Thiên Kiếm Tuyệt Ðao
Chương 31 : Cao sâu khôn dò
Thiếu Bạch thoáng nghĩ đến một điều, đứng bật dậy lôi hoàng y nhân ra trước cửa lột mặt nạ.
Vạn Lương, Hoàng Vĩnh và Thiếu Bạch nhất loạt chiếu sáu con mắt sáng như điện, chằm chặp nhìn hoàng y nhân.
Chỉ thấy người này mi thanh mục tú, xinh đẹp như con gái. Hoàng Vĩnh ngắm chặp lâu nói :
- Coi y giống khách má hồng hơn là trang nam tử.
Vạn Lương có vẻ nghiêm giọng :
- Có lẽ cái đại âm mưu trù hoạch mấy chục năm đã bắt đầu bộc phát nhưng không may cho họ, lần đầu tiên hành động trực tiếp lại bị chúng ta bắt gặp.
- Lão tiền bối có thể giảng giải rõ hơn được chăng?
- Mấy chục năm nay, lão hủ ẩn cư trong u cốc nơi dãy Hàng Sơn khổ luyện Ngũ Quỷ Sưu Hồn thủ và nhờ có công phu tĩnh tọa nên lão hủ tự thấy tiến bộ nhiều về khả năng luận sự, gặp việc tất là phải suy nghĩ cộng đoán lần ra được, hiện tại lão hủ nhận thấy có nhiều chỗ khả nghi.
- Lão tiền bối đã nghĩ ra điểm gì mới lạ?
- Hoàng hết đoán xem hoàng y nhân cỡ tuổi nào?
- Nếu y là đàn bà, nội công tinh thâm và thêm thuật trụ nhan thì ít ra cũng ngoài ba mươi.
- Lão đệ thử lấy binh khí vạch áo y xem, nếu y là đàn bà thì thật chắc có chuyện hay.
Hoàng Vĩnh hiếu kỳ, nhanh tay rút trường kiếm đảo nhẹ một vòng.
Quả nhiên lớp áo trước ngực hoàng y nhân vừa bị vạch tung, phập phồng ẩn hiện đôi gò bồng đảo.
Vạn Lương hữu thủ phất nhẹ một luồng chưởng phong thoảng tới đánh ập mảnh áo che ngực cho hoàng y nhân, khẽ thở dài :
- Có lẽ là y thị.
Hoàng Vĩnh lấy làm lạ hỏi :
- Ai?
Vạn Lương chực đáp, bất chợt ngoảnh sang, thấy Thiếu Bạch đang đăm đăm nhìn hoàng y nhân, giật mình nín lặng, nhẹ níu áo ra dấu cho Hoàng Vĩnh nhìn lại, thấy Thiếu Bạch thần thái đờ đẫn, trừng trừng đứng nhìn hoàng y nhân xuất thần.
Vạn Lương sẽ giọng hỏi :
- Hoàng huynh đệ có quen biết nữ nhân này?
Hoàng Vĩnh nhìn kỹ hoàng y nhân chặp lâu :
- Không!
Thiếu Bạch nhẹ thở dài, xen vào nói :
- Riêng vãn bối thấy người này quen lắm!
Đưa mắt nhìn Vạn Lương chàng tiếp :
- Lão tiền bối nhìn xa hiểu rộng hẳn là biết y thị?
Vạn Lương đáp :
- Chưa hề thấy mặt.
- Ôi! Người này vãn bối nhớ mang máng có gặp ở đâu nhưng nghĩ mãi không ra.
- Được mà, thời gian còn nhiều, thủng thẳng nghĩ chắc cũng sẽ nhớ.
- Vãn bối đã nhớ kỹ, thật chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc. Ôi! Ở tận đáy lòng của vãn bối chừng như đã mang sẵn hình tượng ấy cho nên khi thấy được mặt là một dịp được chứng thực.
- Chứng thực cái gì?
- Chứng thực một điều là trên cỏi đời này lại có một người như thế thật.
Vạn Lương thắc mắc :
- Tả lão đệ thử nghĩ xem, trong Bạch Hạc môn có nhân vật nào như vậy?
- Không, vãn bối đã cố lục lọi trong ký ức, nhưng chưa hề thấy một người như thế.
Hoàng Vĩnh xen vào nói :
- Lạ quá, chưa từng thấy thì tại sao trong nội tâm của đại ca lại có ấn tượng về cái dáng vóc người ấy.
- Đấy cũng là điểm nghi vấn của ngu huynh.
Dứt lời, chàng nhắm mắt trầm tư, như cố tìm lại lai lịch hoàng y nhân. Hoàng Vĩnh sẽ hỏi Vạn Lương :
- Lão tiền bối, chuyện gì lạnh lùng thế?
Vạn Lương lắc đầu :
- Chịu thôi, xem chừng chỉ còn cách đợi nhị vị cô nương trở lại hẵng tính.
Hoàng Vĩnh thở dài sườn sượt :
- Những việc quái gở trên giang hồ, sao mà lắm thế?
Vạn Lương cau mày nghĩ ngợi :
- Lão hủ dấn bước vào giang hồ đã ngót nửa đời người, những việc lạ có thể nói gặp đã hầu hết, nhưng riêng có mỗi việc này thật chưa được thấy bao giờ.
Hai người nói chuyện, tiếng cũng khá to nhưng Thiếu Bạch tựa như vẫn chưa nghe thấy. Hiển nhiên, chàng dồn hết tâm thần để tìm hiểu lai lịch hoàng y nhân.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có một giọng nói ồ ề truyền vào :
- Tại hạ có một việc thương lượng với chư vị.
Tiếng nói như sấm nổ, ình vang.
Ngoảnh đầu nhìn, thấy một đại hán toàn thân vận áo đen, tay không đứng lặng lẽ ngoài nhà, cách quãng hai trượng, chăm chú nhìn vào trong, ý chừng chờ tiếng hồi đáp.
Vạn Lương cao giọng :
- Các hạ có điều gì chỉ giáo?
Hắc y đại hán đáp :
- Tại hạ vâng lệnh đến bàn với chư vị một việc...
Giơ cao hai tay y tiếp lời :
- Tại hạ không một tấc sắc, xin chư vị yên tâm.
Vạn Lương lạnh lùng đỡ lời :
- Bất luận các hạ có mang binh khí hay không nhưng nếu có ý muốn giở trò mờ ám thì đừng trách lão phu lấy mạng hoàng y nhân trước.
Hắc y đại hán cười mỉm :
- Chỗ này cách xa ngôi nhà khá xa, không hiểu tại hạ có thể vào trong nói chuyện?
- Trong nhà này cơ quan giăng mắc đầy rẩy, nếu các hạ tiến vào tất sẽ bị bắt sống, tốt hơn là các hạ đứng gần cách chừng bảy tám thước.
Hắc y đại hán nghĩ một giây rồi nói :
- Tại hạ xin nghe lời dạy.
Cất bước đi tới, và đúng lời dừng lại trước ngôi nhà còn khoảng bảy thước. Vạn Lương vẫn thu mình sau cánh cửa, thò đầu ra nói :
- Các hạ muốn nói chi?
- Chúng tôi bắt được một người họ Cao Quang, theo lời y nói là đồng bạn của chư vị.
- Phải, sao nữa?
- Tại hạ vâng mệnh đến thương lượng với chư vị.
- Thương lượng gì?
- Trao đổi người.
Vạn Lương cười nhạt :
- Đổi như thế nào?
- Tất nhiên cuộc trao đổi phải công bình, chúng tôi bắt được bên chư vị một người, chư vị bắt lại của bên tôi sáu, chúng tôi chỉ đổi được một người, bất quá...
Vạn Lương ngắt lời :
- Phải chăng người được đổi ấy là do các người chọn?
Hắc y đại hán cười trừ :
- Đúng vậy, chúng tôi muốn được chọn một trong số sáu người bị chư vị bắt.
Vạn Lương cười khảy :
- Ngoại trừ hoàng y nhân, năm người còn lại xin để các hạ mặc tình chọn lựa.
Hắc y nhân ngẩn người, thở dài :
- Ôi! Tại hạ đến đây đã được lệnh trên chỉ định đổi lấy người đồng đạo vận hoàng y, không hiểu...
Vạn Lương ngắt lời :
- Vật đành xin phụ công bằng hữu đã đến đây, cho lão phu chuyện lời với quý thượng, chúng tôi không muốn đổi hoàng y nhân.
- Tại hạ còn việc nữa.
- Lão phu xin nghe.
- Chư vị bị vây khổn trong ngôi nhà tranh này cũng không phải là kế lâu dài. Nếu chư vị chịu đổi hoàng y nhân lấy người đồng bạn họ Cao thì chúng tôi sẽ lập tức rút lui giảng hoà.
Vạn Lương cười gằn :
- Lão phu suốt đời bắn nhạn, nếu như bị nhạn mổ mắt, thì còn gì là mấy chục năm xuôi ngược giang hồ.
- Tại hạ nói lời thành thật, nếu các hạ không tin tại hạ nguyện đem tính mạng để bảo đảm.
Vạn Lương bật cười :
- Các hạ không thể quá coi thường cái sống chết.
Hắc y đại hán bị Vạn Lương châm biếm mãi cũng đâm hổ thẹn, gượng cười :
- Tại hạ thành thật nói thế, xin chư vị nghĩ lại.
Vạn Lương cao giọng :
- Các ngươi chỉ cần hoàng y nhân, còn năm cái mạng kia làm ngơ không đếm xỉa tới thì thật là hành động tàn nhẫn. Ngươi bất quá là một tên lâu la lo chạy việc truyền đạt lệnh trên phỏng còn có thể gánh vác được nhiệm vụ gì. Không phải lão phu nói mĩa chứ cái sự sanh tử của chính ngươi, sợ là cũng không do ngươi định đoạt.
Hắc y đại hán lẳng lặng cúi đầu làm thinh. Vạn Lương đằng hắng tiếp :
- Bọn họ đã có thể hy sinh năm mạng kia, thì có thêm ngươi nữa cũng không có gì đáng lạ.
Hắc y đại hán chậm rãi ngẩng đầu :
- Phải, nếu các hạ nhận lời đổi hoàng y nhân thì sự sống còn của năm người kia không đáng quan tâm. Chẳng qua lời hứa để cho chư vị rời khỏi đây cũng còn được tôn trọng.
- Nếu như lão phu không chịu?
- Quí hữu sẽ phải nếm hình phạt thảm khốc nhất cõi trần trước khi bị xử tử lăng trì.
- Đừng quên là các ngươi còn sáu kẻ nằm trong tay ta, lão phu sẽ hành hạ bọn họ y như vậy.
- Chỉ sợ chư vị không có thời giờ, bởi nếu như tệ thượng cấp biết không chắc cứu được sáu người ấy nữa thì chỉ trong nháy mắt sau, chư vị và ngôi nhà tranh này sẽ bị thiêu hủy trong biển lửa.
Vạn Lương nghĩ bụng :
- “Bọn họ sợ những kẻ bị bắt tiết lộ bí mật nên hoàng y nhân dẫu có thân phận cực cao cũng khó lòng mong thoát tai họa”.
Nhưng ngoài mắt vẫn điềm tĩnh :
- Lão phu tin là quí thượng cấp sẽ phải tìm trăm phương ngàn kế để cứu cho được hoàng y nhân.
- Nói vậy các hạ không bằng lòng đổi người?
- Phải.
Hắc y đại hán lặng lẽ thở dài, muốn nói gì nhưng lại thôi, quay người lầm lũi bỏ đi.
Hoàng Vĩnh dõi mắt nhìn theo, giọng đầy khích động :
- Tại sao không đổi?
Rồi lớn tiếng gọi :
- Bằng hữu tạm dừng bước.
Hắc y đại hán vội quay người lại, vui mừng ra mặt :
- Các hạ đã đổi ý?
Hoàng Vĩnh nhanh trí, vừa quát gọi hắc y đại hán đã cảm thấy bất ổn , vội nói nhỏ :
- Tại hạ nhất thời nóng nảy nên lỡ lời, dám mong lão tiền bối xử trí!
Vạn Lương thở dài :
- Nếu như chúng ta thả hoàng y nhân, có thể thoát được cái nguy nhất thời nhưng chắc chắn chỉ trong vòng một ngày, tất cả bị bọn họ dốc toàn lực vây đánh, một ngày ta còn sống là một ngày họ chưa chịu ngừng tay.
Đắng hắng mấy tiếng lão cao giọng :
- Lão phu đổi ý thật, nhưng lão phu muốn nhân vật thủ não của các ngươi phải lộ diện để đàm phán.
Hắc y đại hán đang hớn hở vụt tiu nghỉu thở dài :
- Được! Tại hạ chuyển hộ chư vị một tiếng, nhưng người có chịu đến đây tương kiến với chư vị hay không thì tại hạ xin chịu.
- Nếu có tới phải vào lúc trời sáng, không thì thôi, sau khi đêm xuống khỏi cần nói gì nữa.
Hắc y đại hán lặng thinh, đi vòng về phía trước giây phút đã mất hút ngoài tầm mắt. Hoàng Vĩnh lo lắng sẽ hỏi Vạn Lương :
- Lão tiền bối, biết họ đến không?
- Trừ phi nhân vật thủ não ấy quyết định bỏ rơi hoàng y nhân.
Hoàng Vĩnh buồn rầu nói :
- Một mạng Cao huynh đổi lấy sáu mạng đối phương kể chết cũng đành nhắm mắt.
Vạn Lương thở dài lặng lẽ.
Cái bầu không khí nặng nề đúng một khắc công phu thì bỗng thấy hắc y đại hán trở lại. Cách quãng ngôi nhà chừng bốn năm thước, y dừng lại, vòng tay cao giọng nói :
- Tại hạ đã chuyển đạt lời các hạ, tệ thượng cấp bằng lòng gặp các hạ.
Vạn Lương lạnh lùng :
- Trời không còn sớm, nếu y có tới phải mau lên chứ!
- Tệ thượng cấp đến ngay, người sai tại hạ đi thông tri trước cho các hạ một tiếng.
- Phiền chuyển hộ tới quý thượng cấp, có tới hãy tới mau đi!
Hắc y đại hán do dự một lúc :
- Tại hạ xin y lời.
Nói xong y quay mình bỏ đi.
Hoàng Vĩnh chờ đợi cho đại hán đã đi xa, sẽ hỏi Vạn Lương :
- Lão tiền bối, nếu như người ấy nhắc đến việc đổi Cao Quang hiền đệ, chúng ta có nên bằng lòng hay không?
- Lúc này lão hủ cũng chưa thể quyết định, nhưng tùy cơ ứng biến.
- Lão tiền bối, nếu như việc không thành, chúng ta cứ quyết đấu với bọn họ một trận. Tả đại ca kiếm, đao tuyệt diệu, tên ấy vị tất chống cự nổi. Nếu ta có thể bắt sống được bên họ một nhân vật thủ não lo gì không đổi được Cao đệ về.
- Riêng lão hủ thấy thì chưa hẳn.
Hoàng Vĩnh chực đáp lời, hốt thấy hai thanh y đồng tử tay cầm bảo kiếm, thong thả đi tới. Theo sau hai thanh y đồng tử chừng ba thước là một người toàn thân vận áo trắng, đầu chít khăn trắng và vuông lụa che mặt cũng màu trắng, rảo bước thẳng về ngồi nhà.
Tuy đang buổi thanh thiên bạch nhật nhưng trước lối ăn vận của người đó ai nấy cũng phải lạnh mình.
Vạn Lương cất cao giọng :
- Các hạ hãy dừng lại cách quãng một trượng, không được tiến sát ngôi nhà quá.
Bạch y nhân lẳng lặng y lời, dừng ở ngoài nhà độ một trượng.
Và một giọng nói như băng truyền vào :
- Xin thỉnh giáo chư vị?
Vạn Lương cười khảy :
- Tại hạ không có mời các hạ, ấy là do các hạ phái người đến thương lượng với bọn này, giờ đây tôn giá lại chất vấn, không hiểu có dụng ý gì?
Bạch y nhân đứng sững, hai luồng nhỡn quang sáng quắc như điện rọi thẳng vào trong căn nhà, im lặng. Hai thanh y đồng tử cũng đứng ngay như pho tượng bất động.
Cả ngôi nhà im phăng phắc, chừng mãi công phu cạn chén trà nóng, Bạch y nhân mới đánh tiếng :
- Dẫu cho tại hạ có phải là người đàm phán với các hạ, thì cái việc mọn ấy không lẽ các hạ cũng bắt bẻ làm to chuyện?
Vạn Lương nói :
- Không dám, bằng hữu thật có độ lượng.
Bạch y nhân trầm ngâm giây lâu :
- Chúng tôi bắt được một người của các hạ.
- Nhưng bằng hữu lại có sáu thuộc hạ nằm trong tay lão hủ.
- Trong số đó có một người vận hoàng y?
- Phải, nếu lão hủ xem không nhầm thì người ấy là một phụ nhân.
Bạch y nhân chậm rãi nói :
- Bổn toà muốn được đổi lại người vận hoàng y?
Vạn Lương vụt phá cười vang, tiếng cười chấn động nóc tranh rung đưa tận mãi xa. Bạch y nhân giận dữ :
- Các hạ cười cái gì?
- Lão phu cười cho tôn giá không khỏi quá tình nguyện...
Bạch y nhân ngắt lời :
- Rồi sao, không chịu nổi à?
- Ngoại trừ hoàng y nữ cải nam trang, năm người kia xin để cho tôn giá chỉ định một người đổi.
- Nhưng bổn tòa chỉ quyết đổi lấy hoàng y nhân?
- Nếu thế chúng ta khỏi cần đàm phán nữa.
- Các hạ phải biết, chỉ đợi một tiếng của bổn tòa, lập tức ngôi nhà này sẽ hóa thành tro.
- Trừ phi tôn giá coi nhẹ sự tử sanh của sáu thuộc hạ.
Bạch y nhân lạnh lùng thò tay nắm lấy thanh bảo kiếm trong tay đồng tử đứng bên trái :
- Các hạ có dám thử vài chiêu kiếm thuật với bổn tòa?
- Lão phu nghĩ, khỏi cần.
Bạch y nhân sững sờ chặp lâu nói :
- Các hạ thông minh lắm.
- Cuộc đàm phán của chúng ta đến đây là dứt, đã không mong có được giải pháp ôn hòa thì hai bên cứ việc thi thố hết thủ đoạn để tranh thắng.
Ngừng một lúc, Vạn Lương tiếp :
- Có điều, lão phu muốn được phân trần vài tiếng. Nếu các vị có hành động nào, lão phu sẽ giết sáu tên thuộc hạ của các hạ trước.
Bạch y nhân giận dữ nói như rít :
- Các người sẽ phải thường mạng cho họ.
- Các hạ cứ yên tâm, lão phu trước sẽ giết hắc y nhân, sau đó tới hoa y thiếu niên và cuối cùng mới tới hoàng y nhân.
Im bặt một chốc, bạch y nhân lại cất tiếng :
- Các hạ có thể cho biết, nếu thả hoàng y nhân còn phải có điều kiện nào nữa?
Vạn Lương lạnh lùng :
- Điều kiện có, nhưng chỉ sợ các hạ không chịu.
- Được, các hạ cứ nói!
- Trước nhất, các hạ phải thả người huynh đệ của chúng tôi.
- Được!
Rồi cất cao giọng :
- Thả người họ Cao ra!
Giây lâu, quả thấy Cao Quang bình yên chạy về. Hoàng Vĩnh cảm khái :
- Gừng già cay hơn gừng non thật, Vạn Lương đúng là người cao mưu.
Cao Quang tiến gần căn nhà còn chừng bốn năm thước, Vạn Lương thốt quát :
- Dừng lại!
Cao Quang nghe tiếng đứng khựng lại.
Hoàng Vĩnh ngạc nhiên :
- Lão tiền bối, tại sao không để cho Cao đệ vào luôn?
Vạn Lương quắc mắt nhìn chằm chặp Cao Quang :
- Cao huynh đệ thần trí còn tỉnh táo chứ?
- Phải, tỉnh lắm!
- Lúc thả Cao huynh đệ, bọn họ có nhét thêm vật gì vào người không?
Cao Quang sờ khắp mình đáp :
- Không có gì cả!
- Vậy Cao Quang huynh đệ hãy đi chậm vào!
Cao Quang y lời, cất từng bước một đến sát cửa, Vạn Lương chợt quát :
- Quay lại mau!
Cao Quang vẫn tảng lờ, xông vào nhà. Vạn Lương phất mạnh hữu thủ, miệng gọi to :
- Chận y lại!
Hốt thấy có bóng người nhoáng lên, bạch y nhân và hai thanh y đồng tử cầm kiếm đã nhanh như tên bắn lướt vút vào nhà.
Hoàng Vĩnh đứng phắt dậy, chực ngăn Vạn Lương để cho Cao Quang vào, bất chợt thấy bạch y nhân phóng tới, hốt hoảng vung vội trường kiếm đâm vù tới.
Bạch y nhân phất nhẹ tay áo, tức thời một luồng tiềm lực dấy động, đánh bạt tay kiếm của Hoàng Vĩnh.
Thấy vậy, Vạn Lương vội tung một chưởng ngăn chận bạch y nhân.
Không dè, chỉ kịp nhìn thấy bạch y nhân phất tay, Vạn Lương lập tức bị đánh lùi về sau hai bước.
Khi ấy, bạch y nhân và hai thanh y đồng tử đã đặt một chân qua ngưỡng cửa. Đột ngột, ánh kiếm nháng lên, một màn quang hoa lộng gió đổ ập tới bọn bạch y nhân. Cùng lúc, Thiếu Bạch phóng vút ra, tay múa tít thanh kiếm, gió nổi vi vừa, từng đợt từng đợt tràn tới đối phương.
Trước kiếm thế kỳ ảo của chàng, bạch y nhân và hai thanh y đồng tử tức thời bị đánh bật lui.
Vạn Lương ngoảnh nhìn đôi bạch ngọc mỹ nhân trên bàn nói vội :
- Đẩy lui họ mau.
Thiếu Bạch ứng tiếng đáp, tay vẫn quay đều thanh kiếm công tới.
Bấy giờ, hai thanh y đồng tử cũng bắt đầu vung bảo kiếm, nhất tề phản công từ hai hướng tả hữu.
Riêng bạch y nhân lui về sau mấy bước, cặp mắt dán chặt vào thế kiếm của Thiếu Bạch. Hiển nhiên y đã sửng sốt nhiều trước đường kiếm kỳ bí của đối phương.
Hai thanh y đồng tử tuy tuổi cùng nhỏ, nhưng kiếm thuật rất vững, song kiếm phối hợp chặt chẽ lạ thường.
Đáng tiếc hôm nay họ gặp phải người biết sử dụng pho kiếm độc nhất vô nhị trong thiên hạ, vương đạo cửu kiếm, cho nên giây phút sau, thế công đang lợi hại của bọn họ không những bị đánh bật lại, mà thế kiếm của Thiếu Bạch còn thừa dịp nới rộng áp lực, nắm trọn quyền thao túng.
Trận giao đấu đang hồi quyết liệt, bạch y nhân chợt quát :
- Dừng tay!
Hai thanh y đồng tử nghe tiếng, cùng nhảy lùi năm bước. Bạch y nhân nhìn đăm đăm Thiếu Bạch :
- Thiên Kiếm Cơ Đồng là gì của các hạ?
- Người là ân sư.
Bạch y nhân hỏi gặn :
- Vậy thì các hạ là Tả Thiếu Bạch, hậu nhân của Bạch Hạc môn Tả Giám Bạch, đã vượt qua Sinh Tử kiều năm xưa?
Y nói một hơi, gọi đúng danh tánh, thân thế của chàng. Thiếu Bạch bất đắc dĩ phải ưỡn ngực, đáp dõng dạc :
- Tại hạ chính là Tả Thiếu Bạch, kẻ duy nhất còn sống sót trong đêm Bạch Hạc môn bị thảm sát.
Bạch y nhân lạnh lùng :
- Chưa hẳn, có lẽ còn vị Tả Văn Quyên Tả cô nương vẫn còn sống ở thế gian.
Thiếu Bạch từ cửa miệng hai chị em mù đã biết được về Tả Văn Quyên mang thư đi bái sư, giờ đây lại nghe bạch y nhân nhắc tới nàng, bất giác sững sờ. Chặp lâu, chàng dịu giọng :
- Không dám phiền các hạ quan tâm.
Bạch y nhân khoát tay :
- Chúng ta đi!
Rồi y quay người bỏ đi trước.
Hai thanh y đồng tử cũng nhanh chân theo sát bạch y nhân. Vạn Lương nhìn sang Cao Quang quát lớn :
- Bắt lấy y!
Cao Quang chực quay mình chạy đã bị Thiếu Bạch chận ngang lối hỏi :
- Cao huynh đệ định đi đâu?
- Tiểu đệ đi coi xem!
Nói đoạn y tránh sang một bên bỏ chạy.
Thiếu Bạch đảo nhẹ trường kiếm, dấy động một màn quang hoa, chận lối Cao Quang xẵng giọng :
- Đi xem gì?
Cao Quang bị kiềm chế dồn về sau hai bước ấp úng :
- Xem bọn họ...
Bất chợt vung hữu thủ, một tia sáng bạc rít gió vút tới.
Thiếu Bạch vội rung chuôi kiếm, lóe nhanh một luồng sáng lạnh đánh rơi mũi độc châm. Cùng lúc đó có tiếng Vạn Lương cảnh giác :
- Tên đó giả mạo Cao hiền đệ, đừng để y chạy thoát.
Thiếu Bạch đề chân khí vút mình lên, tay nhoáng kiếm một chiêu Vân Long đầu áp, đâm thẳng tới sau lưng đối phương.
Chàng tuy đã nghe tiếng Vạn Lương nhưng người này ăn mặc, mắt mũi giống Cao Quang như hệt, cho nên lòng đâm hoài nghi, chờ cho kiếm thế tới sát lưng Cao Quang nới lõng tay rạch tung lớp áo ngoài.
Cao Quang dường như cũng biết khó chạy thoát nên vội quày tay lại phóng ra một mũi độc châm nữa.
Thiếu Bạch đã sớm dự phòng, nhác thấy đối phương rung động cổ tay, đã lạng mình sang bên né tránh.
Và chàng đã tỉnh ngộ, người này quyết không phải là Cao Quang, bởi người nghĩa đệ của chàng không khi nào sử dụng loại ám khí độc châm bèn nghiến răng :
- Đáng lẽ lần đầu y phóng ra ta phải nhận được ngay chân tướng y mới phải.
Chực vung kiếm công tiếp, hốt nghe Cao Quang hự nhỏ, ngã lăn.
Thì ra Vạn Lương đã thi triển Ngũ Quỷ Sưu Hồn thủ, từ ngoài xa điểm thương huyệt đạo y. Thiếu Bạch tả thủ kéo Cao Quang dậy, dìu bước quay vào nhà.
Hoàng Vĩnh nhướng mắt nhìn, thấy Cao Quang đôi mắt nhắm nghiền như thọ trọng thương, bèn ngoái cổ hỏi Vạn Lương :
- Lão tiền bối đả thương y?
- Lão hủ chưa có được bản lãnh ấy.
Đáp xong, lão thò nhanh hữu thủ giải khai huyệt đạo cho Cao Quang. Chỉ nghe Cao Quang thở phào, mở mắt nhìn Vạn Lương rồi lại nhắm kín. Hoàng Vĩnh ngắm kỹ Cao Quang chặp lâu :
- Không lẽ ở thế gian lại có người giống đúc như thế, nhất là chỉ trong vòng có một ngày ngắn ngủi đối phương đã có thể tìm được.
Liếc sang Vạn Lương tiếp :
- Vãn bối nghĩ chắc không phải là người giả mạo đâu.
Vạn Lương trầm ngâm :
- Lão hủ thì khác.
Thình lình lão thò tay đảo phớt ngang mặt Cao Quang, lớp da mặt tức thời rơi lã tả. Thì ra, người này đã dùng bột thạch cao tô điểm giống đúc khuôn mặt Cao Quang. Hoàng Vĩnh lắc đầu :
- Lợi hại quá, thuật ngụy trang này thật mới được thấy lần thứ nhứt.
Cao Quang giả thốt nhiên tung mình, tả thủ thò nhanh, chực phóng độc châm.
Nhưng đúng lúc, Thiếu Bạch cảnh giác kịp, hữu thủ cực kỳ mau lẹ, điểm vào cổ tay trái đối phương.
Thêm một mũi độc châm chưa kịp vuột khỏi tay đã buông rơi xuống đất.
Đồng thời Vạn Lương cũng nhanh nhẹn đánh bình một chưởng vào vai phải Cao Quang giả. Chỉ nghe một tiếng hự khô khan, Cao Quang giả nhất thời gãy rắc xương vai, lăn phịch trên mặt đất.
Hoàng Vĩnh rút soẹt trường kiếm, châm mũi kiếm trên ngực y lạnh lùng nói :
- Thật ngươi là ai?
Người đó trợn trừng mắt nhìn Hoàng Vĩnh giây lây bỗng nghiến răng, nhắm mắt làm thinh. Thấy thế Vạn Lương thò hữu thủ, năm ngón tay chận ngay trên yết hầu, y xẵng giọng :
- Muốn chết à? Chỉ sợ ngươi không được như nguyện.
Tên giả Cao Quang tuy bị bóp nghẹt cổ nhưng vẫn cố buông một câu :
- Các ngươi đã chậm một bước...
Chỉ kịp nói thế, hai chân y đã duỗi dài, tắt thở. Hoàng Vĩnh bàng hoàng :
- Y chết rồi.
Vạn Lương giậm chân :
- Ôi! Lý ra lão hủ phải biết sớm trước sự thể, dè đâu lại để đến nỗi chậm một bước, thật...
Hoàng Vĩnh thở dài :
- Chất độc mạnh lắm, lão tiền bối hãy xuất thủ mau.
Vạn Lương dời thi thể Cao Quang giả đi, nghiêm giọng :
- Lúc này, chúng ta mới thật sự bước vào chốn hiểm.
- Xem tình thế này, hoàng y nhân phải có thân phận cực cao bên đối phương, chỉ cần giữ chặt y thị thì họ quyết không dám vọng động đâu.
- Chưa hẳn, bởi nếu Tả lão đệ không xuất thủ, có lẽ bọn họ cũng đã đánh ập vào bất ngờ nên lúc này khó nói lắm. Ôi! Bọn họ lại nhận ra kiếm thuật Tả lão đệ được thừa kế y bát của Thiên Kiếm Cơ Đồng thì quyết không khi nào chịu buông tha chúng ta.
- Nếu thế, xem chừng cái luận sự và sắp đặt của nhị vị cô nương đây đã hóa ra nước lả trôi sông.
Vạn Lương nghĩ ngợi chặp lâu :
- Chúng ta đã gặp phải tay cường địch có võ công và mưu trí lợi hại nhất giang hồ. Tình thế chuyển biến từng giây phút mà chị em họ lại ở xa đây, tất là không thể tùy cơ ứng biến, thay đổi cơ mưu nhưng lão hủ tin chắc là họ phải có cách đối địch hữu hiệu.
Hoàng Vĩnh ngoảnh đầu nhìn, thấy Thiếu Bạch vẫn thờ thẫn nhìn hoàng y nhân xuất thần, trong lòng kinh dị, chực mở miệng gọi nhưng Vạn Lương đã khoát tay ra dấu :
- Tả lão đệ nhìn mê mãi như thế, tất có nguyên nhân, ta đừng nên kinh động.
Lúc lâu nữa, Thiếu Bạch mới thở dài đứng dậy lẩm bẩm :
- Lạnh lùng quá.
Hoàng Vĩnh không nén được tò mò :
- Đại ca, việc gì mà lạ?
- Hoàng y nhân này trông quen lắm, nhưng nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu.
- Chắc là hơi giống đấy thôi.
Thiếu Bạch lắc đầu quầy quậy :
- Không phải, ngu huynh nhất định có gặp người này, hơn nữa ấn tượng đã gây sâu, nhưng tại sao vẫn nhớ không ra?
Vạn Lương nói :
- Tả lão đệ sống ở Vô Ưu Cốc mấy năm, nơi ấy vắng vẻ chắc không phải đã gặp y thị ở đấy?
- Đúng thế, ở Vô Ưu Cốc ngoài hai vị ân sư của tại hạ, chỉ có tại hạ chứ không phải một ai khác.
Vạn Lương nhắc :
- Chắc gặp khi mới ra khỏi Vô Ưu Cốc?
- Không phải.
- Thế thì chắc đã gặp lúc ấu thời ở Bạch Hạc bảo.
Thiếu Bạch nhẹ thở dài than :
- Tại hạ nhớ không ra, nhưng có lẽ ở Bạch Hạc bảo thì phải hơn vì...
Mới nói đến đây chàng chợt im bặt, Vạn Lương thở dài khuyên :
- Nghĩ ngợi làm gì, nghỉ một lát cho khỏe rồi tính sau.
Thiếu Bạch nhắm chặt hai mắt, bất giác hai hàng lệ ứa ra, vẻ mặt đầy thống khổ. Hoàng Vĩnh thấy thế hoảng kinh hấp tấp hỏi :
- Đại ca, đại ca làm sao thế?
Thiếu Bạch từ từ mở mắt nói :
- Ta nhớ ra rồi, y rất giống một người.
- Người nào?
Thiếu Bạch than :
- Thôi, không nói là hơn.
Tuy vậy, Thiếu Bạch cũng không dằn nổi cơn thống khổ trong lòng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài lẩm bẩm :
- Trời, lạ quá, trên đời tại sao lại có thể hai người giống nhau như khuôn đúc vậy được?
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng :
- “Đại ca xưa nay là người hào phóng nhất đời, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại khó tính như muốn giấu diếm”.
Bụng nghĩ, miệng không nhịn được hỏi :
- Đại ca, cô này giống ai?
Thiếu Bạch nghe hỏi, mấy phen chực đáp nhưng lại thôi. Vạn Lương kéo áo Hoàng Vĩnh vừa bảo :
- Đừng hỏi nữa.
Hoàng Vĩnh tuy cũng là người trầm tĩnh nhưng quả thật vẫn không có được một vốn kinh nghiệm phong phú từng trải của Vạn Lương nên vẫn ấm ức nghĩ bụng :
- “Có cái gì mà không nói ra được, cô gái kia bất quá giống một người chứ có gì ghê gớm, nói ra đã sao?”
Thiếu Bạch đột nhiên đứng thẳng người, chậm rãi đi vào nhà trong. Hoàng Vĩnh nhìn theo, chợt rúng động tinh thần, nghĩ bụng :
- “Chả nhẽ cô gái kia lại có ảnh hưởng lớn lao quá đáng đối với đại ca như vậy sao?”
Thì ra bước chân đi của Thiếu Bạch vô cùng nặng nề, chẳng khác kéo theo vật nặng ngàn cân, như thể chàng chợt già hẳn đi, già một cách lụ khụ.
Đợi cho Thiếu Bạch vào hẳn trong nội thất, buông rèm xuống, Hoàng Vĩnh mới quay sang nhìn Vạn Lương :
- Lão tiền bối, thế là thế nào?
Vạn Lương đáp :
- À! Đại ca của lão đệ đang có tâm sự.
- Chắc thế, mà tâm sự này quá lớn lao đối với chịu đựng của một người.
Quay nhìn vào người hoàng y nữ chàng nói tiếp :
- Có điều, chỉ vì hoàng y nữ nhân này thực tại hạ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Vạn Lương trầm ngâm giây lát nói :
- Cô gái này chắc là phải có một mối quan hệ vô cùng mật thiết với Tả lão đệ, hơn nữa, Tả lão đệ lại rất tôn sùng cho nên không sao mở miệng nói ra được.
- Có thể là thế nào?
- Trưởng bối của Tả lão đệ.
Hoàng Vĩnh nói :
- Cho dẫu có là vị trưởng bối của đại ca, thì người cũng không đến nỗi đau khổ như thế.
- Có thể rằng trong lòng Tả lão đệ không những cho là giống mà lại chắc chắn đúng là người đó thì sao?
Hoàng Vĩnh hơi vỡ lẽ :
- Tại hạ hiểu rồi...
Ngừng lại giây lát chàng tiếp :
- Có điều chưa được rõ lắm.
Vạn Lương nói :
- Hiện giờ cứ tạm thời để mặc cho Tả lão đệ, chưa biết chừng nỗi thống khổ và sự dày vò giúp ích nhiều cho Tả lão đệ trong việc nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Khi ấy, chúng ta cũng được thêm nhiều chi tiết để suy đoán nội tình việc Bạch Hạc môn bị đồ sát.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
289 chương
25 chương
764 chương
1521 chương
17 chương
70 chương
57 chương