Thiên Hàng Yêu Nghiệt
Chương 9
Lãnh Lăng Duệ suy nghĩ thực rõ ràng. Nếu cảm thấy ngôn ngữ không thông là vấn đề, vậy phải tìm phương pháp giải quyết.
Đêm đó, Lãnh Lăng Duệ nằm thẳng ở trên giường nghĩ ngợi….
Đối với ngôn ngữ của tiểu yêu tinh, qua một tuần ở chung, như trước hắn chỉ cảm thấy Bé nói mấy từ không hề có ý nghĩa như “Thì thầm” hay “Quang quác quang quác”, nếu không phải biểu, tình động tác của tiểu yêu tinh có chút khoa trương, cảm xúc biểu đạt thực đúng chỗ, hắn có lẽ không thể lý giải nổi ý tứ của nó. Ngược lại, đối với suy nghĩ cùng ngôn ngữ của hắn, tiểu yêu tinh thật ra cơ bản có thể hiểu được, trừ bỏ những từ dùng để mắng chửi người!=_=
Trên cơ bản, Lãnh Lăng Duệ nói cái gì, nó đều có thể phản ứng chính xác. Hơn nữa, có thể khẳng định, nó nghe hiểu được mà không phải theo biểu tình động tác của Lãnh Lăng Duệ mà phán đoán — mặt lạnh diêm vương từng có biểu tình sao? [ khụ, trừ bỏ thời điểm tức giận ]
Bởi vậy có thể ra một kết luận: nếu Lãnh Lăng Duệ phải học ngôn ngữ của tiểu yêu tinh, hai chữ thôi: đừng mơ! Để cho tiểu yêu tinh học tiếng người, thì cơ bản có thể !
Huống hồ, nếu là yêu tinh, có thể phun hỏa có thể phun nước có thể nghịch ngợm có thể gây sự, học thêm một ngôn ngữ có lẽ không tính là việc khó.
——
Ngày hôm sau, Lãnh Lăng Duệ ngồi ở văn phòng, sau bàn giám đốc màu nâu đậm, hai tay đặt trên bàn, mười ngón giao nhau để ở cằm, tầm mắt vô thức dừng ở những đường vân gỗ trên bàn, theo văn lộ nhìn đến mặt bàn bên cạnh ngừng lại, sau đó cầm lấy điện thoại trầm giọng nói:“ Lura, lại đây một chút.”
Mỗi lần Lura nghe cấp trên gọi, tâm can đều muốn nhún nhảy, thường không phải mình làm sai chuyện gì bị phát hiện bị mắng thì cũng là sai mình đi gọi người khác đến chịu mắng =_=
Sợ hãi đứng trong văn phòng Lãnh Lăng Duệ, Lura khẽ nuốt nước miếng, chờ hắn mở miệng, thế nhưng, sau một lúc lâuvẫn chẳng thấy hắn có động tĩnh gì.
Lura nhịn không được giương mắt nhìn lại, dưới sắc vàng của ánh mặt trời, nam nhân ngồi sau bàn có vẻ càng thêm khó có thể với tới, kiểu tóc mới đổi so với trước kia càng thêm giỏi giang nghiêm nghị, sợi tóc trên trán hơi ngiêng về bên phải, lộ ra cái trán trơn bóng, hai hàng lông mày kiếm tà dương nhập,khiến đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách càng thêm lạnh băng, đường cong sắc bén như đao khắc cùng khí tràng đáng sợ quanh thân, ngay cả dương quanh ấm áp ôn nhu quanh mình cũng không thể làm tan chảy, tương phản càng khiến người ta có cảm giác “cự nhân vu ngàn dặm”.
Kiểu tóc trước đây với phần mái dài có thể che khuất mặt mày thật tốt!nhà tạo mẫu nào đã cắt?! Phần mái phía trước cắt làm j?tuy rằng rất tuấn tus~~ nhưng là! Ít nhất che như vậy sẽ ko dọa người a~~ trong lòng Lura tiếng ai oán âm ỷ,nếu nàng biết Boss đại nhân của nàng vì mái bị người đốt mới bất đắc dĩ sửa ngắn như vậy, có thể hay ko hộc máu! =_=
Nhìn đến mắt Lãnh Lăng Duê, Lura giật mình, tầm mắt khiến người cảm thấy lạnh lẽo đang hướng chính mình phóng đến, vội vàng cụp mắt xuống, đem ánh mắt từ trên mặt boss chuyển xuống tay
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đan vào nhau lỏng lẻo,hai ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau, động tác đơn giản lại kiến Lura nhìn phát ngốc.
Quả nhiên, vẫn là bàn tay Boss có vẻ dễ thương hơn…
Hai người liền như vậy một đứng một ngồi im lặng hồi lâu, Lãnh Lăng Duệ buông hai tay đan nhau ra, nâng mắt nhìn Lura, ho nhẹ một tiếng thanh thanh yết hầu. Lura phản xạ có điều kiện thẳng lưng, trong lòng có chút khẩn trương không hiểu tại sao.
“Khụ…… Cô…… chăm sóc trẻ con bao giờ chưa?” Lura ko kịp phản ứng nhìn Lãnh Lăng Duệ: ”Gì cơ?” Trong lòng lại may mắn vạn phần mình không đi đôi giày cao gót mới mua
Lãnh Lăng Duệ theo thói quen buông xuống tay: “Chính là trẻ con còn không thể nói í…… Nếu muốn dạy nó nói chuyện nên làm như thế nào?”
Lura có xúc động, muốn hung hăng véo chính mình một cái để kiểm tra có phải hay không đang nằm mơ!
Thấy nàng vẫn ngơ ngác, Lãnh Lăng Duệ nhất thời có chút mất kiên nhẫn, lạnh miệng nói: “Quên đi……”
“A! ~” Nhưng lại bị Lura vội vàng đánh gãy ,“Thật có lỗi, tổng giám đốc, tôi vừa rồi nhất thời không kịp phản ứng lại, tôi, tôi chăm sóc qua , con của chị gái tôi, tôi có dạy bé nói vài từ”.Lãnh Lăng Duệ ngả về sau, dựa vào lưng ghế, một tay cầm bút máy trên bàn dùng để phê văn kiện, một bên phất tay bảo nàng nói tiếp
“Kỳ thật rất đơn giản, phải có kiên nhẫn, từng từ đều phải lặp lại nói cho đứa nhỏ nghe, tốt nhất là kết hợp với thực vật, hoặc là phối hợp với một ít truyện thiếu nhi, không ngừng mà kích thích bé nghe nhìn, sau đó dụ dỗ bé đi theo mình tận lực học nói, mới bắt đầu có lẽ chỉ có thể y y nha nha, nhưng qua thời gian dài, có thể học được nói ~!” Lần đầu thảo luận cùng Lãnh Lăng Duệ vấn đề không công việc Lura có chút hưng phấn, nói cũng hơi nhanh,khiến những chuyện về việc tư mà trước đây đánh chết nàng cũng không nói nên lời, chỉ phải hư hư thực thực mà vòng vèo hỏi sếp mà giờ chưa kịp suy nghĩ liền thốt ra: ”tổng giám đốc, thân thích trong nhà ngài không ai có đứa nhỏ giống vậy sao? Ngài chưa gặp qua?”
Lãnh Lăng Duệ nghe thế, biểu tình rõ ràng cứng một chút, sau đó mặt vô biểu tình, lắc đầu, “Không.” bút máy trong tay chấm lên giấy trên mặt bàn, phát ra tiếng vang nho nhỏ: ”tôi không có thân thích”.
“A?” vừa hỏi xong đã muốn tự giết mình, Lura có chút kinh ngạc nghe câu trả lời của Lãnh Lăng Duệ, không chỉ kinh ngạc lời nói của hắn, còn kinh ngạc bởi biểu tình của hắn khi nói ra câu đó, biểu tình vô cùng lạnh lùng, mang theo sự không quan tâm.
Hiển nhiên, Lãnh Lăng Duệ không muốn tiếp tục nói về chuyện này , liền khoát tay: “Được rồi, tôi đã hỏi xong , cô đi ra ngoài đi.” Sau đó mí mắt cũng không nâng, tiếp tục vùi đầu vào văn kiện.
Kết hợp thực vật…… khiến cho trẻ con biết nói là gì…… chuyện này, chắc chắn tiểu yêu tinh đã biết rồi!=_=
——
Trên cơ bản, nói gì đó, Bé đều có thể cùng thực vật so sánh , có thể lý giải. Như vậy, chỉ cần làm cho nó mở miệng học là được……
Lura đi rồi, Lãnh Lăng Duệ kết hợp lý luận với thực tế, quyết định, mau bắt đầu dạy học.
Cùng Tiêu Dương tạm biệt, Lãnh Lăng Duệ nhân dịp hiệu sách chưa đóng cửa, rời công ty sớm, lên xe hướng hiệu sách lớn nhất thành phố.
Dưới hết ánh mắt nồng cháy này tới ánh mắt nồng cháy khác của các bà mẹ trẻ,, Lãnh Lăng Duệ có chút xấu hổ, ở khu sách báo dành cho trẻ nhỏ tìm kiếm,rút ra mấy quyển sách vỡ lòng, liền ôm sách vội vàng đến quầy thu ngân, nhìn nhân viên thu ngân đánh mã giá (kiểu đánh mã vạch) từng quyển sách một, Lãnh Lăng Duệ một bên lấy tiền, một bên ở trong lòng yên lặng mắng chính mình: thật là mất mặt hoàn toàn!
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
39 chương
70 chương
11 chương
19 chương