Tuy ngoài miệng vẫn nói muốn giữ Bách Nhận lại, nhưng đến sau bữa tối, Kỳ Kiêu vẫn sai Giang Đức Thanh chuẩn bị xe. “Lúc trưa thấy ngươi rất thích món cua say rượu kia, ta sai trù sư lấy một vò mới đưa đi, ngươi đem về ăn.” Kỳ Kiêu sửa lại cổ áo cho Bách Nhận, cười, “Bất quá thứ này tính hàn, ăn ít thôi.” Bách Nhận thầm kinh ngạc, ngày mai Kỳ Kiêu không cần vào triều, nếu bình thường nhãn rỗi, Kỳ Kiêu chắc chắn sẽ không để hắn đi, lần này hắn không nói, Kỳ Kiêu lại tự nguyện cho hắn trở về. Bách Nhận gật đầu đáp lời, Kỳ Kiêu quay đầu nhìn ra ngoài: “Giang Đức Thanh….” Giang Đức Thanh đứng hầu ngoài noãn các vội lên tiếng, Kỳ Kiêu hỏi: “Đã chuẩn bị xe chưa? Thuận Tử đâu?” “Bẩm điện hạ, Thuận Tử đã ở ngoài.” Giang Đức Thanh nghĩ nghĩ, lại nói, “Sợ đường trơn trượt, Thuận Tử còn cẩn thận quấn xích sắt quanh bánh xe, sẽ không có vấn đề.” Kỳ Kiêu vừa lòng cười: “Hắn luôn cẩn thận.” Lại nhìn Bách Nhận, cười, “Đi thôi, đến lúc rảnh rỗi ta lại sai người đi đón ngươi.” Bách Nhận gật đầu, vòng qua bình phong đi theo Giang Đức Thanh. Ra khỏi phủ Thái tử đã là giờ Dậu, nắng chiều về tây, nhuộm sắc đỏ cả một con phố, Bách Nhận đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, không bao lâu sau một thị vệ đuổi nhanh vài bước tiến lên bên cạnh xe ngựa, cúi đầu: “Điện hạ, Thái tử nói, hiện giờ trời lạnh, chỉ mở hé ô cửa trên nóc là được, đừng lại mở cửa sổ.” Bách Nhận bật cười, ngay cả chuyện này Kỳ Kiêu cũng phải làm quy củ, vất vả những binh lính này, còn phải cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm từng chuyện nhỏ, Bách Nhận không muốn làm bọn họ khó xử, đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên trong lòng vừa động, giật mình. Bách Nhận mím môi, xốc lên màn xe, trầm giọng: “Đi vòng, trở về phủ Thái tử.” Thuận Tử dừng xe, quay đầu khó hiểu: “Thế tử quên gì sao? Làm cho bọn họ trở về lấy là được, đều đã đến nửa đường, không cần quay lại.” Bách Nhận lắc đầu, do dự một lát: “Có chuyện quan trọng quên nói với Thái tử, không trì hoãn được, đưa ta trở về.” Thuận Tử do dự một lát, hắn là người Kỳ Kiêu chỉ định chuyên môn đưa đón Bách Nhận, lúc trước Kỳ Kiêu đã dặn dò, mặc kệ là đưa người hay đón người, đừng nói nửa đường đi đâu, ngay cả lộ trình đều phải đi theo lộ trình Kỳ Kiêu chỉ định, không cho một chút sai sót. Thuận Tử cũng đã dùng quân lệnh trạng ở trước mặt Kỳ Kiêu bảo đảm an toàn cho Bách Nhận, nhưng này không phải đi chỗ khác, là phủ Thái tử a…. Thuận Tử sửa lại áo bông, thét to một tiếng khiến ngựa quay đầu trở về. Bách Nhận buông màn xe, sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn cũng chỉ vừa mới hiểu ra vì sao Kỳ Kiêu lại đột nhiên cho mình hồi phủ. Trầm Hân đã biết việc của mình và Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu không giữ được hắn, sợ là đêm nay liền sẽ sai Hoắc Vinh động thủ, phủ Thái tử thiếu một người, vẫn là do hoàng đế ban thưởng, ngày mai chắc hẳn sẽ gây ra một hồi ồn ào, nếu chính mình ở, chắc chắn sẽ bị nghi kị. Gần đây lại đắc tội không ít người, Kỳ Kiêu là sợ mình gặp rắc rối mới đưa đi tránh đầu sóng ngọn gió, Bách Nhận mím môi, những lời này, Kỳ Kiêu chưa bao giờ nói cho hắn. Bên ngoài chậm rãi đổ tuyết, sợ trơn trượt, mọi người đi rất chậm, chờ lúc trở về phủ Thái tử đã là giờ Tuất, trời đã tối đen, cả một con phố trước cửa phủ Thái tử đều được treo đèn lồng, một mảnh đỏ rực, rất đẹp mắt. Lúc đoàn người Bách Nhận đến đầu phố Kỳ Kiêu đã nhận được tin, lúc Bách Nhận xuống ngựa đã thấy Kỳ Kiêu nhíu mi đứng ngoài cửa nhìn mình, hắn không hiểu sao chột dạ, đến gần thấp giọng: “Điện hạ, ta… phủ ta mới có một trù sư mới, làm cá rất ngon, không biết điện hạ có nhã hứng… đến hàn xá thưởng thức một lần?” Sắc mặt Kỳ Kiêu phức tạp: “Ngươi….” “Điện hạ.” Thanh âm Bách Nhận không tự giác run lên, “Xe ngựa đều có sẵn, điện hạ… theo ta đi.” Trái tim Kỳ Kiêu hung hăng đập mạnh, hắn liền biết không thể gạt Bách Nhận, cho dù không nói, chờ khi Bách Nhận trở về suy nghĩ liền hiểu được, biết ý tốt của mình, cho rằng Bách Nhận sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng Kỳ Kiêu trăm ngàn lần không ngờ đến, Bách Nhận sẽ quay trở lại. Mắt Kỳ Kiêu sáng như đuốc, bình tĩnh nhìn Bách Nhận: “Ngươi thật muốn để ta đi?” Bách Nhận chỉ cảm thấy, mình cũng là điên rồi, lại không khỏi tức giận Kỳ Kiêu dông dài, trong phủ Thái tử đều biết chuyện của hai người, bọn họ lại không rõ chuyện, chính mình bộ dạng như vậy liền không khác đang cầu xin sủng hạnh, nhưng cho dù như vậy, Bách Nhận vẫn gật đầu: “Phải.” Kỳ Kiêu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được rồi, ta đi.” Bách Nhận nhẹ nhõm thở ra một hơi, khom người chờ Kỳ Kiêu lên xe, dư quang nhìn một vòng, quả nhiên không thấy Hoắc Vinh. Bách Nhận thầm may mắn, may mắn chính mình nghĩ đến, như vậy Kỳ Kiêu liền cùng mình hồi phủ, sau lại nói uống rượu đến khuya, liền có thể giữ Kỳ Kiêu ở lại, như vậy trong phủ Thái tử có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Hoắc Vinh theo lời giải thích, liền hoàn toàn không liên quan đến Kỳ Kiêu. Bách Nhận thầm gật đầu. Xe vừa ra khỏi con phố, Kỳ Kiêu đã từ sau lưng ôm lấy hắn, thấp giọng cười: “Bách Nhận… ngươi lo lắng cho ta?” “Không phải!” Bách Nhận như mèo bị giẫm phải đuôi, theo bản năng phản bác, “Ta là sợ… lỡ như, lỡ như Hoắc Vinh làm không sạch sẽ, lại rắc rối.” Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười: “Cho dù rắc rối cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi?” Bách Nhận nghẹn lời, nổi giận: “Vậy điện hạ đi xuống đi!” “Xem xem… ta chỉ hỏi một chút, ngươi không muốn nói thì thôi, sao lại nổi giận.” Kỳ Kiêu ôn nhu nói, tay lại dùng lực xoay người Bách Nhận, nhìn thẳng hai mắt hắn, “Ngươi không muốn nói, ta nói.” “Chuyện của tỷ tỷ ngươi đã xong, ngươi không còn cần dùng đến ta, cho dù ta có chết, hôn sự của Nhu Gia cũng không bị thay đổi, cũng sẽ không có ai làm nhục ngươi, ép buộc ngươi, đối với ngươi mà nói hoàn toàn là chuyện tốt. Bách Nhận… ngươi nên hy vọng ta chết mới đúng a.” Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, cười, “Trừ phi… bởi vì lý do nào đó, ngươi luyến tiếc ta chết.” Kỳ Kiêu từng bước ép buộc, gắt gao nhìn Bách Nhận: “Ngày ấy trong phủ ta, ngươi từng hỏi, vì sao ta không để xa phu của Kỳ Hoa trực tiếp đụng chết ngươi, Bách Nhận, hôm nay ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao lại không để Hoắc Vinh liên lụy đến ta?” Tay Bách Nhận không tự giác run lên, theo bản năng lui về phía sau, Kỳ Kiêu lại nắm chặt thắt lưng hắn, trầm giọng cười: “Bách Nhận, nói a.” Kỳ Kiêu cơ hồ muốn cảm tạ hoàng đế cho hắn mấy người kia, chỉ riêng việc hôm nay Bách Nhận vì hắn mà trở về, cho dù lúc trước mấy người kia có càng phiền cũng là đáng giá. Kỳ Kiêu biết tính tình Bách Nhận, nếu không buộc hắn, qua hôm nay chắc chắn sẽ không hỏi được nữa, muốn hắn thần phục cả về thể xác lẫn tinh thần, phải ép hắn tự mình nói ra. Trong lòng Kỳ Kiêu trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Được, không phải ngươi nói ta đi xuống sao, ta đi.” Kỳ Kiêu làm bộ vén màn xe, Bách Nhận theo bản năng nắm chặt tay Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu nhếch môi cười, lại không nghĩ đến, mắt Bách Nhận đỏ hồng. Quyết tâm vừa rồi lập tức biến mất, Kỳ Kiêu gấp: “Ngươi… ngươi làm sao? Không khỏe?” Bách Nhận lắc đầu, hắn cũng không nghĩ đến chính mình yếu đuối như vậy, xấu hổ quay mặt đi, Kỳ Kiêu bật cười: “Đừng để ta lo lắng, đến cùng là làm sao?” Bách Nhận chính mình cũng không biết, hắn rất loạn, vì sao muốn nghĩ cho Kỳ Kiêu, vì sao không cần suy nghĩ liền quay trở lại đón hắn, trong lòng Bách Nhận cũng đã hiểu được, nhưng bởi vì hiểu được, hắn mới càng hoảng sợ. Bách Nhận cảm giác chính mình trúng độc. Kỳ Kiêu ở trong lòng hắn trồng một hạt mầm, chính mình muốn ném không được muốn hủy không xong, một khi mưa xuân đến, mầm móng nháy mắt liền nảy mầm, lớn lên, cắm rễ trong tim, muốn ngăn cản cũng không được. Bách Nhận vừa sợ vừa ủy khuất, không khỏi khó chịu, cảm thấy mình thật dọa người, lắc đầu không nói. Kỳ Kiêu đau lòng muốn chết, cũng không lại ép buộc hắn, ôm chặt người ta vào lòng, thở dài: “Được rồi, ta không hỏi, được không?” Bách Nhận cúi đầu dùng tay áo lau mặt, gật đầu, Kỳ Kiêu cười khổ: “Về sau ngươi khó chịu liền trực tiếp nói với ta, ta tình nguyện ngươi nổi giận cũng không muốn ngươi lại nghẹn trong lòng. Được rồi, ta chịu thua ngươi, muốn đánh không nỡ, muốn mắng không xong, vừa bức ép ngươi ngươi đã phát cáu….” Bách Nhận chán nản, giọng khàn khàn: “Ai phát cáu….” “Phải phải, ngươi không phát cáu….” Kỳ Kiêu cười khẽ, nhẹ hôn trán hắn, “Vậy thì đây là cái gì? Làm nũng?” Bách Nhận bực mình muốn chết, rõ ràng là mình giúp hắn, cuối cùng đuối lý cũng là mình. Chuyện tai nạn lần trước cũng thế, rõ ràng mình mới là người suýt bị đụng chết, chỉ hỏi Kỳ Kiêu một câu, Kỳ Kiêu đã chất vấn đến á khẩu không trả lời được. Kỳ Kiêu chính là có khả năng này, mặc kệ là chuyện gì, lý lẽ đều là của hắn. Tuy rằng không nghe được lời muốn nghe, nhưng Kỳ Kiêu vẫn rất hài lòng, ít nhất biết được, trong lòng Bách Nhận có hắn. Hơn nữa… Bách Nhận luôn tự hạn chế, bộ dạng lúc nãy, đại khái Lĩnh Nam vương phi cũng chưa từng thấy, xem như là đáng giá. Trong lòng Kỳ Kiêu một mảnh mềm mại, sủng nịch ôm chặt người vào lòng dỗ dành, Bách Nhận hoàn toàn chịu không nổi Kỳ Kiêu vừa yêu thương lại cưng chìu như vậy, không bao lâu liền bình tĩnh, xe ngựa lắc lư đi, cuối cùng, hắn nằm gọn trong ngực Kỳ Kiêu, mơ màng ngủ. Kỳ Kiêu lấy áo khoắc của mình đắp cho Bách Nhận, cười khẽ, câu nói kia, sớm muộn gì cũng sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện nói ra.