Thiên Hạ Vô Song
Chương 997
Nếu như nhất định phải nói tới lần hung hiểm nhất, thật ra chính là lúc thủ hạ của thành chủ Bạo Phong Thành Adrian, đại kiếm sư đỉnh phong Austin đến ám sát Mạnh Hàn. Cho dù là đối mặt với lão Vu Yêu và Cốt Long, Mạnh Hàn vẫn không hề cảm thấy khẩn trương. Dù sao đi nữa phía sau hắn chính là Benson và Harrison. Mạnh Hàn không cần phải lo lắng tới sự an nguy của mình.
Chỉ có điều lần này thi triển sau khi ma pháp kia, khiến Mạnh Hàn đã tiến thêm một bước lý giải đối với việc tu luyện ma pháp. Mình đến tình trạng như hiện nay, muốn tiến thêm một bước chỉ có thể thông qua chiến đấu phong phú, ở trong ranh giới giữa sự sống và cái chết để cưỡng ép đột phá. Trước mắt, nghiệp đoàn ngầm ám sát chính là một cơ hội rất tốt.
Sủng vật đám mây vẫn chia thành hai bộ phận lan ra. Mạnh Hàn mở rộng phạm vi theo dõi đến cực hạn, quan sát nhất cử nhất động của mấy vạn người. Mạnh Hàn cũng có thể tìm hiểu rõ tình hình ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Việc này khiến tâm thần bị tiêu hao cực lớn, khiến tinh thần lực vừa hồi phục lại rơi vào quá trình giảm sút một cách điên cuồng. Đối với tinh thần lực, đây lại là một sự rèn luyện.
Không chỉ có như vậy. Nguyên tố ma pháp đã tạo thành một vòng phòng hộ không nhìn thấy được tại không gian xung quanh Mạnh Hàn. Đồng thời, nguyên tố ma pháp khoảng cách hơi gần một chút chấn động, cũng có thể truyền lại rõ ràng cho Mạnh Hàn biết động tĩnh chung quanh.
Dưới hai phần đảm bảo đó, Mạnh Hàn đã không có gì phải lo sợ nữa. Hắn bắt đầu dò xét tình hình ở bên trong quân doanh.
Quan quân chịu trách nhiệm canh phòng quả thực sợ hãi gần chết. Sát thủ cũng không giống với quân đội. Những người kia vì nhiệm vụ không muốn sống, đặc biệt là những tổ chức sát thủ cỡ lớn như vậy. Có đôi khi bọn họ căn bản không nghĩ tới làm sao thoát ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ nữa. Một không cẩn thận để sát thủ trà trộn vào quân đội, tạo ra thương tổn dù chỉ một chút cho hầu tước đại nhân, đó chính là vạn kiếp bất phục.
Tuy nhiên, Joey và Juli đội trưởng đội thân vệ của Mạnh Hàn lại không hề phản đối cách làm của Mạnh Hàn. Đối với các nàng mà nói, đại nhân nhà mình, nam nhân của mình muốn làm gì, đó là chuyện của Mạnh Hàn. Điều các nàng phải làm, chính là bố trí một phòng hộ cứng rứng không thể phá vỡ ở xung quanh Mạnh Hàn. Lúc cần thiết, các nàng sẽ dùng thân thể của mình ngăn cản bất kỳ lưỡi dao sắc bén nào đâm về phía Mạnh Hàn. Demi và Diana cũng có tâm tư như vậy. Các nàng tự xem mình chính là một bức bình phong cuối cùng ở sát bên cạnh Mạnh Hàn.
Liên tục mấy ngày, tất cả sự khốn đốn do hành quân của đội ngũ đã hoàn toàn biến mất. Sau khi đã trải qua hai trận đại thắng một cách điên cuồng như vậy, sĩ khí đã tăng vọt đến đỉnh điểm. Các sát thủ lại không có bất kỳ động tĩnh nào. Hay là thời gian quá ngắn, căn bản không có sát thủ nào cao minh có thể chạy tới đây?
- Sát thủ? Hừ!
Mạnh Hàn khinh miệt hừ lạnh một tiếng:
- Ta chờ bọn họ tới giết, tại sao bọn họ còn chưa động thủ? Còn không động thủ, ta có thể sẽ phải lên đường!
Khi các tướng lãnh thuộc hạ của Mạnh Hàn nghe thấy những lời này, bọn họ tất nhiên không có ý kiến gì. Mạnh Hàn nói cái gì chính là cái gì.
- Nhổ trại, tiến quân về phía thủ đô Milan!
Mạnh Hàn rất rõ ràng hạ mệnh lệnh.
Đại doanh của đội quân Transco nhổ trại, chuẩn bị hành quân, Mạnh Hàn lại dẫn theo đội thân vệ của mình, lẳng lặng chờ. Quân đội khởi hành hỗn loạn, hẳn là cơ hội tốt nhất để ám sát. Để xem những gia hoả kia có biết cách nắm giữ cơ hội này hay không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạnh Hàn. Đúng lúc quân doanh bắt đầu hành động, thoáng có chút hỗn loạn, trong tầm nhìn sủng vật của Mạnh Hàn liền chú ý tới một đám gia hỏa có vẻ không bình thường. Bọn họ mặc quần áo binh sĩ công quốc Transco, nhưng hành động lại không giống với những người khác. Ánh mắt của bọn họ đều hữu ý vô ý chăm chú nhìn về phía Mạnh Hàn.
Nhưng mãi đến tận lúc đại quân xuất phát, đám người đó vẫn không có động tĩnh khác gì khác. Đội ngũ tiến lên chưa tới mấy dặm, đã có người phát hiện ra mấy cỗ thi thể. Toàn bộ các thi thể này nhìn bề ngoài đều là người miền núi bình thường, nhưng trên người lại giấu vũ khí sắc bén. Đầu của mỗi thi thể đều bị chém xuống, đặt chỉnh ở bên cạnh.
Trong quân không thiếu những nhân vật có kiến thức rộng rãi. Rất nhanh sẽ có người nhận ra, mấy tên này sử dụng vũ khí đặc thù, hẳn là một sát thủ của một tổ chức nào đó. Sau khi nghe thấy phán đoán này, trong quân lại được tăng cường đề phòng. Bọn họ cẩn thận phái ra rất nhiều thám tử, hầu hết đều thận trọng tiến về phía trước. Cho dù Mạnh Hàn đã mệnh lệnh, nhưng các tướng lĩnh phía dưới cũng không dám tùy ý thả lỏng cảnh giác.
Cách một thời gian, bọn họ lại phát hiện thi thể một nhóm người khác. Đám người này cũng tương tự, đầu bị chém xuống, đặt chỉnh tề ở một bên. Thi thể nằm la liệt khắp nơi. Chỉ nhìn tình cảnh cũng biết đám người này đã trải qua một trận đấu ác liệt.
Tiếp đó, gần như cách một thời gian, bọn họ sẽ phát hiện hoặc nhiều hoặc ít thi thể. Toàn bộ đều không có đầu, dường như đang chờ đợi Mạnh Hàn kiểm duyệt. Mạnh Hàn không có bất kỳ biểu thị nào. Nhưng các tướng lĩnh đã có mặt trong lều lớn trung quân của Mạnh Hàn ngày đó lại đột nhiên có phản ứng lại. Bọn họ nhớ lúc đó hầu tước đại nhân đã ra mệnh lệnh cho nữ nô lệ yêu diễm kia chính là, cắt đầu của những người kia xuống. Hiện tại, đầu của những người này không phải đều bị cắt xuống sao?
Mười mấy vạn đại quân lại không có hiệu suất giết người cao bằng một người. Điều này khiến vô số các tướng lĩnh thầm cảm khái đồng thời cũng không khỏi cảm thấy khâm phục đối với thống soái đại nhân. Cho dù tùy tiện lấy ra một người sát bên cạnh hầu tước đại nhân, cũng khiến người ta không có cách nào bỏ qua được. Nếu quả thật không để mắt đến, đó cũng vì đại nhân cố ý khiến người ta bỏ qua.
Trước đó, ai có thể ngờ được nữ nô lệ yêu diễm nhìn qua dường như chỉ để cho Mạnh Hàn, lại có thể là một sát thủ đáng sợ như vậy?
- Đại nhân, đầu của sát thủ đứng thứ năm trong nghiệp đoàn ngầm đã bị cắt xuống, hiến cho đại nhân!
Một quan quân hưng phấn đi vào báo cáo. Đi theo phía sau là một binh sĩ, hai tay hắn nâng khay đựng một cái đầu. Hắn cúi đầu chậm rãi đưa khay đựng đầu lâu tới.
Khi chỉ còn cách Mạnh Hàn có hai, ba bước, binh sĩ kia đột nhiên ném đầu lâu về phía Mạnh Hàn. Tay phải của hắn chợt rút ra một thanh chủy thủ từ dưới khay khay, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía yết hầu của Mạnh Hàn.
- Lớn mật!
- Cẩn thận, đại nhân!
- Có thích khách!... Liên tiếp những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, nhưng không cách nào giấu được tiếng chủy thủy trên tay tên sát thủ phá không khí đâm tới. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh chủy thủ của tên sát thủ kia vô cùng mau lẹ xuất hiện ở trước yết hầu của Mạnh Hàn.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương