Thiên Hữu
Chương 2 : Tái ngộ
Một đứa trẻ hơn ba tuổi bình thường nên có dáng vẻ như thế nào?
Dận Hữu không biết, y chỉ cảm thấy ma ma cung nữ cùng thái giám xung quanh đối với y vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, cứ như thể lơ là một chút thì y sẽ ngã. Cũng may kiếp trước y là một người trưởng thành ba mươi tuổi, không như những đứa trẻ nghịch ngợm khác, mỗi ngày y đều cầm bút lông luyện chữ đơn giản, hoặc đi dạo trong cung một chút, không để những cung nữ thái giám mang đến phiền toái, cuộc sống cũng xem như không quá nhàm chán.
Bây giờ Dận Hữu chỉ mới ba tuổi, không phải lo lắng rắc rối hiềm khích giữa các hậu phi, hơn nữa các phi tần ở đây cũng không giống như trong phim truyền hình, tùy tùy tiện tiện chạy ra ngự hoa viên hay hồ sen gì đó, mà các a ca từ sáu tuổi trở lên đều bị đưa đi học tập, làm gì có chuyện thường xuyên gặp được đại nhân vật.
Mùa đông năm ngoái, Thành tần dời đến Tây Sương Vĩnh Hòa cung, cho nên hôm nay Dận Hữu như thường ngày cẩn thận mặc y bào vào, mang theo thái giám Phúc Đa vẫn hầu hạ mình tới Vĩnh Hòa cung thỉnh an.
Hiện nay Vĩnh Hòa cung vẫn chưa có chủ nhân, nhưng trong cung còn có Đức tần ngang cấp với Thành tần rất được sủng ái, cũng chính là Hoàng thái hậu sau này, cho nên khi Dận Hữu vào phòng Thành tần thì đã thấy Đức tần xinh đẹp ôn nhuận như ngọc ở đó.
“Hài nhi thỉnh an ngạch nương, thỉnh an Đức ngạch nương.” Dận Hữu kính cẩn tiến lên cúi chào, lễ nghi vô cùng đúng chuẩn, trên mặt tràn đầy cung kính.
“A, hài tử này thật là, sao đa lễ như vậy, mau đứng lên, mau đứng lên,” Đức tần thấy Dận Hữu chỉ mới ba tuổi mà khi hành lễ không có chút sai sót thì trong lòng thầm khen, đứa nhỏ này cũng coi như thông minh, đáng tiếc không được ông trời yêu quý. Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng liền vui vẻ, để Dận Hữu đi tới trước mặt mình, cho Dận Hữu một hà bao chứa đầy đồ ăn vặt rồi cười nói với Thành tần, “Tỷ tỷ, Dận Hữu nhu thuận như vậy, muội muội nhìn liền thích.” Mặc dù so với Thành tần, Đức tần được sủng hơn, nhưng khi vừa nhập cung đã được phong làm tần, so với Thành tần thì muộn hơn, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không quá.
Thành tần mặc dù không thông tuệ, nhưng là một nữ tử hiểu biết, nàng nghe Đức tần khen, trên mặt chỉ lộ ra nét cười nhạt, gật đầu với Dận Hữu một cái, “Đứa nhỏ này có gì tốt đâu, cả ngày cứ mặt mày ủ rũ, nếu nó thông minh như Lục a ca, ta đây sẽ phải tạ ơn Bồ Tát.
Đức tần cũng chỉ cười, trong lòng nàng vẫn luôn oán hận, đứa nhỏ đầu tiên nàng sinh hạ, bởi vì lúc đó địa vị còn thấp kém, đành phải để nữ nhân khác ôm đi, bây giờ đứa nhỏ kia thấy nàng, cũng chỉ luôn lãnh đạm, mà ngay cả nửa ánh mắt hay cúi chào cũng không có. Hiện tại vì được hoàng thượng thương yêu, Dận Tộ may mắn có thể sống tốt, Dận Tộ xưa nay thông minh, chỉ tiếc thân thể yếu ớt, nếu chuyện không hay xảy ra, nàng phải làm thế nào mới tốt đây?
Nàng biết Thành tần an phận thủ thường, ngay cả Thất a ca bị đưa về Nam Tam viện, Thành tần trên mặt cũng là nhàn nhạt. Tần phi địa vị thấp sinh con phần lớn đều được chủ nhân cung khác nhận nuôi, Thất a ca này nhưng lại bị đưa tới Nam Tam viện, cũng không biết là do Thất a ca này thân có tật nên chủ nhân các cung không muốn nuôi dưỡng, hay là hoàng thượng có dụng ý khác.
Vô luận là nguyên nhân gì, Đức tần đối với Thành tần ngược lại có hai phần đồng cảm, đối với Dận Hữu cũng nổi lên hai phần yêu thương thật lòng.
Thật ra thì tật ở chân Dận Hữu cũng không rõ rệt, tư thế đi bộ so với người thường hầu như không khác mấy, nhưng cho dù là hầu như, ở trong hậu cung này, cứ có một tí khuyết điểm như vậy là đủ khiến y cả đời vô duyên với đế vị.
Một a ca hiểu chuyện rồi lại vô duyên với đế vị, luôn khiến các nữ nhân trong hậu cung lúc buồn chán sinh lòng đồng cảm cũng yêu thương.
Đức tần lại đút mấy hạt bí đỏ cho Dận Hữu rồi liền đứng dậy rời đi, để lại mẹ con hai người ở trong phòng.
Thành tần dặn dò chút chuyện Dận Hữu phải chú ý, lại hỏi y chuyện cuộc sống thường ngày, nhìn đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi nhưng bởi vì mình không thể cưng chiều mà cố làm ra vẻ từng trải, trong lòng Thành tần chua xót, sửa lại cổ áo cho Dận Hữu một chút rồi dặn dò mấy câu, bởi vì trong cung mỗi tiếng nói cử động đều có người nhìn, nàng cũng không dám để Dận Hữu ở lại với mình quá lâu, lại không đành lòng nhìn Dận Hữu mấy cái rồi để y đi.
Dận Hữu ra khỏi Vĩnh Hòa cung, trong lòng cảm thấy ấm áp, nữ nhân này thật lòng yêu thương y, mặc dù mỗi lần y đến thỉnh an thì vẻ mặt nàng luôn thản nhiên.
Đôi chân ngắn ngủn bước từng bước đi về Nam Tam viện, không ngờ đến nửa đường gặp phải Thái tử trên người mặc áo màu vàng rực rỡ, phía sau hắn còn có mấy a ca đi theo, Dận Hữu không dám nhìn kỹ, vội cúi đầu thỉnh an, “Thỉnh an Thái tử ca ca, thỉnh an các vị ca ca.”
Bởi vì hôm nay sư phó cáo bệnh, nên mấy vị a ca đều tới chỗ Hoàng quý phi nương nương ăn, nào biết sẽ gặp phải tiểu a ca tầm thường này.
Thái tử lúc này chỉ mới mười tuổi, thấy Dận Hữu cúi đầu, liền nói, “Ngẩng đầu lên.”
Chờ bé con đang chôn đầu ngẩng lên, Dận Nhưng mới phát hiện, Thất đệ tầm thường này dung mạo rất được, khuôn mặt nhỏ bé hồng nhuận phối với mắt to hắc bạch phân minh, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được sinh lòng yêu mến, vì vậy lại không nhịn được hỏi, “Ngươi vừa đi đâu?”
Bé con hình như hơi căng thẳng, lại cúi đầu níu níu vạt áo, “Hồi Thái tử ca ca, đệ đệ đi thỉnh an ngạch nương.”
Dận Hữu còn bé, giọng nói mềm mại, tựa như con mèo nhỏ gãi gãi trong lòng người ta.Thái tử nghe thấy vui lòng, vì vậy mở miệng nói, “Thái tử ca ca dẫn ngươi tới chỗ Hoàng quý phi ăn điểm tâm, ngươi đi không ?”
“Hoàng quý phi?” Bé con nghiêng nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Là ngạch nương rất đẹp kia sao?”
Dận Nhưng thấy dáng vẻ này của bé con, giễu cợt hỏi, “Ngươi biết cái gì gọi là đẹp sao?”
Dường như lá gan bé con lớn hơn một chút, ngẩng đầu lên nói, “Như bức họa vẽ tiên nữ tỷ tỷ trong đêm trừ tịch, rất đẹp.” Nói xong, vì muốn gia tăng độ tin cậy, còn kiên định gật cái đầu hạt dưa một cái.
Thái tử thấy thế liền cười một trận, trêu chọc mấy câu, sau đó để cho Dận Hữu đi theo một đám a ca tới Chung Túy cung, hắn là Thái tử, dĩ nhiên đi tuốt ở đằng trước.
Dận Hữu lúc này mới thấy rõ hai vị a ca khác đi theo, hẳn là Tam a ca và Tứ a ca, y bước theo sau lưng ba đứa nhỏ sáu tuổi hết sức vất vả, nhưng y cũng không dám để tiểu thái giám ôm, không thể làm gì khác hơn là cố gắng vui vẻ chạy theo Tam a ca và Tứ a ca.
Mặc dù không biết tại sao Thái tử lại để cho y – một người không có nhiều công dụng đi theo phía sau hắn, nhưng Dận Hữu cũng không dám làm vị Thái tử này mất hứng, dù sao Thái tử cũng là nhi tử Khang Hi sủng ái nhất, hơn nữa bây giờ còn là Thái tử.
Dận Chân quay đầu, nhìn Dận Hữu lảo đảo nghiêng ngả đi theo sau, không biết tại sao liền nghĩ đến ký ức mơ mơ hồ hồ lúc ba tuổi, đứa nhỏ này được bọc như cái bánh bao, còn có gương mặt vui vẻ kia, cùng với cánh tay vươn ra. Cho tới hai năm sau đó, mỗi lần trong cung cử hành yến hội, hắn đều nhìn bé con này nhiều hơn. Hiện giờ cho dù bé con vẫn cần ma ma ôm nhưng lại chạy theo phía sau hắn, không biết chân của nó có chịu được không.
Nghĩ tới đây, Dận Chân dừng bước, đợi bé con chạy tới bên người thì đưa tay ra, vì ngượng ngùng mà vẻ mặt thẫn thờ.
Nếu Dận Hữu thực sự là một đứa trẻ ba tuổi, nhất định sẽ vì vẻ mặt Dận Chân mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng Dận Hữu không phải đứa trẻ ba tuổi thật, mà là một đại thúc ba mươi tuổi mang thân thể ba tuổi, y nhận ra đứa nhỏ sáu tuổi này đang không được tự nhiên, gương mặt xinh đẹp cứng ngắc, ngược lại cảm thấy có vẻ đáng yêu. Không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay Dận Chân, sau đó cười với Dận Chân một cái thật tươi.
Dận Chân vì thấy Dận Hữu cười mà đỏ mặt, không được tự nhiên quay đầu sang một bên. Cho dù là hoàng tử sinh hoạt tại hậu cung, nhưng hiện tại hắn mới chỉ sáu tuổi, vẫn là đứa nhỏ đặc biệt ngây thơ.
Dận Hữu nhìn Dận Chân đỏ mặt, trong lòng lại nghĩ, cho dù là đế vương mặt sắt trong lịch sử cũng từng trải qua thời kỳ ngây thơ, ít nhất khi y đang cố sức đi, đứa nhỏ này cũng chìa tay ra với y.
Đến Chung Túy cung, chờ thái giám truyền, sau đó Dận Hữu mới được Dận Chân dắt vào trong phòng hoàng quý phi Đông Giai thị.
Trong lịch sử, Đông Giai thị là một nữ tử thông tuệ xinh đẹp, Dận Hữu từng gặp nàng vài lần ở yến trừ tịch, quả thực là một nữ nhân tốt đẹp hiền lành, nhưng chân chính đến gần nàng, có lẽ đây là lần đầu tiên.
Đông Giai thị thấy Dận Chân dắt Dận Hữu đi vào cũng có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn hài tử ba tuổi nghiêm trang thỉnh an, Đông Giai thị cũng cảm thấy vui vẻ, đem trái cây tươi hoàng thượng ban thưởng cho mấy a ca, hỏi Thái tử và Tam a ca một chút chuyện hàng ngày, mới hỏi tới Dận Hữu đang cúi đầu ăn quýt, “Thất a ca, ngạch nương ngươi có khỏe không?”
Dận Hữu nghe vậy, vội vàng đặt quả quýt trong tay xuống, đứng dậy cúi chào trả lời, “Hồi Đông ngạch nương, ngạch nương khỏe, đa tạ Đông ngạch nương quan tâm.”
“Tốt lắm, mau ngồi xuống,” Đông Giai thị cười, lại đút hai miếng điểm tâm cho Dận Hữu, nói với Dận Chân đang ngồi bên cạnh Dận Hữu, “Tứ a ca, ngươi là ca ca, phải chăm sóc đệ đệ thật tốt.”
“Dạ, ngạch nương, ” Dận Chân nãi thanh nãi khí trả lời, đem quả quýt trong tay kín đáo đưa cho Dận Hữu, “Cho ngươi ăn.” Hắn là thật lòng thích đệ đệ đáng yêu này, cho nên thứ này cho cũng là cam tâm tình nguyện.
Dận Hữu nhìn quả quýt trong tay, những thứ này ở hiện đại mà nói thì không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng hiện tại, ngạch nương y không có những đồ thế này, chỉ biết rằng nó không rẻ như cải trắng. Y đem múi quýt đã lột vỏ trong tay đưa tới bên miệng Dận Chân, tay giơ thật cao, “Ca ca, ăn.”
Tay Dận Hữu trắng trắng nộn nộn, không có đứa trẻ nào không có bệnh thích sạch sẽ, cái tay trắng nõn giơ múi quýt trong veo nhìn đáng yêu đến cỡ nào. Hơn nữa, Dận Chân nghe y gọi mình là “ca ca” chứ không xa cách như “tứ ca”, nhất thời đứa nhỏ sáu tuổi này sinh ra ý thức trách nhiệm ca ca phải chăm sóc quan tâm đệ đệ, vì vậy Ung Chính đế vĩ đại trong lịch sử tựa như tiểu đại nhân sờ sờ đầu Dận Hữu, “Ta không ăn, ngươi ăn.” Hắn biết những thứ này với thân phận tần phi không đủ cao thì không có, cho nên Thất đệ cũng không có nhiều cơ hội được ăn những thứ này.
Đem thứ đáng quý nhường cho mình, nhất định là coi trọng mình. Dận Chân nghĩ tới đây, càng nhìn càng thêm yêu quý Thất đệ.
Dận Hữu không ngờ rằng một hành động lấy lòng nho nhỏ như vậy sẽ khiến bé trai sáu tuổi sinh ra ý thức trách nhiệm lớn đến thế, chẳng qua y chỉ quấn lấy Dận Chân như cái quẩy thừng, sau đó đem quýt đưa tới tận miệng hắn, cho đến khi Dận Chân ăn quýt, hai mắt Dận Hữu mới cong thành hình trăng non.
Làm một lão nam nhân ba mươi tuổi mà không biết xấu hổ dùng phương thức này để lấy lòng một đứa nhỏ, Dận Hữu không chút ngượng ngùng, mà còn có ý giương cờ bám gót Tứ a ca, từ nay về sau kiên định không thể lay chuyển, để cho mình lúc về già có thể an toàn dưỡng lão, không bị lăn qua lăn lại sống không bằng chết.
Bởi vì vị Ung Chính hoàng đế trong lịch sử này tâm nhãn bây giờ chưa lớn, mà chân lý của tình hữu nghị là phải nắm bắt từ khi còn bé.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
87 chương
82 chương
63 chương