Âu Dương Vô Cực nhìn bóng người tung bay giữa sân, thân hình kia lưu sướng(*), rõ ràng là chiêu thức xinh đẹp đến cực điểm nhưng cũng sắc bén đến cực điểm, y đã đánh tới trận thứ ba, liên tục đắc thắng, cũng không hao phí nhiều thời gian lắm, xem ra danh hiệu Thiên hạ Võ trạng nguyên không ai tranh với y được rồi. Âu Dương Vô Cực tự hỏi nếu năm đó lão hoàng thúc không đem công lực suốt đời truyền cho hắn, hôm nay hắn cũng chưa chắc là đối thủ của y. Bạch Thiên Vũ, hai mươi hai tuổi, mà đã có thân thủ như thế, y đúng là có tư cách kiêu ngạo, tựa như hiện tại, mặc dù y quỳ gối trước mặt hoàng đế, lại vẫn toát ra một loại thần thái tự tin, kiêu ngạo. Chính là khuôn mặt kia, trừ bỏ xinh đẹp đoạt tâm đoạt phách người khác, lại không có nửa điểm hưng phấn mà lúc này nên có, chỉ là thản nhiên cúi xuống, như phong thưởng mà y sắp nhận được, không có quan hệ gì đến y. Nhưng Bạch Thiên Vũ trong lòng biết, ngày hôm nay, y đã đợi rất lâu, rất lâu, mới nghe được tiếng chúc mừng như vậy: “Bạch thiếu hiệp, thật đúng là thiếu niên nghĩa hiệp, anh dũng phi phàm”, “Nhất định là trụ cột của nước ta” mà không hề là “Người đẹp quá nha, thật xinh đẹp!” y biết là y chọn đúng rồi, dẫu rằng y cũng không hề để ý đến danh vị gì cả. “Các vị ái khanh bình thân, chúc mừng các vị đã thắng được trận tỷ thí hôm nay, triều đình của ta lại có hơn vài mãnh tướng nha.” Âu Dương Vô Cực cười lớn, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người Bạch Thiên Vũ, gần như vậy, hắn thấy được rõ ràng hơn, da thịt kia không hề có khiếm khuyết, thân hình thon dài, ngũ quan xinh đẹp, còn lộ ra khí chất thản nhiên nữa, dựa vào gió mà đứng, mùi hương trên tay áo theo gió mà tỏa ra, hắn quyết định, người này, hắn phải có được, mặc y là thiên hạ Võ Trạng nguyên gì đó, y phải ở bên cạnh hắn, chỉ cười cho hắn xem, chỉ vì hắn mà vui vẻ. Hắn không nghĩ nhiều nữa, trong thiên hạ này, không có gì hắn muốn mà không có được, nhưng giờ phút này người nọ chiếm toàn bộ tâm tưởng của hắn, hắn thầm nghĩ phải đem y hảo hảo đặt dưới thân, bình ổn một dục hỏa kia. Âu Dương Vô Cực thong dong phong thưởng bốn người bọn họ, phái đến bộ binh, an bài chức vị, sau đó tuyên bố Bạch Thiên Vũ trở thành cận thân thị vệ của mình, tùy thị tả hữu, lời này vừa ra, cả điện đều hoảng sợ, mọi người hết nhìn đến vị hoàng đế cao cao tại thượng trên cao, lại nhìn Bạch Thiên Vũ đang đứng dưới điện, tuy nói cận thân thị vệ cũng là chức quan, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa phong phẩm, cũng chẳng khác gì kẻ hầu. Theo lệ thường trước đây, Võ Trạng nguyên đa số đều được phong quan tiến binh bộ, ít nhất cũng điều khiển vệ binh hoàng thành, cận thân thị vệ, còn tùy thị tả hữu, ngay cả những người kia chức quan so với vị Võ trạng nguyên này còn lớn hơn, thật sự có điểm rất không bình thường. Bạch Thiên Vũ thân mình khẽ dao động, thầm ổn định lại mình, giương mắt nhìn Âu Dương Vô Cực, y đã tính rất kỹ, nhưng lại quên tính đến thói hư tật xấu của vị hoàng đế này, y cũng nghĩ đến rất nhiều thứ, lại không nghĩ rằng dung mạo của mình lại làm cho ngôi cửu ngũ kia cũng động lòng. Người ngồi trên long ỷ mặt mày anh tuấn, thập phần khí phách, khóe miệng cười lộ ra một tia tà khí, nhìn về phía y, trong mắt lại hàm chứa dục vọng trắng trợn. “Vọng Thánh Thượng ân chuẩn, thảo dân không có tâm hướng vào đường làm quan, cầu Thánh Thượng cho phép thảo dân về lại gia trang, thảo dân không cần phong thưởng gì cả.” Sau khi Bạch Thiên Vũ dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất, không hề dao động nói xong lời này, lẳng lặng đứng thẳng, chờ vận mệnh tiếp theo của mình. Âu Dương Vô Cực nghe lướt qua thanh âm thản nhiên nhu hòa đó, đúng là thoải mái nói không nên lời, không chịu được buông lỏng cả người, lại lập tức nghĩ đến con người nhỏ bé đứng dưới điện kia vừa cự tuyệt mình. Âu Dương Vô Cực biết, y đã nhìn thấu ý đồ của mình, lại vẫn bình thản như cũ mà yêu cầu được về nhà, không khỏi nổi giận, ánh mắt phát lạnh, nhìn chăm chú Bạch Thiên Vũ, khóe mắt toát ra một tia tàn ác, làm cho các đại thần đứng hai bên sợ hãi. Nhưng chính là Bạch Thiên Vũ, y vẫn là im lặng đứng như vậy, thong dong nhìn Âu Dương Vô Cực. “Ái khanh chính là ngại chức quan thấp kém, chỉ cần ngươi hảo hảo biểu hiện, hảo hảo hầu hạ trẫm, vinh hoa phú quý tương lai sẽ tới.” Âu Dương Vô Cực phóng đãng nở nụ cười, biết rõ lời này sẽ cho làm cho người nghe có cảm giác gì, vẫn là nói thẳng như vậy, hắn phải kéo cái biểu tình thong dong trên mặt người đứng dưới điện kia xuống, sự tồn tại của y làm cho hắn hỗn loạn, thế nhưng lại lộ ra biểu tình thản nhiên muốn từ quan. Bạch Thiên Vũ sắc mặt khẽ biến, hắn quá mức thẳng thắn, ngay cả che dấu cũng chưa từng có. Lúc này đại thần khác cũng đều hiểu được, hoàng đế vốn là hảo nam sắc, lại không hề kiêng kị thứ gì, tân khoa Võ Trạng nguyên lại là trang tuyệt sắc đến dường ấy, cũng khó trách. Nhìn Bạch Thiên Vũ, bất kỳ biểu tình nào của y cũng lộ ra điểm quái dị, mà kẻ cùng tỉ thí lúc nãy, giờ đây lại lộ ra một ánh mắt khinh miệt, vốn đối với việc bản thân mình thua dưới tay nam tử xinh đẹp này đã là không phục, giờ đây lại càng như đang chế giễu y vậy, Võ trạng nguyên thì thế nào, bất quá là một nam sủng. Bạch Thiên Vũ trong lòng bất chợt nguội lạnh, đây chính là kết quả mà mình muôn vàn cố gắng hòng giành lấy sao, quả thật so với trước kia còn không bằng. Y vốn dựa vào một thân võ nghệ của mình, cho dù bị người khác sỉ nhục cũng hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân, biết được bản lĩnh của y, sau này cũng không có người dám quá mức lỗ mãng. Hiện tại, lại phải làm nam sủng của tên hoàng đế kia, một nam sủng thấp hèn nhất, vô sỉ nhất. Mà hắn là hoàng đế, là kẻ có thể hành xử vô pháp vô thiên nhất, mình lấy gì để cự tuyệt, lấy gì để bảo vệ bản thân. Bạch Thiên Vũ căm tức nhìn con người tà nịnh kia, muốn dùng ngọn lửa trong mắt mình bức lui sự quấy rầy của người nọ, hắn lại quên mất người đang ngồi trên long ỷ kia đó trừ bỏ là hoàng đế, hơn thế nữa còn là nam nhân bá đạo, cuồng vọng, tà tứ tới cực điểm. Chú giải: (*)Lưu sướng: lưu loát, uyển chuyển, trôi chảy Hết chính văn đệ tứ chương