Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 31
Thế Tông cũng không biết chắc Thái Hậu có thể mời được Gia Tát đại vu sư xuống núi hay không, để cho vẹn toàn, hắn trở lại Càn Thanh điện liền lập tức bắt đầu dự thảo Hoàng bảng, phần thưởng được đề cập trong Hoàng bảng vô cùng hậu hĩ, chẳng những có vàng bạc tiền tài, ruộng tốt ngàn mẫu, nếu như bản thân ai có công danh thì còn có thể thăng quan tiến chức, mang phúc đến cho con cháu. Giữa những hàng chữ trong Hoàng bảng, từng câu từng chữ tỏ rõ Thế Tông coi trọng Thái tử phi.
Giang Ánh Nguyệt đứng ở phía sau Thế Tông, nhìn hắn không chớp mắt vung bút viết Hoàng bảng làm cho người ta đỏ mắt, trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, mãi khi tầm mắt chạm đến văn thư thăng chức mình thành nhất phẩm nữ quan ở trong tay Thế Tông, ánh mắt lập tức nhu hòa.
Thế Tông thảo nội dung Hoàng bảng xong thì kiểm tra tới lui, xác định không có vấn đề gì mới buông ngự bút xuống, quen miệng hỏi, “Thái tử phi đã tỉnh chưa?”
Mỗi ngày Thế Tông đều đi thăm Thái tử phi nhiều lần, cho dù là đang bận việc cũng không quên, sẽ thường hay hỏi thăm bệnh tình Thái tử phi, tổng quản thái giám đi theo Thế Tông mười mấy năm cũng là người khôn khéo, cố ý phái người đến cắm chốt ở Dục Khánh cung, cứ cách chừng một chén trà nhỏ liền quay lại báo cáo tình huống, để ngừa trường hợp đột nhiên Hoàng Thượng hỏi đến.
Quả nhiên giờ thấy Hoàng Thượng hỏi tới rồi, tổng quản thái giám bước lên phía trước một bước, khom người trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu đã mời đại vu sư Gia Tát thăm Thái Tử Phi, hiện giờ đại vu sư đang cầu phúc cho Thái tử phi, chắc chẳng bao lâu sẽ tỉnh.”
“Ồ? Đại vu sư đã đến đây?” Không nghĩ tới Thái Hậu có thể thuyết phục Gia Tát nhanh như vậy, Thế Tông có chút ngoài ý muốn, theo đó trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy đi về hướng Dục Khánh cung.
Giang Ánh Nguyệt thoáng kinh ngạc bất ngờ, lập tức thu lại, nhanh chân đuổi theo.
Thế Tông đến gần tẩm điện Thái tử phi, xa xa liền thấy Đại vu sư Gia Tát và Thái Hậu từ trong điện đi ra, vội vàng bước nhanh hơn đón tiếp, đặng hỏi han tình huống.
“Gia Tát tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.” Gia Tát mặt mày tươi cười, khom người hành lễ với Thế Tông trước.
“Hoàng cữu miễn lễ, lần này làm phiền Hoàng cữu nhiều, người đã thăm Thái tử phi rồi sao? Tình trạng thế nào?” Thế Tông vươn tay nâng Gia Tát dậy, hỏi han hơi có vài phần gấp gáp.
Gia Tát mỉm cười, đưa tay chỉ phía trong điện, “Đã tốt rồi! Hoàng Thượng người tự đi xem đi.”
Thái tử phi có thể tỉnh lại nhanh như vậy, ngắn ngủn chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ liền tự mình hạ nhiệt độ cơ thể một cách nhanh chóng, hắn và Thái Hậu thấy mà vô cùng ngạc nhiên, sau khi bước ra khỏi tẩm điện không hẹn mà cùng cảm thán: quả nhiên là Hóa Kỵ tinh, tự mình có thể tiêu trừ tai ách đó mà!
Thế Tông nghe vậy, lập tức trên khuôn mặt lạnh lùng liền lộ ba phần ý cười, kiềm chế nóng vội trong lòng, gật đầu với Gia Tát, giọng nói cực kỳ thành khẩn, “Lần này ít nhiều nhờ có Hoàng cữu ra tay, trẫm vô cùng cảm kích.” Trong lời nói không hề che giấu thái độ xem Thái tử phi như vật sở hữu của mình.
Gia Tát xua tay, trả lời mang theo ý cười: “Hoàng Thượng sao lại nói thế, đây là bổn phận Gia Tát. Hơn nữa, Thái tử phi có thể khỏe lại, hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường của nàng, Gia Tát cũng không tốn chút công sức gì.” Cùng lắm là chỉ điểm một hai chỗ mà thôi, nếu Thái tử phi không ngộ tính kia thì cũng phí công.
Thái Hậu thoáng nhìn nóng vội giấu giếm trong mắt Thế Tông, trong lòng chẳng biết làm sao, nhưng cũng không có ý cản trở hai người, đúng lúc mở miệng cắt ngang lời hai người, “Được rồi, Thái tử phi giờ đã tỉnh lại, Hoàng Thượng đã lo lắng nhiều ngày như vậy, mau vào thăm đi.”
Thế Tông cũng không từ chối, gật đầu với hai người xong đi thẳng vào luôn.
Thái Hậu nhìn theo bóng dáng rồng đi cọp bước của hắn, thở một hơi thật dài. Có câu nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng thật sự để tiếp nhận thì bà vẫn cần chút thời gian. Vả lại, nếu xử lý chuyện hai người không thích đáng thì chắc chắn sẽ tạo nên sóng to gió lớn, bảo bà sao có thể không quan tâm?
Thế Tông cách gần tẩm điện, ngoài ý muốn nghe thấy bên trong truyền ra một loạt tiếng nói tiếng cười, nhưng chỉ có tiếng cười ‘Khúc khích’ của Thái tử phi như chuông bạc là thứ âm thanh duy nhất lọt vào tai hắn, chọc lòng hắn ngứa ngáy, tê dại không thôi, nháy mắt nôn nóng và hậm hực tích tụ nửa tháng đều bị tiêu tán trong tiếng cười êm tai, chỉ còn lại khoan khoái với vui thích tràn đầy, cuối cùng thì tiểu nha đầu của hắn lại đã trở lại!
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc lập tức nhu hòa hẳn lại. Thế Tông nhếch môi, bước nhanh mấy bước, lấy tay ra ý bảo bọn thái giám trông cửa có nhiệm vụ thông truyền miễn hành lễ vấn an, khoanh tay, lẳng lặng đứng, ngắm nhìn Thái tử phi cười động lòng người, cảm xúc an tâm, si mê, quyến luyến, chiếm hữu, mong chờ xen kẽ phức tạp khôn kể lướt qua trong mắt cực nhanh.
“Ối, nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an!” Tiểu Vũ đang báo cáo cho nhà mình tiểu thư biết chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung nửa tháng qua, xoay người định đi rót chén nước ấm cho tiểu thư thông cổ, lúc này mới phát hiện một bóng dáng màu vàng lẳng lặng đứng cạnh cửa, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Tần ma ma nghe thấy tiếng động, ngoái đầu cũng bị dọa cho giật nảy mình, cũng vội vàng quỳ theo bên cạnh Tiểu Vũ.
Hoàng thượng tới đã bao lâu rồi? May mắn chúng ta chỉ đang trò chuyện, không nói chuyện đại nghịch bất đạo gì! Tiểu Vũ và Tần ma ma cúi đầu, không hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau.
“Đứng lên đi!” Xét thấy hai người chọc tiểu nha đầu cười toe tóe, giọng điệu Thế Tông vô cùng ôn hòa.
Đây là lần đầu Âu Dương Tuệ Như đang tỉnh táo mà gặp Thế Tông. Tuy rằng mỗi ngày Thế Tông đều đến thăm nàng, nhưng những lúc ấy nàng đều mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy chẳng thiết sống nữa, phiền chán vô cùng, chuyện gì cũng chẳng muốn quan tâm, hiển nhiên không lo lắng để ý đến việc gì. Nhưng nay suy nghĩ lại, Thế Tông lần nào cũng tha thiết khuyên giải trước giường nàng, vỗ về lưng nàng dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ, còn giúp nàng xua tan ác mộng, vừa đưa thái y vừa đưa thuốc đến, cả ngày ngoại trừ xử lý chính vụ thì việc còn lại chính là đến Dục Khánh cung chăm sóc nàng, dù cho nói là làm việc cực nhọc cả ngày cả đêm cũng không quá đáng chút nào.
Từng chuyện từng chuyện này cũng đủ khắc sâu vào lòng Âu Dương Tuệ Như, huống chi còn trải qua sự kiện ám sát, được Thế Tông cứu mạng, địa vị Thế Tông ở trong cảm nhận của nàng có xu hướng từ từ lên cao, nghiễm nhiên thành thần hộ mệnh của nàng. Vốn ban đầu nàng có suy nghĩ cố ý lấy lòng, nịnh nọt đều dần phai nhạt, lần này gặp lại, chỉ cảm thấy rất gần gũi, quả thật làm cho nàng muốn đem cả con tim mình lấy cả ra, toàn tâm toàn ý báo đáp đối phương!
“Phụ hoàng!” Trong lòng đảo tới đảo lui nhiều vòng như vậy, Âu Dương Tuệ Như cảm thấy xúc động, vành mắt đỏ ửng, dịu giọng gọi một tiếng liền tự nhiên vươn hai tay hướng về Thế Tông, như một đứa bé bị lạc đường, rất cần người ôm an vủi vỗ về.
Thấy hai mắt nàng thật vất vả vừa sáng lên chẳng mấy chốc lại long lanh ngấn lệ, mặc dù cũng có loại vẻ đẹp mờ ảo nhưng lại làm cho lòng Thế Tông đau xót, không chút suy nghĩ liền bước nhanh lên, tự nhiên ngồi trên mép giường nàng, vươn tay đem bế nàng vào trong lòng.
Nửa tháng này, mỗi khi Âu Dương Tuệ Như từ ác mộng giật mình thức giấc, Thế Tông đều ôm nàng cẩn thận vỗ về an ủi một phen, bởi vậy, người vừa tiến vào trong lòng hắn, hắn liền tự nhiên mà dùng bàn tay vuốt lưng nàng từng cái từng cái, giọng nói còn mang chút đau lòng hỏi, “Đây là làm sao vậy? Sao mà vừa rồi còn đang tốt đẹp, mới thấy trẫm liền khóc vậy? Là ai làm cho ngươi khó chịu?”
Thế Tông vừa hỏi một câu cuối cùng thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngay cả giọng điệu đã chứa ba phần thô bạo. Lúc này kẻ nào dám làm cho tiểu nha đầu thấy ấm ức, không thể nghi ngờ chính là chạm vào vảy ngược của hắn, không thể tha thứ được.
Âu Dương Tuệ Như vùi đầu ở trong ngực Thế Tông, nghe nhịp tim trầm ổn và câu hỏi hàm chứa tình cảm bảo vệ của hắn, trong lòng dâng trào cảm xúc không kìm được, ngẩng đầu lên, trên hàng mi còn mấy giọt nước mắt trong suốt, lắp bắp mở miệng, “Không phải. Không có khó chịu gì, chỉ là nhớ phụ hoàng.” Nói xong, nàng xấu hổ đỏ mặt, loại cảm giác kích động ‘Vừa thấy người thân, vui không tả được’ này là chuyện gì đây? Nàng chỉ vừa bệnh một trận, cũng không phải lạc đường mới vừa trở về mà!
Kỳ thật, nói là lạc đường cũng không phải là nói quá, suốt nửa tháng qua nàng mơ mơ màng màng suốt, hồn vía chẳng biết để ở đâu, còn không phải là lạc đường à? Sau khi tỉnh lại gặp được người gần gũi mình nhất, khó tránh khỏi kích động một chút. Ở trong cảm nhận Âu Dương Tuệ Như, bất tri bất giác Thế Tông đã chiếm một vị trí quan trọng trong nội tâm nàng, nhưng nàng lại ngốc nghếch không tự biết, một lòng muốn bảo vệ tính mạng.
Thế Tông nghe vậy giật mình lặng người trong một chốc lát, bỗng nhiên cười khe khẽ, đưa tay lau đi nước mắt trên hàng mi nàng, hận không thể ôm nàng một cái thật chặt, xoay một vòng rồi lại hôn thêm cho hai cái nồng nhiệt cho thật đã. Tiểu nha đầu vẫn như vậy thì tốt hơn! Đáng thương đáng yêu, ngọt động lòng người, làm hắn thần hồn điên đảo!
Lòng vừa xúc động, hắn quả thật nắm thật chặt tay tiểu nha đầu, lắc lắc vài cái, động tác dịu dàng yêu thương vô cùng, một thoáng giãy dụa hiện lên trong mắt, sau một lúc lâu vẫn bỏ đi ý nghĩ hôn nàng trong đầu, chỉ ấm ách hỏi trong họng, “Trẫm ngày nào cũng đến, buổi sáng đã đến một lần, sao nhanh như vậy mà ngươi đã nhớ nhung rồi?”
Âu Dương Tuệ Như nhếch miệng, cười ngọt ngào, thái độ không chút ngại ngùng nào, tự nhiên mà chân thành tha thiết, “Thì là nhớ thôi. Giống như là đã rất lâu rất lâu không được gặp phụ hoàng vậy! Vừa gặp phụ hoàng, nhi tức liền vui vẻ !”
Một ngày không thấy như cách ba thu sao? Thế Tông bị biểu đạt thẳn thắn của tiểu nha đầu mà thấy vừa lòng, nhưng mà, nếu có thể giảm bớt hai chữ ‘Nhi tức’ thì hắn càng vừa ý hơn. Thôi, vẫn chưa phải lúc, vẫn nên chờ đến lúc tiểu nha đầu cam tâm tình nguyện mới được, bằng không, khó tránh khỏi làm nàng hoảng sợ!
Thế Tông thầm than trong lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, một sự thỏa mãn không từ nào có thể hình dung được.
Nửa tháng này, đều là Thế Tông tự mình chăm sóc Thái tử phi, ôm nàng trấn an xua tan ác mộng là chuyện bình thường, người ngoài chỉ nói hắn hoài niệm Thái tử phi có ân cứu giá, xem Thái tử phi như con gái ruột mà đối xử thì cũng không hiểu sai.
Nhưng tình hình này ở trong mắt Giang Ánh Nguyệt thì chỗ nào cũng thấy kỳ cục, nàng cúi đầu suy nghĩ, như có chút cảm giác, vừa muốn ngẫm nghĩ lại không còn cảm giác đó nữa, không thể không nghĩ nữa.
Hai người ôm ấp thân thiết một lúc, đều tự cảm thấy khá là thỏa mãn trong lòng, bất ngờ Âu Dương Tuệ Như chợt đẩy Thế Tông ra, cầm lấy bàn tay của hắn lật trước lật sau ngắm nghía, vẻ mặt vẻ xấu hổ.
Thế Tông cười nhẹ, rút tay về, bóp mũi nàng, trêu chọc: “Quả nhiên là bị dọa đến hồ đồ, trẫm bị thương tay trái.” Nói xong vươn tay trái ra, giữa ngón cái và ngón trỏ vẫn còn vết sẹo màu hồng, hiển nhiên là vừa rớt vảy không lâu.
“Phụ hoàng, thật xin lỗi, nhi tức lỗ mãng. Lần tới không cần người dặn dò, nhi tức trốn được bao xa thì trốn!” Âu Dương Tuệ Như mơn trớn vết sẹo, vẻ mặt áy náy cam đoan nói. Nàng xem như đã hiểu được, lúc ấy nàng làm như vậy chỉ có con đường chết, có một câu lưu hành trong giới văn nghệ răng: ngu ngốc cộng với nhiệt tình là thành phá hoại! (câu này là Việt Nam, nhưng câu gốc cũng mang ý tương tự ^^)
Thế Tông cười khẽ, vui mừng vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi: “Biết là tốt rồi! Chuyện đã qua rồi thì đừng suy nghĩ tới nó nữa, sau này trẫm tăng số thị vệ đến bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi lại gặp nguy hiểm! Lần này là trẫm sơ sót!”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói Thế Tông ngầm có hàn khí ý đao phong. Lần ám sát này làm cho hắn hoàn toàn cảnh giác hẳn, tăng mạnh số hộ vệ bên cạnh và theo dõi các triều thần, nếu tặc nhân lại muốn giở trò cũ chỉ sợ là không dễ dàng.
Giang Ánh Nguyệt nghe vậy, nấp ở phía sau hắn, hơi cúi đầu, che giấu bất an trong con ngươi chợt lóe rồi biến mất.
Chọc giận Thế Tông, sát khí phát ra trên người hắn cho dù ngoan độc như Giang Ánh Nguyệt cũng khó có thể thừa nhận. Huống chi thủ đoạn hắn tàn nhẫn, mạnh mẽ vang dội, vừa hồi cung liền triệt bỏ chức vụ thống lĩnh cấm quân hai người chính phó, trên triều thì tiến hành đại thanh tẩy, số người liên lụy quá đông, tùy thị Càn Thanh cung cũng đổi hơn phân nửa, hơn nữa trong cung ngoài cung xếp vào rất nhiều ám vệ theo dõi, lúc trước tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt bố trí trong cung một phen thoáng chốc đã bị phế đi tám chín phần trên mười, giờ đây thật sự là nửa bước cũng khó đi.
May mà văn thư thăng chức nàng thành nhất phẩm nữ quan ít ngày nữa sẽ ban bố, Dục Khánh cung cũng có một kẻ giúp đỡ, thế này mới thoáng làm an lòng nàng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
14 chương
202 chương
9 chương
38 chương
74 chương
58 chương
9 chương