Thiên Hàng Yêu Nghiệt
Chương 57
1 hàng dài chờ đợi như vậy nhưng không giống dự đoán phải đợi đến " sông cạn đá mòn ". Nguyên nhân chủ yếu là do 1 lượt có rất nhiều người được lên, hơn nữa, 1 vòng chạy cũng chỉ khoảng 1 phút mà thôi, nhóm người Lãnh Lăng Duệ cũng nhanh đến lượt.
Dựa theo chỉ thị của nhân viên công tác, Lãnh Lăng Duệ đưa Lãnh Kỉ Kỉ ngồi xuống hàng ghế thứ 3, Tiêu Dương và Tiêu Vũ ngồi ngay sau bọn họ.
Cài đai an toàn, kéo tay vịn xuống, mọi thứ đều hoàn thành, Lãnh Lăng Duệ nhìn mỗ yêu tinh bên người, chỉ thấy bé lưu manh ngó về phía sau,quay lại thấy Lãnh Lăng Duệ nhìn thẳng mình, sửng sốt 1 chút, sau đó chớp chớp mắt to, cười sáng lạn.
Lãnh Lăng Duệ dám khẳng định rằng loại tàu siêu tốc kiểu này chẳng có chút khủng bố hay mạo hiểm gì đối với mỗ yêu tinh, nhưng hắn vẫn đưa tay ra nắm lấy tay mỗ yêu tinh.
Tàu siêu tốc chậm rãi khởi động, khi lên ,tốc độ chậm như thể cho người đi được xem phong cảnh phía dưới, nhìn mình cách mặt đất ngày càng xa, cách bầu trời ngày càng gần, có cảm giác ẩn ẩn hưng phấn, khẩn trương và chờ mong sự kích thích bởi tốc độ cực nhanh sau đó ,..những cảm giác phức tạp hỗn hợp, cuối cùng cũng lên tới cực hạn khi tàu siêu tốc lên tới điểm cao nhất, sau đó…
“A a a a a a ~”
Phía trước cũng như phía sau truyền đến những tiếng thét cùng những tiếng hô chói tai, Lãnh Lăng Duệ cảm thấy muốn thủng màng nhĩ, thanh âm nghe được cũng không quá rõ ràng nữa, Hắn tuy không mở miệng nhưng nghe được thanh âm của mỗ yêu ngồi bên, ko phải tiếng thét chói tai, lại càng không phải tiếng khóc sợ hãi,vv..mà là cười, tiếng cười vô cùng vui vẻ và hưng phấn.
" ha ha ha ~~~ " .Tiến lên,dựng ngược, cao hơn.. nhanh như chớp, hữu kinh vô hiểm, cảm giác vui vẻ đến cực hạn, hơn nữa tiếng cười làm càn từ đầu đến cuối của Lãnh Kỉ Kỉ bên người,.. Lãnh Lăng Duệ tựa hồ đã có thể hiểu sao có nhiều người thích cảm giác đi tàu siêu tốc đến vậy.
1 phút đồng hồ không dài cũng không ngắn.
Khi tàu siêu tốc 1 lần nữa chậm rãi dừng lại, Lãnh Lăng duệ ko nhịn được cười, sau đó nhìn mỗ yêu tinh, thấy 1 khuôn mặt cười sáng lạng giống mình , bất quá mặt hơi đơ, chắc do trong lúc đi cười nhiều quá, Lãnh Lăng Duệ không để ý ánh mắt kinh ngạc của nhân viên công tác, trực tiếp vuốt mặt mỗ yêu tinh. ( sàm sỡ em nó ngay chốn đông người =)) )
Kết luận cuối cùng của Lãnh Lăng Duệ đối với tàu siêu tốc : Điều thần kì, có thể khiến người ta giải thoát khỏi những trói buộc, trở nên tự do , làm càn.
Xuống khỏi tàu siêu tốc, 4 người, trừ Tiêu Vũ ra đều có cảm giác rất tốt.
" ko sao chứ ? Tiểu Vũ ? " Lãnh Lăng Duệ hỏi, đồng thời chú ý đến bàn tay Tiêu Vũ vẫn còn đang nắm chặt lấy Tiêu Dương không chịu buông.
Tiêu Dương đỡ Tiêu Vũ, đi theo 2 người Lãnh Lăng Duệ tìm 1 quán đồ uống gần đây, vừa lúc có chỗ trống, 4 người liền ngồi qua.
Tiêu Vũ vừa ngồi xuống liền nằm úp sấp lên bàn, đem mặt chôn vào1 khuỷu tay, tay kia thì vẫn cầm lấy tay Tiêu Dương, cũng có thể nói, bị Tiêu Dương cầm lấy.
Tiêu Dương cau mày, 1 tay cầm tay Tiêu Vũ, 1 tay nhẹ nhàng vỗ lưng y. Đã bao lâu rồi y không nhìn thấy bộ dáng yếu đuối cần được che chở của Tiêu Vũ rồi. tựa hồ từ hồi còn rất nhỏ, khi bị ốm sẽ kéo tay áo mình, lí nhí nói : ca ca, em khó chịu… sau đó… không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, đứa nhỏ không nói nhiều, hơi ngại ngùng kia càng trở nên không thích nói chuyện, mà ngại ngùng chuyển biến thành tối tăm… Chờ tới lúc mình chú ý tới sự chuyển biến này thì,cách nội tâm Tiêu Vũ ngày càng xa, thậm chí cũng không biết là vì sao.
Sau đó đâu ? sau đó… Mình rời đi, sống ở nước ngoài, có điện thoại quan tâm từ ba mẹ, có những bưu kiện, tin ngắn từ Lãnh Lăng Duệ, thậm chí cả những bạn học không biết bị mình quên ở những góc nào, khi gặp nhau trên mạng cũng tán gẫu vài câu, còn có những nữ sinh ngại ngùng ân cần thăm hỏi mang theo ý thử…Chỉ duy nhất không có Tiêu Vũ.
Cho đến khi mình trở về…
Bàn tay đang nắm giật giật, Tiêu Dương mạnh hoàn hồn, Tiêu Vũ đã ngồi ngay ngắn lại, sắc mặt cũng cơ bản khôi phục bình thường.
" còn thấy khó chịu sao ? "
Tiêu Dương thấp giọng hỏi, Tiêu Vũ nhìn bàn tay đang nắm của 2 người, ngượng ngùng rụt tay về, sau đó lắc đầu nói : " tốt lắm. "
" muốn uống gì không ? " Tiêu Dương đưa menu đồ uống đến trước mắt Tiêu Vũ, hỏi. vừa rồi 3 người vội quan tâm tình trạng của Tiêu Vũ, cũng chưa mua đồ uống.
Tiêu Vũ nghe thanh âm ôn nhu mang theo quan tâm nồng đậm của Tiêu Dương, có chút ngốc.
" cacao ? " Tiêu Dương tiếp tục hỏi, y vẫn nhớ rõ Tiêu vũ thích uống thứ này.
" để ta đi mua " Lãnh Lăng Duệ định đứng lên, Tiêu Dương lại ngăn hắn lại.
" để ta đi cho… Tiêu Vũ thích uống nhạt, phải có nhiều đá, nhiều yêu cầu lắm, để ta đi mua vậy. còn 2 người ? uống j ? "
Lãnh Lăng Duệ nhìn menu, hắn không có hứng thú gì với đồ uống ngọt,tùy tay chỉ vào cà phê đá, lại giúp mỗ yêu tinh chọn trà sữa.
Tiêu dương gật đầu, đứng dậy đi tới quầy đồ uống, Tiêu Vũ liếc bóng dáng của y, quay lại nói 1 câu với 2 người Lãnh Lăng Duệ : " ta qua xem. " Liền đi theo tới.
2 người đều đi rồi, Lãnh Lăng Duệ nhìn bóng dáng 2 người đứng trước quầy đồ uống, cảm thấy đây là thời khắc hài hòa nhất của 2 huynh đệ này mấy này nay.Lại nhớ đến nụ cười lưu manh của Lãnh Kỉ Kỉ trên tàu siêu tốc, Lãnh Lăng Duệ nhíu mày nhìn mỗ yêu tinh bên người.
Người này hiển nhiên biết hắn muốn hỏi gì, đắc ý giơ ngón trỏ quơ quơ : " Ta nghe được Tiểu Vũ nói hắn bị chứng sợ độ cao rất nhẹ, bình thường thì không sao, nhưng nếu ngồi tàu siêu tốc khẳng định là sợ hãi. "
" … " được rồi, tuy chiêu này hơi ác 1 chút.. nhưng không thể không nói, thật sự rất hiệu quả.
Lãnh Lăng Duệ cười, ấn đầu ngón tay vẫn đang quơ kia xuống, nghĩ : ai nói bé con nhà hắn không tim không phổi, chẳng hiểu cái gì?.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
23 chương
85 chương
20 chương
77 chương
24 chương