Âu Dương Tuệ Như trở lại lều trại của mình, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Bị hai con rắn độc âm thầm rình rập, chung quanh còn có cạm bẫy của bọn họ thiết lập từ sớm, Âu Dương Tuệ Như chỉ cảm thấy nổi hết gai óc, kinh hồn táng đảm, khó trách cứ thế mà gả vào ba tháng liền thê thảm như vậy, không, phải nói rằng, ở trong kịch bản, Thái tử phi vốn không có một ngày nào yên lành, tất cả đều do hai người này ban tặng. Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như bất giác cảm thấy mình may mắn vì biết trước kịch bản đó, bằng không, cho là nàng thông minh, cũng không tránh khỏi việc bị người đoạt mệnh. Bởi vì kịch bản cho nàng biết, nàng còn tin tưởng được Tần ma ma và Tiểu Vũ, cũng không được tùy ý tiếp xúc bất kỳ kẻ nào trong Dục Khánh cung. Ngô thị nắm giữ Dục Khánh cung hai năm, có trời mới biết được nàng ta cắm xuống bao nhiêu cái đinh ở trong cung, nếu nàng sơ ý thì đến khi được người ta phát hiện sự khác thường, chắc cũng đã làm oan hồn từ lâu rồi. Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như sau một lúc sợ hãi, hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải chỉnh đốn hết Dục Khánh cung, dùng hết khả năng nhổ sạch sẽ hết mấy cái đinh. Chỉ là, hai huynh muội này tốn nhiều khí lực sắp xếp ám cọc ngầm ở trong cung như vậy, nhất định thế lực không nhỏ, đến tột cùng bọn họ muốn làm cái gì? Âu Dương Tuệ Như trầm ngâm, vẫn cảm thấy lý do đó nhất định không đơn giản, nhưng nhất thời lại nghĩ hoài không rõ. Nghĩ không ra cũng không sao, hôm nay nữ nhân kia đã được thái tử coi trọng, tiến vào Dục Khánh cung là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó nàng liền phái Tần ma ma trông chừng, xem bọn họ đến tột cùng muốn mưu đồ gì. Chính là, vào thì dễ, muốn leo lên địa vị cao, tiếp xúc cung vụ thì khó, không ngăn chặn được nữ nhân này hoàn toàn, cuộc sống mỗi ngày của nàng khó mà yên được. Áp chế lo sợ nghi hoặc trong lòng, Âu Dương Tuệ Như cười lạnh: đến đây đi, tất cả cứ đến đây đi, chị ở chỗ này chờ, ai muốn leo lên, chị liền hung hăng dẫm! Đỡ một tên thì đau đớn có đáng kể gì? Có đau đớn bằng bị chặt tay chặt chân, móc mắt cắt tai không? Tính tình Âu Dương Tuệ Như có chút thờ ơ lạnh nhạt, không bị ép đến một mức nào đó, tuyệt đối sẽ không ra tay trước, hôm nay đột nhiên bị kích thích, nhận rõ bản thân đang lâm vào tình cảnh thịt treo trước đàn sói, tâm tính lại lạnh lùng cứng rắn thêm một phần. Nghịch cảnh sẽ khiến con người trưởng thành hơn, câu này thể hiện ở trên người Âu Dương Tuệ Như vô cùng thuần thục nhuần nhuyễn, trải qua một đêm trằn trọc khó ngủ, nỗi sợ hãi đối với việc ám sát lần này đột nhiên biến mất, còn trở nên thật bình tĩnh, thậm chí có chút hồi hộp và mong đợi ngày đó đến, lúc này đây, cho dù có phải dùng máu để trả giá, nàng cũng sẽ không để cho âm mưu Giang Ánh Nguyệt được thực hiện. Cuối cùng ba ngày săn bắn cũng chấm dứt, tiếp theo là thời điểm du săn. Mọi người có thể xuất phát một mình mình, cũng có thể lập thành tổ đội, du săn sâu trong rừng bốn ngày sau thì trở về, sau đó để chuyên gia kiểm đếm con mồi, người săn được nhiều nhất sẽ được Thế Tông hoàng đế đặc biệt khen tặng, đây là điểm quan trọng trong chuyến săn Tây Sơn lần này, mỗi người ai cũng tự mình cố gắng. Thế Tông mặc một bộ trang phục chuyên đi săn màu đen đơn giản, thân hình cao lớn ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt nhìn thẳng cây cối rậm rạp phía trước, sắc mặt chuyên chú, hai mắt sắc bén, cả người như một con dã thú đang vận sức chờ phát động, tản ra hơi thở lạnh thấu xương. Thế Tông quay đầu, nhìn Thái tử phi bên cạnh, khí thế sắc bén nháy mắt mất sạch, ánh mắt sắc như đao cũng nhu hòa hẳn, ôn hòa hỏi: “Chẳng mấy chốc sẽ tiến vào rừng rậm, ngươi thật sự muốn đi với trẫm à? Thái tử ngay ở phía bắc cách đây không xa, nếu ngươi muốn đổi ý, trẫm đây sẽ phái người đưa ngươi qua đó.” Âu Dương Tuệ Như kiên định lắc đầu, “Nhi tức muốn đi với phụ hoàng. Phụ hoàng đã nói sẽ dẫn nhi tức đi cùng, không phải muốn đổi ý đó chứ? Lời nói đáng giá ngàn vàng, ngài đừng có quên!” Ngài có già rồi cũng đừng chơi trò hay thay đổi sớm nắng chiều mưa nha! Âu Dương Tuệ Như kêu rên trong lòng, đôi mắt đẹp mở thật to, chớp chớp nhìn về phía Thế Tông, cố gắng nhắn gửi khát vọng mong muốn đi theo của mình. Giang Ánh Nguyệt cũng đi theo, lại bị Thế Tông vứt bỏ phía sau, nàng ta sẽ nổi điên! Tóm lại, làm nũng cũng xấu hổ lắm, nhưng mà thật chẳng muốn cái chết, cho nên dù dùng hết mọi thủ đoạn nàng cũng phải đi theo. Thế Tông bị đôi mắt đẹp long lanh của Âu Dương Tuệ Như nhìn chăm chăm khiến lòng xao động, bất giác xiết chặt dây cương, nghiêm túc mở miệng, “Nếu ngươi đi theo trẫm thì không được hối hận, nửa đường lại năn nỉ trẫm đưa ngươi đến chỗ Thái tử, đến lúc đó trẫm tuyệt đối không cho phép. Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Lời này, Thế Tông hỏi cực kỳ thận trọng, một đôi mắt ưng chăm chú quan sát biểu tình Thái tử phi, lặng yên chờ câu trả lời của nàng. “Nhi tức nhất định đi với phụ hoàng, tuyệt đối không hối hận.” Âu Dương Tuệ Như gật đầu thật mạnh, còn thiếu mỗi giơ tay lên trời thề, lòng rầu rĩ nghĩ thầm: mang ta theo chẳng khác nào có được tấm chắn tên, ưu việt thật lớn! Ngươi còn do dự cái gì? Nhất định phải đi với trẫm sao? Tốt lắm! Thế Tông thầm thở ra một hơi, tâm tình ủ dột xao động nháy mắt hóa thành vô cùng sung sướng thích ý, dùng lực quật ngựa dưới thân, cười sang sảng nói, “Được, vậy chúng ta xuất phát đi, tìm một chỗ đóng quân bên ngoài trước đã.” Thấy Thế Tông đồng ý , Âu Dương Tuệ Như cười tươi rói, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, lớn tiếng đáp lại, “Thật lắm chuyện!” Giang Ánh Nguyệt cũng cưỡi ngựa đi theo phía sau hai người, sau khi tiến sâu vào rừng rậm nơi ánh mặt trời loang lổ, trên mặt mơ hồ lộ ra một chút nụ cười giả tạo. Ở phía nam rừng rậm tìm một bãi đất trống bên cạnh đối diện hồ nước hạ trại, đoàn người thả hành lý, chưa kịp nghỉ ngơi liền bắt đầu du săn, nhất thời trong lùm cây cối vang lên tiếng ưng rít chó sủa, cực kỳ náo nhiệt. Giang Ánh Nguyệt được để lại một mình sửa sang lại hành trang. Trong lều trại nàng lấy mấy món cần dùng gì đó ra, rồi sắp xếp đúng vị trí của nó, lại trải tấm thảm lông dê thật dày cho Thế Tông và Âu Dương Tuệ Như, nếp nhăn đều được vuốt phẳng, thái độ rất cẩn thận, nghiễm nhiên là nữ quan đã qua huấn luyện đủ tư cách. Trong lều trại mấy việc vụn vặt đều làm xong rồi, lúc này Giang Ánh Nguyệt mới thong thả đứng dậy, đi về phía lùm cây , tìm kiếm gì đó ở trong bụi cỏ, cắt một bó to cỏ dại nở đầy hoa màu tím trở về, quẳng vào đống lửa trại đã đốt từ trước. Cỏ dại hoa tím thuộc loại thực vật có tính dầu, vừa bén lửa đã cháy ào ào, sương khói dày đặc màu tím bốc lên đến giữa không trung, lưu lại hương thơm thoang thoảng như có như không, khi gió thổi qua, mùi theo hướng gió bay dần dần lan xa. Nhìn chăm chú lớp khói màu tím dần tan ra trong không khí, Giang Ánh Nguyệt vừa lòng cười, cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp món gì đó trong tay, cả người cứ như không có chuyện gì đã xảy ra. Âu Dương Tuệ Như mang nặng chuyện ám sát trong lòng, cả ngày đi theo sau Thế Tông một tấc không rời, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi nhỏ của Thế Tông. Nếu như mang nữ nhân theo, Thế Tông đã sớm phiền chán hết sức, có khi tiện tay tiễn nàng ta trở về, nhưng đổi thành tiểu nha đầu tính tình hoạt bát thú vị, hơn nữa lại có thể chịu khổ cực, Thế Tông chỉ cảm thấy vui vẻ, mỗi khi săn được con mồi, tiểu nha đầu sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, dường như khi đó cả người hắn có một tinh thần sức lực dùng không hết. Đêm đến, đoàn người chấm dứt du săn, trở lại lều trại. Căn thẳng tinh thần bốn ngày, Giang Ánh Nguyệt vẫn không hề động thủ, sáng mai, bọn họ sẽ về doanh trại, Âu Dương Tuệ Như biết, đêm nay chính là thời cơ ám sát tốt nhất. Nàng ép trái tim đập bình bịch liên hồi không thôi, tỏ vẻ trấn định, chỉ có đôi mắt long lanh lấp lánh dưới trời đêm phảng giống như đang tỏa ánh sáng. “Tiểu nha đầu đang nghĩ cái gì? Mắt y sói vậy?” Nhận thấy ánh mắt nàng thay đổi, Thế Tông buồn cười hỏi. Đôi mắt này lấp lánh như ánh sao làm hắn tim đập nhanh. Không nghĩ tới Thế Tông lại chú ý tới tâm tình nàng hay đổi, Âu Dương Tuệ Như bị hỏi cũng giật mình, vừa vặn nhìn thấy một đống con mồi trước mắt, nhãn châu chuyển động, cười khanh khách đáp: “Nhi tức đang nghĩ, mấy lớp da này có thể làm được cái gì.” Nàng nhặt một con Hỏa hồ, mặt mày cong cong nói: “Cái này làm một cái choàng cổ cho Hoàng tổ mẫu nhé? Màu lông này rất hợp màu da Hoàng tổ mẫu, mang vào nhất định sẽ rất đẹp.” Dứt lời, lại nhặt một con Hắc điêu lên, trầm ngâm một lúc mới nhìn về phía Thế Tông, giọng điệu mang ý lấy lòng nói: “Cái này thì làm cái nón lông cho phụ hoàng, phụ hoàng dùng màu đen là có khí chất nhất!” Thế Tông mỉm cười, vỗ vỗ đầu Âu Dương Tuệ Như, ôn nhu nói: “Quỷ nhỏ linh tinh, không ngờ còn tính sẵn dùng con mồi của trẫm như thế, còn tính hợp lý hợp tình nữa chứ.” Nghe ra trong lời nói Thế Tông tràn đầy hàm xúc trêu ghẹo, Âu Dương Tuệ Như nghiêng đầu liếc hắn, cười ngọt ngào. Bị nụ cười ngọt ngào của Âu Dương Tuệ Như mê hoặc, hô hấp Thế Tông rối loạn, rất nhanh kịp điều chỉnh lại, ma xui quỷ khiến đi hỏi một câu, “Trẫm và Hoàng tổ mẫu ngươi đều nghĩ tới, sao không nghĩ sẽ làm cho thái tử cái gì đó à?” Thái tử? Mặc xác hắn ta! Âu Dương Tuệ Như giễu cợt trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ngọt như turớc, xua tay nói: “Chuyện Thái tử không tới lượt con dâu tính, tự hắn có thể săn được con mồi, Nhi tức giúp phụ hoàng tiết kiệm được một bộ da.” Thế Tông mím môi, muốn nói ‘vợ chồng cùng thể, tình cảm hòa thuận, quan tâm lẫn nhau’, mà khi sắp thốt ra, ở bên miệng quanh quẩn một vòng, thản nhiên chuyển thành một câu, “Ừ, nói cũng phải.” “Đúng không? Hắn ta căn bản không cần Nhi tức quan tâm.” Âu Dương Tuệ Như lấy khúc cây đảo đống lửa, lơ đễnh nói. Thế Tông liếc biểu tình không thèm để ý chút nào của Âu Dương Tuệ Như, trong lòng có chút thoải mái nhẹ nhàng, lại không biết tại sao mình lại thấy thoải mái như vậy, không khỏi nhìn ngọn lửa hồng đến sững người. Đúng vào lúc này, Giang Ánh Nguyệt cùng các thị vệ làm sạch con mồi ở bên hồ đã trở lại, trong tay cầm lá cây thật to, trên lá cây bày ba con cá đã làm sạch. “Nướng cho Thái tử phi một con, nhất định Thái tử phi đã đói bụng.” Thế Tông vừa thấy nàng ta liền mở miệng hạ lệnh. Giang Ánh Nguyệt mỉm cười hành lễ, mở miệng đồng ý. Rắn độc nướng thứ gì đó, cho nàng cũng không dám ăn đâu! Âu Dương Tuệ Như vội vàng xua tay cự tuyệt, “Không dám phiền Giang nữ quan, ra ngoài du săn, mọi việc đều phải tự mình làm lấy, đồ ăn tự chuẩn bị, ăn mới càng thêm hương vị, ngươi mang con cá lại đây, bản cung tự mình nướng.” Thái tử phi tính tình lanh lẹ thật đúng là giống y chang người Nữ Chân, Thế Tông nghe lời nàng nói không ngăn cản mà chỉ mỉm cười, trong lòng ngứa ngáy, hắn đưa tay, véo chiếc mũi Thái tử phi, trêu chọc: “Tự ngươi có thể làm à? Nhưng đừng nướng khét không bỏ vào miệng được.” Âu Dương Tuệ Như giương cằm lên, môi hồng mím lại, bị coi thường hơi có chút khó chịu, “Ngài nhìn là được rồi! Giang nữ quan, lấy hai con lại đây, bữa tối phụ hoàng bản cung cũng bao hết!” Thế Tông cười nhẹ, trong lòng sung sướng vô hạn làm thế nào cũng không ức chế nổi, chỉ cần ở chung với Thái tử phi, dường như hắn đặc biệt dễ dàng cảm thấy thoải mái, loại cảm giác này làm hắn quyến luyến, muốn ngừng mà không được. Giang Ánh Nguyệt cung kính mang cá đưa cho Âu Dương Tuệ Như, tự mình lui sang một góc, yên lặng chuẩn bị bữa tối cho mình, nhìn chăm chú ngọn lửa cháy hừng hực, ngửi thấy mùi đồ ăn càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nàng hơi nở nụ cười. Bọn thị vệ cũng xử lý tốt con mồi, lần lượt trở về, đều tự mình chuẩn bị món ăn cho bản thân, mùi thịt làm người ta thèm nhỏ dãi phảng phất nơi cắm trại, khiến bụng Âu Dương Tuệ Như sôi ục ục. Đúng lúc này, trong lùm cây cối cách đó không xa truyền đến tiếng cành lá bị bẻ gẫy ‘rắc rắc’, giống như có động vật to lớn nào đó đang đi về phía này. Các thị vệ cảnh giác, vứt đồ ăn trong tay đi, phái một đội nhân mã qua đó xem xét. Nhìn thị vệ tiến vào cây cối, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, Âu Dương Tuệ Như hít sâu một hơi, nghĩ bụng: đến rồi! “Nha đầu, đến bên cạnh trẫm!” Thế Tông mệnh lệnh Âu Dương Tuệ Như đến cạnh trước, ánh mắt hắn lợi hại như mắt ưng, tinh thần toàn thân căng thẳng mà lộ ra sát khí chẳng những không có dọa Âu Dương Tuệ Như sợ, ngược lại còn cho nàng cảm giác mười phần an toàn. Âu Dương Tuệ Như không hề nghĩ ngợi liền lủi vào cánh tay mở rộng của hắn, rồi níu chặt một mảnh góc áo của hắn.