Thiên kiều chi nữ: thái tử phi đại giá đáo

Chương 131 : Hoài an vương phi (2)

Cạch! Trong màn đêm tĩnh lặng, Ngự đình Long Điện chỉ có hai người đang đánh cờ trò chuyện. Hiển nhiên tiếng đặt quân cờ trên bàn cờ ngọc khảm cũng vang lên rất rõ. Đối diện thánh thượng không chút e ngại mà vô cùng tự nhiên, phóng khoáng, ngược lại với hoàng thượng... ngài lại có vẻ dè chừng với Hoài An Vương. Bọn họ nói chuyện từ câu này qua câu khác đều là liên quan đến chính trị. Kỷ Nguyệt đứng ngoài cuộc theo dõi bắt đầu thấy lạ, Hoài An Vương là một luyện dược sư đứng đầu Tinh Thiên Quốc, giỏi y học thì không nói. Nhưng vì sao hoàng thượng lại triệu vào vì chính trị trong khi đây không phải là việc mà một luyện dược phải để tâm? Kỷ Nguyệt vẫn đứng đó theo dõi, chợt nàng để ý Hoài An Vương lấy ra trong tay áo một phong thư rồi đưa cho hoàng thượng. Phong thư đó... là gì? "Đây là cách của vương phi, tuy nhiên nàng ấy có nói sẽ không được triệt để." Ngài đưa phong thư rồi thuận tay đi một nước cờ. Vương phi? Kỷ Nguyệt kinh ngạc. Mới khi nãy có nghe Cát Anh nói nàng có mấy phần không tin, nhưng bây giờ nghe từ chính miệng Hoài An Vương, nàng tin rồi! Hoài An Vương thật sự từ lâu đã có Vương Phi a. Hoàng thượng nhận lấy phong thư mà suy ngẫm, sau một lúc lâu ngài mới chịu mở miệng, sắc mặt có vẻ không tốt tựa như ngài đang cảm thấy bản thân có lỗi: "Gửi lời cảm ơn của trẫm đến cho muội ấy." Thân là đế vương vậy mà cũng có lúc phải bày ra bộ dáng này, hơn nữa còn gửi lời cảm ơn tới một Vương Phi? Chính tai nghe cũng còn cảm thấy khó tin. Hoài An Vương là một Vương gia ngoại thất, không nói tới Vương phi của ngài ấy đây cũng là một chuyện đáng để ý đi. Hoài An Vương gật đầu: "Được, bổn vương sẽ chuyển lời." Cạch! Lại một quân cờ nữa được đặt xuống. Lúc này sắc mặt Hoài An Vương bỗng từ thanh tịnh trở nên âm trầm, đầy bất mãn. Ngài nhìn hoàng thượng với ánh mắt như đang dò xét: "Chuyện Hoan Thành vương tử cầu thân ngài định sẽ thế nào?" Chốc chốc vẻ mặt bình thản của hoàng thượng cũng tan biến, thay vào đó là lo lắng suy tư. Ngài im lặng một hồi mới mở lời lời: "Trẫm cũng rất khó xử." Nặng nề suy ngẫm, cầu thân lần này là Hoan Thành đấy một trong những giao ban quan trọng đối với Tinh Thiên Quốc. Nếu từ chối cũng không phải cách hay, nhưng đối tượng mà Hoan Thành nhắm đến lại là Thái Tử. Đây là điều rất khó có thể ra quyết định, càng huống hồ Thái Tử cũng đã có hôn ước, tự nhiên không thể nào mà nói bỏ là bỏ. "Vương phi có nói..." Hoài An Vương xoay mép ly trà đưa xuống, ngài nghiêm nghị: "Hoan Thành sắp bạo loạn, e là sắp hủy rồi." Lại là một lời từ Hoài An Vương Phi! Kỷ Nguyệt nhắm mắt suy ngẫm. Hoan Thành bạo loạn, sắp không còn, lời này là ý gì đây? Hoan Thành, một nước phồn thịnh, danh tiếng lừng lẫy cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy, nhưng nói sắp bạo loạn mà tận diệt đế quốc.... lời này có khả thi sao? Hơn nữa Hoài An Vương Phi nói như vậy lẽ nào ngài ấy nhìn thấu được điều gì sao? Người này.... thật thần bí! "Sắp bạo loạn..." Hoàng thượng đi xong nước cờ như mở được đường gì đó mà vui vẻ, khuôn mặt hiện rõ nét hài lòng: "Được, nếu nhất quyết người liên thân là Thái Tử vậy thì để nàng ta làm trắc phi đi." Sao? Trắc phi? Kỷ Nguyệt thộn ra. Hoàng thượng thật sự tin lời của Hoài An Vương Phi? Nàng không nhìn nhầm chứ? "Haizz" Khẽ trút một hơi dài, Kỷ Nguyệt điềm tĩnh trở lại. Dù cho có phải thật hay không thì việc để Hoàng Di Nhiên trở thành Thái Tử trắc phi cũng là sớm muộn. Kiếp trước vốn là vậy, kiếp này có lặp lại hay không cũng không quan trọng... nhưng mà thật sự phải chia sẻ phu quân với một nữ nhân khác, nàng thật sự không thể vui nổi a. "Tùy ngài, nhưng nếu như nữ nhi của bổn vương chịu bất cứ uất ức gì... nhất định bổn vương sẽ không để yên." Cạch! Lời nói chắc nịch vừa dứt thì quân cờ trên tay Hoài An Vương cũng được đặt trên ô cờ, hình như ngài vẫn có gì đó bất mãn. Nữ nhi? Lần này Kỷ Nguyệt còn kinh hoàng hơn. Nàng vừa biết được bí mật động trời! Hoài An Vương không chỉ có một mình Vũ Văn Minh Triết là hài tử, ngài ấy còn có một nữ nhi!! Chuyện trên đời này cũng thật nhiều a. Đặc biệt đối với người của hoàng thất. Hoài An Vương có Vương Phi và nữ nhi nhưng lại không truyền ra ngoài. Hoàng thượng lại coi trọng mọi lời nói của vị Vương Phi đó, tựa như hai người họ đều hiểu rõ bí mật của nhau vậy. Soạt Một làn gió thoảng qua nơi nàng nấp. Nàng rời đi rồi! .... ----------Tuyết Điện---------- Về đến phòng, Kỷ Nguyệt cởi bỏ lớp ngụy trang rồi liền leo lên giường nằm. Đôi mắt đen huyền mở đau đáu, đăm chiêu suy nghĩ. Nàng là đang nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa hoàng thượng và Hoài An Vương. Hoài An Vương nói nếu nữ nhi ngài ấy chịu uất ức thì sẽ không để yên cho hoàng thượng. Không lẽ hoàng thượng cũng lập hôn ức cho nữ nhi của ngài ấy sao? Còn nữa, Hoài An Vương Phi có thể là ai đây? Mọi chuyện thật đau đầu a. Vốn dĩ đây không phải chuyện nàng quan tâm. Nhưng lại là chuyện vô tình biết được nên lại không thể bỏ qua. Người ta nói kẻ biết nhiều thì chết sớm... nhưng còn nàng biết càng nhiều lại càng chẳng sợ chữ chết. Bởi vì... nàng đã đi qua nó một lần rồi... Bây giờ... nàng quan tâm nhất là việc mà Tiết Hạch và Hoắc Hạch đang điều tra. Cũng hơn bảy ngày rồi nhưng lại không có lấy một tin. Chẳng lẽ việc của mẫu thân nàng điều tra khó khăn đến vậy? ... Đôi mắt đen huyền dần khép lại vì mệt mỏi, mảng đêm ảo lạnh giá sương đêm bao trùm. Vù, vù Những tiếng gió thổi vào qua cửa sổ. Một bóng đen xuất hiện cạnh giường nàng. Lạnh giá đọng lại, rồi ửng lên chút ấm áp vào da thịt, rất dễ chịu. Cảm giác dễ chịu đưa nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Cạch! Bóng đen biến mất, cửa sổ khép lại. Ánh trăng bạc chiếu rọi trong màn đêm đẹp đến lạ thường. Lấp ló ngoài cung môn, xe ngựa được thông hành ra ngoài. Đó là xe của Hoài An Vương. Đi được một chặng dài, xe liền dừng lại. Một hình bóng người xuất hiện sau bức tường lớn đi ra. Đầu đội nón vành có mạng che mặt, thân mặc hắc y, tự nhiên đi vào trong xe ngựa. "Về rồi?" Trong xe, Hoài An Vương ôn nhu gặng hỏi. Người kia bỏ nón xuống, lộ ra gương mặt nữ tử xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng tươi cười gật đầu nhẹ. Thuận thế Hoài An Vương kéo lấy người đó ngồi cạnh ngài: "Ổn là tốt!" ... Lọc cọc, lọc cọc những tiếng xe chạy liên hồi vang lên. Cứ vậy, bóng xe ngựa chạy khuất dần trước cổng cung môn...