Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 150 : Lúc nào cũng bị ghét bỏ, chưa bao giờ khác cả

Editor: Nguyetmai Hạ Kỳ tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn nhỏ màu vàng trên tủ đầu giường. Trong căn phòng mờ tối, chỉ còn chiếc giường lớn ở giữa vẫn còn tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Hạ Kỳ dựa lên đầu giường. Tiểu Miêu Miêu gối chiếc đầu nhỏ lên bụng Hạ Kỳ. Tay cậu nắm lấy tay Tiểu Miêu Miêu, còn tay cô bé lại nắm lấy một khối rubik nhỏ. Trong tay Hạ Kỳ, sáu mặt của khối rubik nhanh chóng về đúng màu. Thỉnh thoảng còn nghe thấy lời phấn khích khen ngợi của Tiểu Miêu Miêu. … Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, điện thoại trên tủ đầu giường đã đổ chuông. Hạ Kỳ nhắm mắt vươn tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bên trên hiển thị đồng hồ báo thức thì tắt đi. Cậu khẽ nhấc đầu của Tiểu Miêu Miêu đang gối trên cánh tay cậu ra, sau đó ngồi dậy. Xoa khóe mắt cay xè, Hạ Kỳ nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ theo thói quen. Cậu xốc chăn, xỏ dép vào rồi đi tới bên tủ quần áo, vừa đi vừa cởi bộ đồ ngủ. Lúc đi đến tủ quần áo, Hạ Kỳ đã cởi bộ đồ ngủ ra xong, thay bộ quần áo sạch sẽ khác vào. Có lẽ trong lúc thay đồ cậu tạo ra tiếng động lớn nên đã đánh thức Tiểu Miêu Miêu. Cô bé dụi đôi mắt mơ màng, nheo mắt tìm kiếm bóng dáng của Hạ Kỳ. "Ôn ã, ăn đi đâu vậy*?" (*) Ông xã, anh đi đâu vậy? Căn phòng yên ắng, nên giọng nói của Tiểu Miêu Miêu vang lên vô cùng rõ ràng. Bàn tay đang cài cúc áo sơ mi của Hạ Kỳ ngừng lại một chút. Sau khi thong thả cài cúc áo xong, cậu mới xoay người đi về phía Tiểu Miêu Miêu. Hạ Kỳ ghé lên đầu giường, ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng: "Ôn ã đi pha sữa cho em, em có uống không?" Tiểu Miêu Miêu mắt nhắm mắt mở gật đầu, nhưng vẫn không quên hỏi Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn phải đi học sao*?" (*) Ông xã, anh phải đi học sao? "Ừm." Hạ Kỳ đi tới chiếc bàn pha sữa cho Tiểu Miêu Miêu, giọng nói trong trẻo mang vẫn còn hơi ngái ngủ do vừa tỉnh dậy: "Hôm nay ở nhà nhớ nghe lời mẹ Ngọc, lúc về ôn ã sẽ mua bánh kem cho em ăn." Tiểu Miêu Miêu nằm trên gối, hai mắt nhập nhèm, trông có vẻ rất buồn ngủ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Em muốn ăn bánh kem dâu tây." "Được." Hạ Kỳ nhét bình sữa vào miệng Tiểu Miêu Miêu, mỉm cười yêu chiều, nằm nghiêng xuống bên cạnh chờ Tiểu Miêu Miêu uống sữa. Uống sữa xong, Tiểu Miêu Miêu lại ngủ thiếp đi. Hạ Kỳ nhẹ nhàng rút bình sữa ra, lấy áo khoác treo trên móc, xuống nhà chuẩn bị đi học. Ngọc Mạn Nhu đang nấu bữa sáng trong phòng bếp dưới nhà. Hôm qua cô đã thất bại thảm hại, nên Ngọc Mạn Nhu cố ý dậy sớm nấu bữa sáng. Nghe thấy bước chân xuống nhà, Ngọc Mạn Nhu vội vàng tắt bếp, đi tới nói với Hạ Kỳ: "Con trai, có muốn ăn chút đồ ăn sáng rồi mới đi không?" Hạ Kỳ nhìn về phía phòng bếp bừa bộn, hờ hững nói: "Dạ thôi, lát nữa con mua đồ ăn sáng ở trên đường là được." "Con trai, đồ ăn mua ở ngoài đường không sạch sẽ đâu, hay là ăn đồ mẹ nấu đi!" Ngọc Mạn Nhu nói, rồi kéo tay Hạ Kỳ vào phòng ăn. Hạ Kỳ đứng im không nhúc nhích, rút tay ra khỏi lòng Ngọc Mạn Nhu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Đồ ăn sáng mẹ nấu có khi còn chẳng hợp vệ sinh được bằng ở ngoài đường đâu." Ngọc Mạn Nhu: "…" Cô lại bị con trai chê bai rồi sao? Ngọc Mạn Nhu liếc nhìn hai miếng trứng ốp la chiên quá lửa, đen nhẫy, bỗng cảm thấy lời của Hạ Kỳ cũng không phải là vô lý. Trước khi đi, Hạ Kỳ còn không quên nói với Ngọc Mạn Nhu: "Con đã đặt đồ ăn bên ngoài một tuần, nên sau này mẹ không cần nghĩ ngợi gì đến việc nấu cơm nữa đâu, cứ yên tâm ở nhà chăm sóc hai em là được rồi." Ngọc Mạn Nhu: "…"