Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 198 : Thất cách cách ngoan nào

Editor: Nguyetmai Sáng sớm hôm sau Hạ Kỳ đã thức dậy trước khi chuông báo thức reo. Cậu nghiêng đầu nhìn qua Tiểu Miêu Miêu đang ngủ say, nằm trên khuỷu tay cậu, cậu cong môi cười một cái. Còn cánh tay không bị Tiểu Miêu Miêu đè thì nghịch ngợm chóp mũi hồng nhạt của Tiểu Miêu Miêu. Giọng nói trầm thấp, mang theo sự khàn khàn đặc thù của tuổi dậy thì vang lên trong căn phòng yên tĩnh. "Con heo nhỏ lười biếng." Làn da của Tiểu Miêu Miêu rất mềm mịn, hệt như một miếng đậu non, căng mịn, núng nính. Nhưng làn da của Tiểu Miêu Miêu rất mẫn cảm, chỉ vừa bấm nhẹ đã lưu lại vết đỏ. Mỗi khi Hạ Kỳ ngứa tay thì đều đưa ngón tay chọt mũi Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu đang ngủ mơ màng thì cảm nhận được mũi mình bị ai đó quấy rối, tay nhỏ vỗ bụp tay Hạ Kỳ như đập ruồi. Bộp một tiếng. Tiếng đập vang lên cái bụp. Hạ Kỳ hơi giật mình, chỉ thấy Tiểu Miêu Miêu làu bàu một tiếng: "Thất cách cách ngoan nào, không được làm ồn khi Miêu Miêu đang ngủ." Sau đó Tiểu Miêu Miêu trở mình, quay lưng lại với Hạ Kỳ.Advertisement / Quảng cáo "…" Trán Hạ Kỳ đầy vạch đen. Giọng điệu này sao lại giống khi cậu la Tiểu Miêu Miêu thế? Hạ Kỳ cười khổ, lắc đầu, vén chăn xuống giường rửa mặt. Tiểu Miêu Miêu đã năm tuổi nhưng vẫn ở cùng phòng với Hạ Kỳ như cũ. Tiểu Miêu Miêu lên ba tuổi, bắt đầu đi học mẫu giáo thì Hạ Kỳ đã muốn để cô bé ra ngủ riêng phòng khác, nhưng cô bé lại sống chết không chịu. Hạ Kỳ vốn cưng chiều Tiểu Miêu Miêu, không chịu được khi cô bé rơi nước mắt nên khi nhìn thấy cô bé khóc thảm thương như vậy thì lập tức bỏ ngay ý định đó đi. Lúc Hạ Kỳ bước ra từ phòng tắm, Tiểu Miêu Miêu vẫn còn đang ngủ. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, biết là không thể chậm trễ thêm nữa. Dù cậu có đặc quyền từ hiệu trưởng, có thể không phải đến lớp tự học buổi sáng, hơn nữa thời gian quy định của nhà trẻ với học sinh cũng không quá nghiêm khắc. Nhưng Hạ Kỳ muốn xây dựng thói quen về thời gian cho Tiểu Miêu Miêu. Cho dù cậu cưng chiều Tiểu Miêu Miêu nhưng lại không phải kiểu yêu chiều mù quáng kia. Mỗi khi thức dậy Tiểu Miêu Miêu đều luôn ngái ngủ, nên khi bị Hạ Kỳ kéo dậy khỏi giường thì chẳng mấy vui vẻ.Advertisement / Quảng cáo Hạ Kỳ đã sớm quen với tính khí của Tiểu Miêu Miêu mỗi sáng sớm nên ôm thẳng Tiểu Miêu Miêu đến phòng vệ sinh để đánh răng và rửa mặt cho cô bé. Lúc Tiểu Miêu Miêu vui vẻ thì sẽ cực kỳ phối hợp với Hạ Kỳ. Thế nhưng bây giờ cô bé đang không vui… Dáng người của Tiểu Miêu Miêu thấp lũn chũn, nên trước bồn rửa mặt được đặt thêm một cái ghế đẩu. Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu đứng lên ghế, thấp giọng nói: "Đứng lên ghế đi, anh lấy kem đánh răng." "Không thích." Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, mắt híp lại thành đường thẳng, người nhũn ra như không xương dựa vào người Hạ Kỳ, không chịu đứng thẳng người. Hạ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu đứng sau lưng Tiểu Miêu Miêu, để Tiểu Miêu Miêu dựa vào lòng mình rồi mới đưa tay lấy kem đánh răng. Sau đó tự mình đánh răng, rửa mặt cho Tiểu Miêu Miêu. Sau khi sửa soạn xong thì lại ôm Tiểu Miêu Miêu về phòng ngủ, mặc quần áo, cột tóc cho cô bé. Hạ Kỳ chải tóc rất thành thạo, rất nhanh sau đó mái tóc đen nhánh đã được Hạ Kỳ buộc thành đuôi ngựa gọn gàng. Trong lúc đó mắt Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nhắm, thân thể mềm nhũn như đã ngủ thiếp đi. Nhưng trong lòng Hạ Kỳ biết rõ, Tiểu Miêu Miêu không hề ngủ. Cô bé đang giận dỗi cậu vì đã quấy rầy mộng đẹp của cô bé, nên mới cố ý làm trò. Hạ Kỳ ngồi ngay trước bàn trang điểm của Tiểu Miêu Miêu, mắt nhìn cô bé đang dựa vào lòng mình, giọng khàn khàn: "Miêu Miêu còn muốn ngủ tiếp không?"