Thiên Hữu
Chương 66 : Quận vương gia
Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, Dận Hữu cùng vài huynh đệ khác ngồi trên kiệu, mang theo lễ vật, không nhanh không chậm đi tới quý phủ của Bát a ca. Đúng như Dận Hữu đã đoán, Tam a ca vì có việc nên không thể đi cùng, thậm chí ngay cả lễ vật cũng không có gửi phần nào. Đến lúc này, Đại a ca, Tam a ca, và Bát a ca xem như đã lộ mặt.
Làm cho Dận Hữu bất ngờ nhất là Thập a ca, khi Thái tử gặp chuyện không may, Thập a ca liền thành thành thật thật ở yên một chỗ, mặc dù nói và làm việc vẫn lỗ mãng như cũ, nhưng không có làm sai điều gì, cũng không làm cho Khang Hi có thêm chút chán ghét nào.
Khi đến quý phủ của Bát a ca quý phủ, trước đại môn vô cùng vắng ngắt , ngay cả con sư tử đá ngày xưa không nhiễm hạt bụi nào cũng tích một tầng bụi mỏng, thị vệ canh giữ ở cửa cũng tỏ ra uể oải.
Nhìn thấy các hoàng tử khác đến, thị vệ trông cửa vốn đang lười nhác liền đứng thẳng, vội vàng vào báo cho quản gia, rất nhanh liền thấy quản gia tự mình bước ra nghênh đón bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Bát a ca đâu.
Bọn họ vào cửa, bên trong có chút lạnh lẽo, hạ nhân cũng tỏ vẻ nơm nớp lo sợ, nhìn thấy đoàn người Dận Hữu tiến vào cũng có chút thất kinh, dường như đang sợ hãi trong cung truyền đến thánh chỉ gì đó.
“Thì ra là mấy vị a ca ca đến thăm a.” Quách Lạc La thị dẫn theo vài nha hoàn bà tử đi ra, sắc mặt có chút chán chường, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn thập phần chu toàn. Dận Hữu nhìn phụ nhân ăn mặc như nữ nhân kia, cảm thấy thật khó hiểu, vài năm trước, nữ tử này còn ngang ngược khắp nơi, nay chỉ còn lại sự kiêu ngạo cùng khổ sở.
“Hai ngày nay gia bị bệnh hơi nặng, thực sự không thể ra tiếp đãi khách, kính xin chư vị huynh đệ tha thứ.” Quách Lạc La thị cho hạ nhân đem trà lên cho mấy vị hoàng tử, ngồi xuống bên phải ghế chủ vị, cho dù ở trước mặt mấy vị hoàng tử này cũng không lộ ra e sợ, chỉ là, ở giữa lông mày có thêm vài phần mệt mỏi, “Không biết mấy vị đến đây là có việc gì?”
“Bát tẩu, hai ngày trước nghe Nhị thúc nói Bát ca bị bệnh, cho nên mấy huynh đệ chúng ta đến thăm, hi vọng Bát tẩu tha thứ cho việc mấy huynh đệ chúng ta đến đây quấy rầy.” Thập Tam tuổi còn nhỏ, cười ha hả nói, “Ta có mang theo một ít thuốc bổ, hi vọng Bát ca có thể dùng. Mấy ngày nay hộ bộ có nhiều việc bận rộn, Tứ ca không thể đến nhưng có bảo ta nhớ mang theo quà của hắn, mong Bát tẩu bỏ qua cho.”
“Sao có thể chứ, Thập Tam đệ cùng Tứ ca quan tâm đến gia nhà ta, sao gọi là quấy rầy.” Quách Lạc La thị thật bất ngờ khi người thay Tứ a ca mang lễ đến là Thập Tam chứ không phải là lão Thất. Nàng miễn cưỡng cười cười, “Ta chỉ là một người đàn bà đã có chồng, cũng không biết nhiều lễ nghĩa, nếu là có chỗ chậm trễ, hi vọng các ngươi tha thứ mới đúng.”
Mấy huynh đệ vội vàng nói mấy câu khách khí, dù sao người đãi khách là phúc tấn, bọn họ cũng không tiện ở lâu, ngồi chưa được bao lâu liền đứng dậy cáo từ, đúng lúc này, một thái giám hầu hạ bên người Bát a ca tiến vào.
“Phúc tấn, chủ tử bảo thuộc hạ nói với các gia là đa tạ mọi người đến thăm, nhưng vì bệnh nặng mà không thể đãi khách, thật sự thất lễ với chư vị gia, mong các vị tha thứ.”
Dận Hữu từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nói với Bát đệ không cần để ý đến mấy cái hư lễ này, nên chú ý dưỡng bệnh mới đúng. Phủ của ta và của Tứ a ca gần với quý phủ của Bát đệ, nếu chúng ta có thể giúp đỡ được gì, mong Bát đệ không nên khách khí.”
“Thiếp thân ở đây thay mặt gia tạ ơn Thất ca cùng Tứ ca.” Trong lòng Quách Lạc La thị có chút chua sót, nhớ tới việc lúc trước ngay cả một hoàng tử cũng phải nhún nhường mình một phần, nay mình trong miệng hoàng a mã chỉ là một “đố phụ”.
Dận Hữu bắt gặp ánh mắt phức tạp của Quách lạc La thị, cũng không nói thêm gì nữa, cho đến khi ra khỏi đại môn của quý phủ Bát a ca, y mới thở dài nhẹ nhõm trong lòng một hơi.
“Bọn họ đều đã đi rồi?” Bát a ca ngồi ở đầu giường, trên mặt không có một tia huyết sắc nào, thoạt nhìn có chút làm người ta sợ hãi.
“Hồi chủ tử, mấy vị hoàng tử đã trở về hết.” Thái giám vừa đến đại sảnh truyền lời lúc nãy thật cẩn thận hồi đáp, “Phúc tấn với mấy vị hoàng tử kia cũng không trò chuyện lâu, bọn họ liền về.”
Ngơ ngác nhìn hình thêu trên màn lụa, Dận Tự đột nhiên hỏi: “Thất a ca thế nào?”
Tiểu thái giám nhất thời có chút không rõ ý chủ tử nhà mình, do dự một lúc lâu mới nói: “Thất a ca không có nói gì nhiều, chỉ là trước khi rời đi có nói cái gì y với Ung Quận Vương có thể giúp được, thỉnh chủ tử không nên khách khí, cứ đến nhờ vả.”
“Lời của y có thể thay cho ý của lão Tứ sao?” Dận Tự trào phúng cười, cũng không biết mình đang cười cái gì, liếc nhìn thái giám đang không biết làm sao kia một cái, “Lui xuống đi, gia mệt mỏi rồi.”
“Dạ.” Thái giám kia nhận thấy tâm tình của chủ tử nhà mình dường như không tốt lắm, nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
“Lão Tứ, lão Tứ. . .” Dận Tự tuôn ra một tiếng cười quái dị, lần này hắn bị tổn thất cũng không nhỏ nha, thua rối tinh rối mù, lại khiến lão Tứ nhặt được một cái tiện nghi rất lớn a.
“Khụ khụ.” Dận Tự dùng khăn che miệng, ho khan hai tiếng, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, hắn nhớ tới nam nhân cao cao tại thượng kia, rồi nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới hình ảnh hoàng a mã trước mặt triều thần chỉ trích xuất thân của ngạch nương mình là đê tiện.
Nếu ngạch nương mình đê tiện, thì năm đó ngài cần gì phải lâm hạnh ngạch nương ta, hả hoàng a mã?
“Xem ra lần này lão Bát thật sự bị bệnh nặng a.” Liếc nhìn Dận Hữu đang uốn éo trên nhuyễn tháp xem thoại bản, mà một chữ cũng không vô kia, Dận Chân bất đắc dĩ thở dài, “Nghe nói gần đây công bộ phải trồng lúa nước gì đó, ngươi không phải rất vội sao?”
“Đối với chuyện này ta cũng không có hiểu biết nhiều, chạy tới chỉ trỏ chỉ thêm phiền, nếu đã chọn được giống tốt, thì phải thu hoạch tốt rồi, nếu không được, vậy cũng có thể thêm chút kinh nghiệm đi.” Dận Hữu cũng không thèm nâng người lên mà lật sang một tờ, “Để người ngoài nghề đi quản lý, đó là phá hoại, cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Dận Chân nghe xong lời này, hơi sửng sờ một chút, rồi lập tức cười nói, “Ngươi nói cũng có lý.” Nói xong, hắn lấy ra một chiết tử, “Ta muốn tiến cung một chuyến, ngươi yên tâm ở trong này, không có ai dám đến tha ngươi đi đâu.”
“Đi đi, đi đi.” Dận Hữu tùy ý khoát tay, tiếp tục vùi đầu xem chuyện con ngựa của thổ hào và thất tiểu thiếp.
Dận Chân thấy y như vậy, cười cười cầm lấy mũ đội ở bên cạnh, đi ra cửa.
Ước chừng qua gần nửa nén hương, Dận Hữu mới ngẩng đầu thở dài, việc tham ô ở Giang Nam ngày càng lan rộng, chi phí cho Khang Hi nam tuần và hành cung cũng không nhỏ, không biết hộ bộ bây giờ còn bao nhiêu bạc, cũng khó trách hiện tại Dận Chân ngày càng bận rộn.
Dù sao mấy thứ này sớm muộn gì Dận Chân cũng phải trải qua, tuy việc này có chút phức tạp phiền toái, nhưng cũng là một loại rèn luyện, đồng thời cũng là cơ hội để Khang Hi nhìn Dận Chân bằng con mắt khác.
Trên thế giới này, nếu không trả giá sẽ không được nhận, chỉ đơn giản thế thôi. Khép quyển sách trên tay lại, Dận Hữu đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời xuyên qua lá cây, trên mặt đất lưu lại những vệt sáng loang lổ, lá cây rậm rạp, cũng có kẽ hở a.
Mấy ngày sau, Khang Hi đặt tên cho trường tử của Thất a ca Dận Hữu là Hoằng Thự, cũng khâm thưởng cho đặt tên trường mệnh khóa, Ngọc Như Ý, ngọc bội chữ phúc, các a ca khác đều đến chúc mừng, ngay cả Bát a ca đang bị bệnh nặng cũng sai người đến tặng quà.
Một tháng sau, Tứ a ca dẫn Thất a ca, Thập Nhị a ca, Thập Tam a ca và Thập Tứ a ca thay Bát a ca cầu tình, nói Bát a ca tuổi còn nhỏ, bị kẻ gian mê hoặc, trải qua chuyện này nhất định đẽ hối cải, tấu thỉnh Khang Hi tha lỗi cho Bát a ca. Chưa được mấy ngày, Khang Hi liền ban nhân sâm trăm năm cho quý phủ của Bát a ca, Bát a ca vẫn được làm việc ở Lễ bộ, nhưng tước vị vẫn không được khôi phục.
Dận Hữu cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Phúc Toàn, ông ấy muốn ám chỉ mấy huynh đệ khác thay Bát a ca cầu tình, đồng thời cũng là cấp cho Khang Hi một bậc thang. Tuy Khang Hi còn nghi kỵ Bát a ca, bất mãn về việc Bát a ca kéo bè kết phái, nhưng chung quy hắn vẫn xem trọng tài năng của Bát a ca, cho nên cuối cùng coi như là cấp cho lão Bát một con đường để sống đi.
Chọc chọc con vẹt Thúy Bì do Dận Chân đưa tới, Dận Hữu lắc đầu thở dài nói: “Tiểu Thúy, ngươi nói xem ta có ngu hay không, hử?”
Con vẹt vẩy vẩy lông, không thèm để ý tới Dận Hữu đang lầm bầm lầu bầu.
“Phúc Đa, thay y phục cho gia, gia muốn tới quý phủ Tứ a ca xem thử một chút.” Dận Hữu lại chọc chọc con vẹt, xoay người đi ra ngoài nói, “Trưa hôm nay ta sẽ không hồi phủ dùng bữa.”
Phúc Đa vụng trộm ở góc chủ tử nhà mình không nhìn thấy, đầu lông mày hắn hơi hơi co rút, từ khi nào mà chủ tử nhà mình khi đến quý phủ của Tứ gia, đến giờ cơm là biết trở về dùng cơm? Ngay cả phúc tấn cũng từng nói, gia là đang thay quý phủ giảm đi một khoản bạc không nhỏ a.
Mùa xuân năm Khang Hi thứ bốn mươi mốt, cử hành đại điển lập Thái tử lần thứ hai, triều thần ba lạy chín dập, Thái tử mặc một thân minh hoàng, đứng ở chỗ cao nhận lấy thái tử ấn, dưới chân của hắn, toàn bộ trụ cột của Đại Thanh triều đều quỳ.
Dận Nhưng được khôi phục lại ngôi vị Thái tử, vui mừng chưa được một tháng, Khang Hi lại ban xuống ý chỉ mới.
Lập Tam a ca Dận Chỉ làm Thành Thân vương, Tứ a ca Dận Chân làm Ung Thân Vương, Ngũ a ca Dận Kỳ làm Hằng Thân Vương, Thất a ca Dận Hữu là Thuần Quận Vương, khôi phục tước vị Bối lặc cho Bát a ca, phong Thập a ca làm Bối lặc, Thập Nhị a ca làm Bối tử, Thập Tam a ca làm Bối tử, và Thập Tứ a ca làm Bối tử.
Lần tấn phong này của Khang Hi đã làm cho Thái tử trở nên bất an, nay hắn đã không còn được hoàng a mã yêu thích như xưa, mà những huynh đệ khác cũng đã lớn, hiểu chuyện cũng nhiều hơn, người kết giao cũng sẽ nhiều, hơn nữa lão Tam có tâm tư không an phận cũng được tấn phong làm Thân vương, việc này đối với hắn mà nói, chính là sự uy hiếp lớn nhất.
Sau khi thánh chỉ được ban ra, Dận Hữu cảm thấy mình là đặc biệt nhất, bởi vì các huynh trưởng đều là Thân vương, bọn đệ đệ đều là Bối lặc hoặc là Bối tử, còn y lại được làm Quận Vương, có vẻ lần tấn phong này đặc biệt kỳ lạ.
Loại xưng hô Quận Vương này so với Thân Vương mà nói, vẫn thấp hơn một bậc, Dận Hữu sờ cằm, nghiêm túc nghĩ, có lẽ đợi Dận Chân lên làm hoàng đế rồi, có lẽ y sẽ được làm cỡ Hòa Thạc Thân Vương, hiện tại lấy tuổi cùng năng lực làm việc của y mà nói, một cái Quận Vương này. . . Dường như có điểm hơi coi trọng y rồi?
Mặc kệ Dận Hữu nghĩ như thế nào, Thành phi ở hậu cung rất nở mày, dù sao tuổi của Dận Hữu cũng chỉ mới hai mươi ba, công bộ cũng không phải địa phương đặc biệt trọng yếu, có thể được đến tước vị Quận Vương đã là được vạn tuế gia nâng đỡ rồi. Các Phi tần khác cũng là người sáng suốt, ngày thường đối Thành phi càng thêm khách khí.
Sau sự kiện tấn phong không bao lâu, liền có tin tức truyền ra, Thái tử và Tam a ca ở nơi nào đó có ngôn ngữ bất hòa, Thái tử liền phẩy tay áo bỏ đi.
Dận Hữu nghe tin tức này, nâng tách trà cảm khái: “Người này bản lĩnh không đủ, nhưng dã tâm lại rất lớn, luôn muốn ngả vào hố to mới biết quay đầu, chỉ sợ lúc này hố đã quá sâu, liền không bò dậy nổi.”
“Cộp!” Dận Chân đặt một quân cờ trắng xuống, không mặn không nhạt nói, “Có lòng dạ nghĩ linh tinh, không bằng ngươi suy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào để nâng cao kỳ nghệ của mình đi.”
Hình dáng nguyên bản đang bí hiểm nhất thời bị lời của Dận Chân đả bại, Dận Hữu nhìn mấy quân cờ đen đen trắng trắng trước mắt, cầm tách trà với vẻ mặt đau khổ nói: “Tứ ca, kỳ nghệ của ta, đời này chỉ sợ cũng chỉ đến đây, ngươi tạm tha cho ta được không?”
“Gần đây hoàng a mã rất thích tìm ngươi chơi cờ, bị mắng nhiều lần như vậy, chẳng lẽ người rất thích?” Dận Chân thấy bộ dáng lười nhác của Dận Hữu, thật sự có chút bất đắc dĩ.
Dận Hữu nhớ tới mấy vị cao nhân hoặc mấy người thông tuệ trong phim truyền hình, chơi cờ đều là hảo thủ nhất lưu. Từ đó suy ra, có thể thấy được chỉ số thông minh của y thuộc trình độ thế nào rồi.
Về phần hành vi thích tìm mình đánh cờ của Khang Hi, Dận Hữu oán hận nghĩ, trong đám hoàng tử đông như vậy, tài đánh cờ của y là kém cỏi nhất, vậy mà Khang Hi cứ muốn ở trên người y tìm cảm giác thành tựu! Nếu không, tại sao y đánh cờ dở nhiều năm như vậy, mà hắn thắng nhiều năm như vậy, vẫn cứ thích tìm y đánh? Không ngại chán sao?
Thấy thần sắc tức giận bất bình của Dận Hữu, Dận Chân vuốt vuốt một con cờ, trong lòng cũng hiểu được vì sao hoàng a mã lại thích tìm Thất đệ chơi cờ như vậy.
Bởi vì, có đôi khi cùng Thất đệ chơi cờ thật sự là một chuyện thoải mái lại có thú.
Cái gọi là lấy quân cờ nhìn người, chính là như vậy, bộ dạng Thất đệ thế kia, tự nhiên sẽ khiến hoàng a mã yêu thích, nhưng bản thân Thất đệ lại không hề hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
87 chương
82 chương
63 chương