Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 156 : Bí mật nhỏ của hai người
Editor: Nguyetmai
Sau khi dễ dàng bóc vỏ kẹo ra, Tiểu Miêu Miêu vô thức định ném vào thùng rác trong xe. Nhưng lúc nhìn thấy vỏ kẹo bay vào thùng rác, Tiểu Miêu Miêu hình như nhớ đến gì đó, vội vàng nhặt vỏ kẹo ra khỏi thùng rác.
Ngọc Mạn Nhu chau mày, không đồng tình với Tiểu Miêu Miêu lắm, nói: "Miêu Miêu, cái này bị bẩn rồi, vứt nó đi!"
Ai ngờ cô nhóc trước giờ vốn luôn nghe lời lại giấu vỏ kẹo vào trong lòng như báu vật, lắc đầu nguầy nguậy: "Hông, ôn ã nói, vỏ kẹo có thể gấp thành hình trái tim, Miêu Miêu không muốn vứt*."
(*) Không, ông xã nói, vỏ kẹo có thể gấp thành hình trái tim, Miêu Miêu không muốn vứt.
Lúc nghe đến hai chữ "ôn ã", Ngọc Mạn Nhu đã hiểu tại sao cô nhóc lại trân trọng vỏ kẹo này đến thế. Nhưng cô vẫn không thể hiểu tại sao lại phải gấp vỏ kẹo lại thành hình trái tim. Đây chắc hẳn lại là bí mật nhỏ của hai đứa nhóc này rồi! Ngọc Mạn Nhu bất đắc dĩ mỉm cười, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Lạc Vi.
Ngọc Mạn Nhu khẽ cười: "Nếu đã thích trẻ con như thế thì sao không tự sinh một đứa?"
Lạc Vi hơi cô đơn, lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc thích hợp."
Lạc Vi kết hôn với chồng cô ấy cũng đã mấy năm rồi, nhưng hai người vẫn chần chừ chưa sinh con. Còn về nguyên nhân, Ngọc Mạn Nhu đại khái cũng hiểu được đôi chút.
Lạc Vi và chồng của cô ấy đều thuộc tuýp người khá cứng nhắc. Hai người họ một người thì muốn vợ ở nhà nuôi dạy con cái, làm một người nội trợ của gia đình. Người còn lại thì cho rằng, phụ nữ nên độc lập tự chủ, cho dù kết hôn cũng không thể từ bỏ công việc, đánh mất chính mình. Cứ như vậy, hai người vẫn chiến tranh lạnh, mãi đến bây giờ vẫn chưa sinh con.
Ngọc Mạn Nhu khá hiểu tâm trạng của Lạc Vi, cô ấy thiếu cảm giác an toàn với cuộc hôn nhân này. Cô ấy sợ sau khi nghỉ việc, lui về nhà trở thành một người phụ nữ của gia đình, trái tim của chồng sẽ dành cho người phụ nữ khác. Đến lúc đó, cô ấy sẽ trở nên rất đáng thương, rất rất đáng thương. Ít ra hiện giờ cô ấy vẫn còn công việc, không cần phải sợ sau khi bị người ta ruồng bỏ thì sẽ trở thành một người phụ nữ vô dụng.
Ngọc Mạn Nhu bỗng cảm thấy hạnh phúc. Vì Hạ Lê Hân hiểu cô, cũng bằng lòng đứng sau ủng hộ công việc của cô.
Ngọc Mạn Nhu nắm lấy tay của Lạc Vi, cảm thán: "Vi Vi à, thật ra có đôi lúc, em nên thay đổi góc nhìn để suy xét vấn đề. Có lẽ em nên bàn bạc lại với chồng em, chuyển sang một công việc nhẹ nhàng hơn, nói không chừng sẽ có bước ngoặt đó."
Làm quản lý có rất nhiều việc, phải đi khắp mọi nơi với nghệ sĩ của mình, thời gian nghỉ ngơi không điều độ, quả thật không phù hợp với người muốn mang thai. Từ lúc Ngọc Mạn Nhu mới bước vào giới showbiz, Lạc Vi đã luôn ở bên cạnh cô. Nên Ngọc Mạn Nhu hy vọng cô ấy cũng được hạnh phúc.
"Nếu em nghĩ thấu đáo rồi, chị có thể bảo Hạ Lê Hân sắp xếp cho em một công việc phù hợp hơn."
Lạc Vi nhìn Hạ Lâm đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình xoay rubik, không vội vàng từ chối: "Để em nghĩ đã!"
Ngọc Mạn Nhu biết, hiện giờ trong lòng Lạc Vi đã bắt đầu lung lay rồi.
…
Hôm nay không phải là thứ bảy, chủ nhật, nên cung văn hóa thiếu nhi không đông người lắm.
Lúc nhóm Ngọc Mạn Nhu đến, người phụ trách đã đứng chờ ở cửa.
Đây là cung văn hóa thiếu nhi lớn nhất ở thành phố S, với kiến trúc ba tầng, tổng diện tích khoảng hơn 40.000m2. Toàn bộ tầng một là khu vực trưng bày, treo toàn bộ các tác phẩm của lớp bồi dưỡng năng khiếu.
Người phụ trách vừa đi vừa giới thiệu khái quát về cung văn hóa thiếu nhi: "Lớp bồi dưỡng năng khiếu của chúng tôi chia thành bốn lớp: lớp khoa học kỹ thuật, lớp văn nghệ, lớp thể dục, lớp hoạt động cộng đồng. Những lớp này chia nhỏ ra thêm nữa thì có rất nhiều, chị xem chị định bồi dưỡng phương diện năng khiếu nào của cháu nó vậy?"
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
28 chương
12 chương
37 chương
131 chương
15 chương