Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 220 : Trì Húc làm bà mối

Editor: Nguyetmai "Tớ chẳng thèm." Miêu Kỳ Phong không thèm nghĩ ngợi mà từ chối Hạ Kỳ luôn. Có thể là bị Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu hành hạ quen rồi, nên hiện giờ Miêu Kỳ Phong cũng bắt đầu ao ước mình cũng có một mối tình thanh mai trúc mã giống Hạ Kỳ. Mà "thanh mai" cậu thích… Miêu Kỳ Phong cũng không biết có phải mình có thích Hạ Lâm hay không, mà cậu luôn thích ở cạnh Hạ Lâm. Hạ Kỳ là anh trai Hạ Lâm, làm bậy ở trước mặt anh trai người ta thì chẳng phải cậu tự chui đầu vào rọ à? Hạ Kỳ khẽ liếc Miêu Kỳ Phong có tật giật mình, ném chiếc giày thể thao cho Miêu Kỳ Phong: "Sắp vào lớp rồi, thay giày của cậu đi." Miêu Kỳ Phong giơ hai tay ra nhận lấy đôi giày Hạ Kỳ ném tới, cú ném đó quá mạnh khiến Miêu Kỳ Phong phải nhíu mày, kêu lên: "Ném nhẹ chút thì chết hả?" "Không chết." Khóe môi Hạ Kỳ nhếch lên: "Nhưng nhìn thấy cậu xui xẻo thì tớ thấy vui." Miêu Kỳ Phong: "…" Chắc chắn là cậu quen phải tên bạn giả rồi. Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Trì Húc đưa mắt nhìn cô bạn gái nhỏ đi về, rồi mang theo vẻ mặt hớn hở đi tới bên Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong: "Làm gì đấy?" Miêu Kỳ Phong đang ép chân đứng thẳng dậy, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, giọng chế giễu: "Sao không đi cùng vợ anh nữa đi?" "Em ấy đi học rồi." "Hóa ra là vì vợ đi học, nên anh mới nhớ tới bọn này!" Miêu Kỳ Phong kéo dài âm cuối ra. Trì Húc chẳng hiểu gì cả: "Phong Tử, trưa nay em uống nhầm thuốc à?" "Anh mới uống nhầm thuốc ấy, em không có bệnh uống thuốc làm gì."Miêu Kỳ Phong tức giận mắng lại. Trì Húc bị Miêu Kỳ Phong mắng mà ngơ ngẩn. Hạ Kỳ vỗ vai Trì Húc, thản nhiên nói: "Kệ nó đi, trưa nay lúc ăn cơm nó lỡ tay làm đổ bình giấm, nên đang chua." (*Ở Trung Quốc nói đến "ăn giấm" nghĩa là đang ghen tị.) "Hả?" Trì Húc vẫn không hiểu. Cậu ta yêu đương thì liên quan gì đến Miêu Kỳ Phong, chẳng lẽ Phong Tử cũng thích Lệ Lệ? Bạn gái của Trì Húc tên là Hoàng Lệ Lệ, nhỏ hơn cậu một khối, tuy là cùng khóa với Miêu Kỳ Phong nhưng cũng không cùng lớp. Mà cậu ta cũng không thấy Lệ Lệ nói là mình có quen biết với Miêu Kỳ Phong cả! "Người cô đơn nên thấy lẻ loi thôi mà." Hạ Kỳ liếc mắt ra hiệu ám chỉ. Trì Húc lập tức hiểu ra, cậu ta vui vẻ bá vai Miêu Kỳ Phong: "Phong Tử, bên cạnh chị dâu em vừa hay có một bé độc thân, còn rất xinh nữa, có muốn suy nghĩ thử không? Hử?" Miêu Kỳ Phong hếch vai mấy cái, đẩy tay Trì Húc ra, ghét bỏ nói: "Em đây không cần bạn gái gì hết." "Ầy, không phải vừa rồi em nói mình gì mà cô đơn, cô quạnh à?" Trì Húc thật sự không hiểu nổi Miêu Kỳ Phong có ý gì. Vừa nãy thì kêu mình cô đơn, bây giờ lại bảo không cần bạn gái, vậy là muốn cái gì? "Em chẳng nói gì cả." Miêu Kỳ Phong bực bội ném lại một câu rồi bỏ đi. Trì Húc sờ mũi, quay sang nhìn Hạ Kỳ, cảm thấy rất khó hiểu: "Cậu ta làm sao thế?" "Giữa trưa không uống thuốc, bây giờ lên cơn." Hạ Kỳ nhún vai. Trì Húc nhìn Hạ Kỳ, trong đầu bỗng nảy lên một ý tưởng, cậu ta đề nghị: "Hay là anh làm mối cô bạn của vợ anh cho em nhé!" Hạ Kỳ thẳng thắn đáp: "Không cần, em có bạn gái rồi.""Em có bạn gái à? Sao anh chưa gặp bao giờ?" Trì Húc nghi ngờ, bỗng nhớ tới tin đồn lan truyền khắp trường liền giật mình: "Bạn gái em không phải là con bé miệng còn hôi sữa năm tuổi trong truyền thuyết kia chứ?" Hạ Kỳ gật đầu: "Đúng là năm nay em ấy năm tuổi." Hạ Kỳ dừng lại một chút rồi chỉnh lại cho đúng: "Nhưng mà không phải con bé miệng còn hôi sữa, là cô bé đáng yêu." Trì Húc: "…" Có khác gì nhau à?