhiều.” Lâm Thiên Vũ lại cười, chậc chậc lưỡi nói: “Muộn rồi, lúc sáng Tinh Vân hỏi về Lưu Uyển Linh, tao đã không cẩn thận kể cho cô ấy nghe sự si tình của mày dành cho Lưu Uyển Linh. Nhìn cô ta vì mày mà buồn bã tao cũng phát tội. Đoàn Nam Phong, mày nói xem kiếp trước mày tu ở chùa nào mà sao kiếp này ông trời lại đối tốt với mày như vậy. Tao cứ tưởng Lưu Uyển Linh đã khó người sánh bằng rồi. Không ngờ Tinh Vân còn hơn vài bậc. Chẳng trách mày luôn nuôi nhốt cô ta, không để ai biết.” Đoàn Nam Phong nghe lời Lâm Thiên Vũ nhận xét về Tinh Vân thì máu đã nóng lên tận đầu: “Lâm Thiên Vũ!” Đoàn Nam Phong gắt lên: “Không phải ai cũng háo sắc như mày đâu. Tao cảnh cáo mày, Tinh Vân là người phụ nữ của tao. Mày đừng có vọng tưởng. Ăn nói giữ mồm giữ miệng, tao không muốn cô ấy có bất kỳ tổn thương nào. Nếu không đừng nói sao tao không nể mặt người học cùng mẫu giáo như mày.” Lúc này bên phía đầu điện thoại của Lâm Thiên Vũ vọng lại tiếng lẳng lơ khiêu gợi của vài cô gái, Đoàn Nam Phong cười khẩy, lắc đầu cúp điện thoại. Anh quay lại vào phòng ngủ, viết vài chữ đặt trên hộp mứt tắc bên tủ đầu giường của Tinh Vân rồi rời đi.