Thiên Hữu
Chương 77 : Phiên ngoại 1 – Cụp tai
Mùa đông năm Ung Chính thứ ba, trong Tử Cấm đều bị tuyết đọng thành một tầng dày.
Tiểu thái giám có nhiệm vụ xúc tuyết cố hết sức làm sạch con đường mà các quý chủ nhân thường đi qua, đôi tay vì bị đông lạnh mà đỏ bừng. Xúc hơn nửa canh giờ, vẫn chưa dọn được bao nhiêu, tuyết mới lại phủ đầy chỗ vừa xúc qua.
Khí trời như vầy chắc cũng không có ai thèm tới ngự hoa viên này xem cành khô hoa héo nhỉ? Tiểu thái giám đứng thẳng người, cúi đầu thổi hơi ấm vào trong lòng bàn tay.
“Trời lạnh như thế này, sao ngươi lại ở đây một mình dọn tuyết?” Một âm thanh ôn hòa vang lên phía sau hắn, làm hắn sợ tới mức cả kinh, chỉ thấy người đi tới khoác áo choàng lông hồ màu trắng không có một tia tạp sắc, bên trong mặc cẩm bào màu lam, bên hông còn treo một ngọc bội rất xinh đẹp, cùng với một hương bao tinh xảo, hắn thậm chí có thể ngửi được hương mai nhàn nhạt trên người của vị này.
Nhìn xuống, người vừa tới mang một đôi giày da gấu, bị phủ một ít tuyết trắng, lại cho người ta có cảm giác ấm áp kỳ lạ. Lại ngẩng đầu nhìn lại, bộ dạng của người này rất dễ nhìn, làn da trắng nõn, giữa lông mày mang theo một cỗ ôn hòa, khóe môi mang theo một ý cười nhàn nhạt, ngay cả viên lam ngọc khảm trên mũ bằng da bạch hồ đội trên đầu cũng không sánh bằng ý cười sáng ngời nơi khóe miệng kia. Trước khi tiến cung, hắn chưa bao giờ đọc sách, nên không biết hình dung người này như thế nào, nhưng trong lòng cũng hận không thể nhìn nhiều hơn.
Tiểu thái giám lại nhìn thấy Ngô công công, phó tổng quản trong Càn Thanh cung bung dù cho người nam nhân đẹp đẽ này, tuy tuổi tuổi của Ngô công công chưa quá ba mươi, nhưng bây giờ đã là phó tổng quản trong Càn Thanh cung, trong hậu cung ai cũng đối với hắn khách khí, hôm nay Ngô công công lại thật cẩn thận thay người trước mắt bung dù, trong lòng hắn liền cả kinh, mới sực tỉnh ra, người có phong thái như vậy, nhất định thân phận rất tôn quý, hắn vừa mới tiến cung không lâu, làm sao nhận ra được quý chủ tử, nên cảm thấy sợ hãi, rồi ngay lập tức quỳ xuống nền tuyết dày cộm thỉnh an.
“Tuyết dầy như vậy, đừng quỳ, tuổi ngươi còn nhỏ, dễ sinh bệnh.” Thanh niên nam tử lấy tay vỗ vỗ vai hắn, nói với Ngô công công bên cạnh: “Tiểu Ngô tử, hài tử này nhỏ như thế, không thích hợp làm những chuyện lặt vặt này, ngươi cho người an bài hắn chút chuyện nhỏ khác đi.”
Hắn chỉ là một thái giám mới, dùng để sai bảo, vừa nghe như thế, không dám tin tưởng lỗ tai mình, trong hậu cung này, mạng nô tài là cái gì chứ?! Vị quý chủ tử là ai mà ôn hòa như thế? Hắn rủ đầu xuống, nghe Ngô công công từ trước đến nay luôn đi đường thẳng sống lưng thưa dạ với người kia, giống như người trước mắt còn tôn quý hơn nhiều so với đám nương nương được sủng ái trong hậu cung.
Cho đến khi nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, hương mai thanh thoát kia tản đi, hắn mới dám ngẩng đầu lên nhìn về hướng người nọ biến mất, hướng kia, chính là hướng đến Càn Thanh cung.
Suy đoán của hắn không sai, hai người kia đi không xa, ở một hướng khác liền xuất hiện nghi trượng đế vương, sau đó nghi trượng đế vương ngừng lại, mà thanh niên tôn quý kia, lại đi vào bên trong loan giá đế vương, ngồi chung với đế vương.
Hắn ngơ ngác nhìn loan giá đế vương biến mất ở trong tầm mắt, run lẩy bẩy, vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã mạo phạm người có thể ngồi cùng đế vương?
Xế chiều hôm đó, hắn liền từ một thái giám mới thành kẻ dâng trà ở Nguyên điện, loại đãi ngộ này cùng với các thái giám tiến cung chung thời gian với hắn là bất đồng, trong lòng hắn biết hết thảy đều là nhờ ơn quý chủ tử kia.
Năm Ung Chính thứ tư, cuộc tuyển tú đầu tiên sau tân đế đăng cơ được diễn ra, cho nên lần tuyển tú này phá lệ long trọng, nữ tử Mãn Mông Bát Kỳ đủ độ tuổi đều được đưa vào cung.
Nữ tử có thể đi vào trong Nguyên điện sơ tuyển, gia thế đều rất tốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vài vị nương nương cùng xuất hiện, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thái Hậu.
Sau buổi sơ tuyển, bài tử lưu lại còn hơn năm mươi người, hắn thành thành thật thật đứng ở trong góc nhỏ, không biết tại sao lại nhớ tới mùa đông năm trước, khi tuyết bay tán loạn, loan giá dừng lại trước mặt người thanh niên kia.
Sơ tuyển chấm dứt, đồng hương hắn bị bệnh, cho nên hắn mạo hiểm qua thăm.
Đi ngang qua Phù Bích đình, không ngờ tới gặp phải thánh giá, hắn sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cũng không dám thở mạnh.
“Làm càn, nô tài từ nơi nào mà không quy củ như vậy, mang xuống. . .” Hắn từng nghe qua âm thanh này, đây là tổng quản Càn Thanh cung, tâm phúc bên người của vạn tuế gia.
“Hình như ta từng gặp qua tiểu thái giám này, Tiểu Lộ Tử, trời nóng như thế mà ngươi còn rống lớn như vậy, cũng không ngại trời nóng à?” Cái thanh âm này, là của quý nhân hắn từng gặp sao?!
“Trẫm thấy ngươi nhìn ai cũng thấy quen mắt.” Âm thanh trầm thấp mang theo một cỗ uy nghiêm kia vang lên, bả vai của tiểu thái giám run lên, vị này chính là vạn tuế gia rồi.
“Ta nhìn ai cũng quen mắt, so với ngươi nhìn ai cũng không biết còn tốt hơn.” Quý nhân dường như không chút e ngại uy nghi Thánh Thượng, đối với Thánh Thượng nói chuyện cực kỳ vô lễ, “Tiểu thái giám, trời nóng như vậy ngươi cũng đừng quỳ trước đường của gia, mau đi xuống, nhưng nếu ngươi còn cản đường gia, lần sau gia tiến cung, ngươi sẽ phải quạt cho gia, đám nô tài trong Càn Thanh cung chẳng có ai có lực cổ tay mạnh, quạt gì mà ngay cả tờ giấy cũng bất động.”
Trong lòng hắn liền động, lời này của y, không những làm cho hắn miễn bị xử phạt hôm nay, còn bảo vệ hắn khỏi bị các thái giám khác xa lánh, vị chủ tử này, thật sự là một người thiện tâm.
“Tiểu Lộ Tử, giúp gia nhớ kỹ, lần sau gia đến, cho tiểu thái giám này đến quạt cho gia.”
“Thất gia, nô tài thay ngài nhớ kỹ.”
Thất gia?!
Thuần Dự Thân vương?! Nhi tử mà tiên đế gia sủng ái nhất? Là Huynh đệ được hoàng thượng tín nhiệm nhất?
Hắn nghe nói, Đại a ca bởi vì được Thuần Thân Vương yêu thích, cho nên được vạn tuế gia coi trọng nhất trong tất cả các a ca.
Hắn nghe nói, Niên Phi vô cớ đem một cung nữ đánh chết, lại cùng Thuần Thân Vương xung đột, liền bị giáng chức làm tần. Còn Niên đại nhân ngầm ngáng chân Thuần Thân Vương, cuối cùng lại chôn vùi con đường làm quan của chính mình.
Hắn nghe nói, Thuần Thân Vương là Vương gia duy nhất có thể tự do tiến cung, mà không bị ai lên án.
Hắn nghe nói, Thuần Thân Vương và các đại nhân ở công bộ sáng tạo ra không ít thứ có lợi cho nước cho dân, khi còn nhỏ, hắn đã nghe cha nói qua, guồng nước, guồng quay tơ trong thôn, cái cày được cải tiến, guồng quay tơ bằng hơi nước ở trấn trên, đều là do Thuần Thân Vương cho người làm ra.
Hắn nghe nói, nhi tử mà tiên đế sủng ái nhất chính là Thuần Thân Vương, hơn nữa còn để lại một đạo di chỉ cho vị Vương gia này, cho nên hoàng thượng mới có thể đối với Thuần Thân Vương tốt như vậy. Nhưng hắn có chút không rõ, nếu tiên đế gia để lại thánh chỉ cho Thuần Thân Vương, hoàng thượng không phải nên phòng bị Thuần Thân Vương sao, như thế nào lại tín nhiệm y như vậy? Còn tùy ý để tin đồn đó lan truyền trên phố?
Tin đồn về Thuần Thân Vương rất nhiều, nhưng hắn lại cảm thấy, dù chuyện đó là thật hay giả, hắn có thể khẳng định một việc, vị Vương gia này là một người rất tốt.
Một người tốt, đáng được như vậy, không phải sao?
Trời còn chưa sáng, tấm màn minh hoàng giật giật, tựa hồ có người muốn đứng dậy.
“Hôm nay tuyển tú, ngươi có đi không?”
“Ngươi hồ đồ rồi sao, ngươi làm hoàng đế đi chọn tiểu lão bà, ta làm thiếp thúc đi đến đó làm cái gì? Mới làm hoàng đế mấy năm, mà ngươi sắp tiến tới con đường hôn quân rồi, thắt lưng gia còn mỏi, ngươi thượng triều của ngươi đi, ta muốn đi ngủ.”
“Ngươi không thèm để ý sao?”
Không ai trả lời.
“Nghe Hoàng hậu nói, trong tú nữ này có rất nhiều mỹ nhân. . .” Lời còn chưa nói hết, Chân Long Thiên Tử liền bị người trên giường dùng một cước đạp xuống đất.
“Cút! Đi tìm mỹ nhân của ngươi đi, đừng quấy rầy gia ngủ!” Lời này vừa nói xong, một cái gối mềm liền bay ra.
Chân Long Thiên Tử âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, cũng may người này thích thoải mái, đem gối đầu ngọc chẩm đổi thành bông, bằng không hôm nay phải chịu khổ rồi.
“Đi thì đi, ngươi hảo hảo ngủ, ta gọi Tiểu Lộ Tử canh giữ ở bên ngoài.” Chân Long Thiên Tử nén giận, tự mình mặc y phục, mang giày, thấy người trên giường không có động tĩnh gì, mới để cho thái giám ở ngoài điện bắt đầu hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, đương nhiên tất cả động tác đều nhẹ nhàng, mà mấy thái giám này dường như cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, không hề phát ra tiếng động nào.
Hôm nay Thuần Thân Vương không vào triều, chúng đại thần cũng chẳng thấy có gì kỳ quái, chỉ cho là vị Vương gia này lại nghĩ ra cái gì mới mẻ trong đầu, nên ở trong phủ làm bản vẽ. Người ta làm huynh trưởng đều có thể dễ dàng tha thứ đệ đệ là không cung kính, nhiều tật xấu này, bọn họ cũng không phải ăn no rỗi việc, tìm phiền toái cho mình làm gì?!
Sau khi vạn tuế gia hạ triều, phải tới ngự hoa viên khâm điểm tú nữ, trong lòng chúng thần đều quan tâm đến việc này, nay vạn tuế gia chính trực tráng niên, có vài đại thần trong gia tộc có nữ nhi để lại bài tử, tất nhiên hy vọng có thể được hoàng thượng coi trọng, ít nhất có thể cho một người tốt.
Hoàng hậu nhìn nhóm người trước mắt, trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt trần, lại liếc nhìn ánh mắt ghen tị của các Tần phi, nàng cúi đầu uống một ngụm trà, mặt không chút thay đổi nhìn những nữ tử đứng vững một hàng, chờ hoàng thượng tiến đến khâm điểm.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng hậu đứng dậy, liếc nhìn kỳ vọng trong mắt các tú nữ, phủi phủi tay áo, nghi thái ngàn vạn cúi người, “Nô tì thỉnh an vạn tuế gia.” Lại là một đám nữ nhân ngốc nữa.
“Hoàng hậu không cần đa lễ.” Ung Chính tiến lên đỡ tay nàng, nhìn như sủng ái, nhưng chỉ có nàng biết, đối phương căn bản ngay cả tay nàng cũng không có chạm tới.
Từ trước đến nay, đối với mấy tú nữ này, Ung Chính căn bản cũng không có nhìn nhiều, hắn ngồi ở thủ vị, cho Hoàng hậu cùng vài Phi tần ngồi xuống, mới lười nhác khoát tay, ý bảo có thể bắt đầu.
Hàng tú nữ thứ nhất tiến lên, hắn giương mắt nhìn, không có biểu tình gì.
“Tổ kế tiếp!” Ngô công công thông minh mở miệng.
Hàng thứ hai tiến lên, Ung Chính nhìn danh sách, rồi để lại một bài tử tú nữ tầm thường.
“Tổ kế tiếp!”
Thẳng đến khi buổi tuyển tú kết thúc, tú nữ chân chính được để lại bài tử chỉ có ba người, nhìn vài cái lão nhân lén thở ra, Hoàng hậu cười nhạo, lúc này người chân chính cảm thấy nhẹ nhàng thở ra là vạn tuế gia mới đúng, không phải mấy nàng.
Vị kia, tính tình nói tốt, thì thật sự tốt, nói kém, cũng thật sự rất kém.
Việc này, vạn tuế gia không xử lý tốt, chỉ sợ ngày sau sẽ sống không dễ dàng. Có đôi khi, nàng cũng vui vẻ xem náo nhiệt, làm cho cuộc sống trong hậu cung bớt nhàm chán hơn.
Ung Chính trở lại Càn Thanh cung, người vốn ngủ trên long sàng đã không biết đi đâu, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đến trước bàn dài xử lý chiết tử, một canh giờ qua đi, chiết tử được xử lý hơn một nửa, đã gần đến buổi trưa, nhưng kẻ thích ăn ké ngự thiện kia vẫn không thấy đâu.
“Tiểu Lộ Tử, người đâu?” Cuối cùng hắn nhịn không được hỏi.
“Hồi hoàng thượng, Thất gia nói trong cung chen chúc, đã hồi phủ rồi.”
Chen chúc?
Ung Chính bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi đi tuyên ý chỉ của trẫm cho Hoàng hậu, tuyển tú nữ năm nay để lại hai người, và chọn một người, về phần lật bài tử, chọn người nào đều do nàng làm chủ. Nhớ ban thưởng một sườn phúc tấn qua cho lão Bát, còn chỗ của Thuần Thân Vương thì không cần chỉ người.”
“Dạ.” Tiểu Lộ Tử cũng âm thầm thở dài trong lòng, không cần vạn tuế gia nói, Hoàng hậu cũng không dám chỉ người cho Thuần Thân Vương a.
Xế chiều hôm đó, Thuần Thân Vương vẫn bị hoàng thượng lấy lý do có chuyện quan trọng cần thương lượng mời vào cung. Đương nhiên, chỉ có người hầu hạ trong Càn Thanh cung của vạn tuế gia biết, đêm hôm đó, vạn tuế gia bị đạp xuống giường những ba lần.
Đứng gác đêm bên ngoài, Tiểu Lộ Tử nhìn sao sáng đầy trời, nhàn nhã nghĩ, một người nguyện đánh, một kẻ nguyện đau, ngay cả ông trời cũng không quản được a.
Bất quá, vạn tuế gia trước mặt các Vương gia cùng triều thần khác từ trước đến nay đều lãnh khốc, nhưng trước mặt Thất gia lại có chút xíu uất ức.
Nghe nói ở đất Thục có một loại nam nhân được gọi là cụp tai, không biết vạn tuế gia như thế có được tính không nữa?!
“Bịch!”
Trong nội điện lại truyền ra tiếng người bị đá xuống giường, lần này ngã hình như có chút đau, đụng vào một bên ghế.
Lập tức bên trong liền truyền ra tiếng vạn tuế gia lấy lòng, một hồi lâu bên trong mới an tĩnh trờ lại.
Tiểu Lộ Tử ngáp một cái, sáng mai trời sẽ đẹp a.
Ngày hôm sau, Tiểu Lộ Tử thay y phục cho Thất gia, phát hiện tâm tình Thất gia dường như rất tốt.
“Tiểu Lộ Tử, nghe nói gia của ngươi chỉ chừa ba mỹ nhân, chậc chậc, nhiều mỹ nhân như vậy, thật đúng là đáng tiếc.”
Tay Tiểu Lộ Tử run lên, chỉ sợ vị tổ tông này lại muốn nói trong cung rất chật chội, vội hỏi: “Hồi Thất gia, vạn tuế gia lưu lại ba tú nữ đều có dung mạo cực kỳ bình thường, vạn tuế gia căn bản không thèm nhìn đến họ.”
“Mắt không nhìn, cùng gia có liên quan gì?” Duẫn Hữu phạch một tiếng, mở chiết phiến ra, trên mặt lộ ra tia ôn hòa cùng ý cười nhẹ nhàng, phong độ bước ra khỏi nội điện.
Tiểu Lộ Tử nhìn lên, nhanh chóng chạy theo.
Trong cung này, nơi có Thất gia, sẽ có Tiểu Lộ Tử, nhưng nơi có hoàng thượng, không nhất định có hắn.
Cái gì, hắn không phải là tổng quản Càn Thanh cung sao?!
Bảo bối trân quý nhất trong Càn Thanh cung không phải là vị gia có phong độ nhẹ nhàng phía trước kia sao?
Làm tổng quản, chỉ cần trông chừng bảo bối trân quý nhất kia là tốt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
87 chương
82 chương
63 chương