Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 130 : Hạ Kỳ muốn đầu tư
Translator: Nguyetmai
Phía dưới có rất nhiều bình luận quá quắt. Mặc dù Hạ Kỳ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay để xuôi bên người đã siết thành nắm đấm tự bao giờ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Có thể thấy cơn giận dữ trong lòng Hạ Kỳ đã cuộn trào rồi. Đôi mắt màu mực dần trở nên sâu thẳm, con ngươi màu đen hệt như một vòng xoáy, toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
Hạ Kỳ đột nhiên đứng phắt dậy. Miêu Kỳ Phong ngồi đối diện đang cúi đầu ăn cơm vì động tác đột ngột của Hạ Kỳ làm cho giật bắn mình. Miếng cơm cứ nằm nguyên trong cổ họng, suýt chút nữa làm cậu ta mắc nghẹn.
"Khụ khụ…" Miêu Kỳ Phong uống hớp nước cho xuôi, thấy Hạ Kỳ nhanh chân đi ra ngoài thì bèn vội vàng gọi với theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Hạ Kỳ không dừng bước, nhưng lúc này nếu nhìn kỹ sẽ thấy, bước chân của cậu hơi cứng, còn run run, cứ như cậu đang gồng mình nhẫn nhịn điều gì đó vậy. Giọng nói lành lạnh của cậu có chút khàn khàn, sống lưng thẳng tắp khoác chiếc áo sơ mi trắng, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: "Quán net."
Miêu Kỳ Phong vẫn chưa kịp hỏi gì thêm thì cái bóng trắng thanh cao kia đã biến mất ngoài cửa phòng.
…
Trong quán net.
Hạ Kỳ mở một máy lên, liếc nhìn tai nghe trên bàn, rồi nhìn vào màn hình máy vi tính, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào chuỗi số liệu trên máy tính. Ngón tay của Hạ Kỳ lướt như bay trên bàn phím, tốc độ tay nhanh không tưởng nổi. Nếu như bỏ qua khuôn mặt tuấn tú vẫn còn mang chút ngây ngô của Hạ Kỳ, thì chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là nhân tài chuyên nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực IT. Có điều, quả thật Hạ Kỳ cũng là thiên tài trong lĩnh vực này.
Chưa đầy một phút sau, ngón út của Hạ Kỳ đã nhấn xuống phím Enter. Cậu dựa lưng ra sau ghế, thở hắt một hơi, tiện tay vơ lấy chai nước khoáng trên bàn lên, uống mấy hớp.
Rời khỏi website hiện tại, Hạ Kỳ mở Weibo ra. Thấy phần bình luận trong Weibo cuối cùng cũng đã yên ổn trở lại, cậu mới thản nhiên nhếch môi cười. Hạ Kỳ lấy điện thoại ra, mở chức năng thay đổi giọng nói rồi mới gọi điện.
Đạo diễn đang xem đoạn ghi hình do nhân viên quay phim gửi tới thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh ta tiện tay cầm lên, áp bên tai: "Tôi là Hàn Khang, tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi nghe nói gần đây anh đang tìm nhà đầu tư."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ điện thoại truyền qua đầu dây bên kia liền biến thành giọng nói trầm thấp của người trưởng thành, mang theo ngữ khí của người bề trên.
"Đúng vậy! Anh muốn đầu tư cho chương trình của chúng tôi sao?"
Hàn Khang vừa nghe đến chuyện đầu tư thì lập tức rời mắt khỏi máy tính, tập trung vào điện thoại.
Hàn Khang là đạo diễn của chương trình "Mẹ đã về". Tuy mùa vừa rồi mang lại hiệu ứng khán giả khá tốt, nhưng vì muốn làm tốt hơn thế nữa, nên anh ta làm việc rất hào phóng, mạnh tay chịu chi, nên lợi nhuận thu về không được như mong muốn.
Bề ngoài, chương trình trông rất ổn, nhưng lại không có lợi nhuận, vì không có nhà đầu tư đồng ý chi tiền không tiếc tay. Cho nên mãi đến khi chương trình bắt đầu ghi hình, Hàn Khang vẫn không lôi kéo được nhiều nhà đầu tư. Thế là Hàn Khang đành cắn răng tự móc tiền túi, quay từng gia đình. Sau khi quay xong nhà này rồi mới quay đến nhà khác, cuối cùng tổng hợp lại thành tập. Làm như thế có thể tiết kiệm được không ít kinh phí.
Không có tiền, Hàn Khang làm gì cũng phải cẩn thận tính toán từng chút một. Bây giờ nghe có người muốn đầu tư, Hàn Khang chẳng khác nào trút được gánh nặng lớn trên vai.
Hạ Kỳ thản nhiên nói: "Tôi có thể đầu tư cho chương trình của các anh một trăm triệu, nhưng về việc phân chia tài chính thế nào thì anh phải theo sự sắp xếp của tôi."
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
28 chương
12 chương
37 chương
131 chương
15 chương