Dù sao đi nữa mặc kệ là địa phương nào, mặc kệ nơi hoang vu tới mức không ai để ý tới, chỉ cần Mạnh Hàn lên tiếng hỏi, tất cả các lãnh chúa gần như đều muôn miệng một lời, chỉ cho thuê không bán, hơn nữa chào giá cực kỳ cao, dọa người. Chỉ cần đám người Mạnh Hàn vừa rời đi, những nhân mã kia sẽ tổ chức nhân lực, điên cuồng tìm kiếm tại nơi Mạnh Hàn cảm thấy hứng thú, xem có phải Mạnh Hàn tìm thấy thứ gì đó đủ để sánh ngang với tinh thạch bạch diệu hay không. Bất kể là vùng núi hay rừng cây, thậm chí ngay cả dòng sông cũng không buông tha. Khoa trương nhất chính là một kẻ đã trực tiếp sai người nạo vét một con sông dài đủ để sánh ngang nhau với Trường Giang. Sau khi không phát hiện được cái gì, thậm chí hắn còn lập tức ra lệnh cho mấy chục ma pháp sư cùng nhau tiến lên, trực tiếp khiến con sông đó khô cạn, sau đó phái mấy ngàn đại quân, điên cuồng tìm kiếm đào bới trong con sông đã cạn nước đó. Tình cảnh thật sự quá khoa trương, khiến người ta quả thực không thể tin tưởng. Còn có ý tứ chính là, cho dù mấy lãnh chúa phía trước đã chứng minh địa phương mà Mạnh Hàn cảm thấy hứng thú không có phát hiện ra thứ gì. Nhưng mấy vị lãnh chúa sau đó vẫn không hề thay đổi ý đinhh. Dù sao đi nữa mọi người đều ôm tâm lý giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu chẳng may có vật gì đó, không cẩn thận cho Mạnh Hàn, vậy chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi sao? Mặt khác cách làm của mấy người lại hoàn toàn khác nhau. Mạnh Hàn muốn như thế nào cho cái gì, muốn địa phương nào liền cho địa phương đó, hoàn toàn không đề cập tới chuyện thuê hay mua cái gì. Nhưng có một điều, Mạnh Hàn chỉ cần buôn bán gì ở chỗ này đều phải nộp thuế dựa theo giá đắt đỏ. Thuế suất là do lãnh chúa đại nhân tính toán. Vừa bắt đầu không nhiều, chỉ là năm phần mười. Sau khi buôn bán hai năm, thì lại tăng thành sáu phần mười. - Bọn họ muốn tiền tới mức phát điên rồi sao? Grace đối mặt với loại yêu cầu này, thực sự là dở khóc dở cười. Năm phần mười thuế suất, nói cách khác, lãnh chúa đại nhân không cần bỏ ra bất kỳ thứ gì, chỉ ngồi đợi Mạnh Hàn trả thù lao, hơn nữa còn tương đương với chiếm năm phần mười lợi nhuận mỗi năm. Điều này có lẽ còn nhanh hơn so với cướp tiền. Sau khi đi mười mấy lãnh địa, Angelina đã giận dữ và xấu hổ không dám với đối mặt Mạnh Hàn nữa. Nàng hoàn toàn dựa theo ý tứ của nghị trưởng các hạ dẫn theo Mạnh Hàn đi, cũng không thể nào không tới các địa bàn do các nghị viên khống chế. Hiện tại nàng rốt cuộc đã hiểu rõ thâm ý của nghị trưởng các hạ, khiến Mạnh Hàn hoàn toàn hết hy vọng đối với những người này, cũng tiện cho Mạnh Hàn kiên định dựa vào phía bên bọn họ. Angelina thậm chí đã phát ra tin tức, muốn phái người tới địa bàn của mình báo trước, để tuyệt đối không làm ra chuyện mất mặt như vậy. Không nói tới chuyện chọc cười người khác, còn khiến ấn tượng của Mạnh Hàn vô cùng kém. - Xem ra, chúng ta bị người ta xem là những kẻ coi tiền như rác đến để làm thịt. Sau khi lại đi qua mấy thành thị, Mạnh Hàn thực sự lười tiếp tục quan sát, ngược lại đối mặt với Angelina Thánh Nữ điện hạ, câu nói đầu tiên chính là câu này. Giọng điệu Mạnh Hàn đã vô cùng không tốt. Cho dù là ai bị đối sử như vậy, chung quy cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Mạnh Hàn ở ngay trong đế quốc Hắc Ám, nhìn Thánh Nữ điện phía trước, trực tiếp biểu đạt sự bất mãn của mình.Ở bên trong đế quốc Hắc Ám vẫn chưa từng có người bình thường nào dám biểu đạt bất mãn đối với Thánh Nữ điện hạ, càng không cần phải nói tới người từ bên ngoài tới như Mạnh Hàn. Nhưng Mạnh Hàn không chỉ biểu đạt bất mãn, hơn nữa còn là chỉ trích vô cùng không khách khí, chỉ thiếu chỉ vào mũi Angelina để mnói. Nhưng Angelina lại không thể đáp lại được lời nào. Nàng thực sự không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến Mạnh Hàn thoả mãn được. Muốn trách cũng chỉ có thể trách những lãnh chúa này thật sự quá mức tham lam, rất sợ Mạnh Hàn kiếm nhiều, nhất định phải gặm từng miếng thịt từ trên người hắn mới được. Dùng cách nói của Mạnh Hàn, nếu như người của đế quốc Hắc Ám đều như vậy, cũng không cần nghĩ tới chuyện tranh thủ đầu tư nữa, để bọn họ tiếp tục hạnh phúc bế quan toả cảng của bọn họ đi! Đi một vòng lớn, cuối cùng không tới trên địa bàn của những gia hoả tham lam này, mà đến lãnh địa các thuộc hạ của nghị trưởng các hạ. Tuy nhiên, theo Mạnh Hàn thấy bọn họ vẫn là cá mè một lứa. Những gia hỏa ở chỗ này bởi vì nghị trưởng các hạ và Thánh Nữ điện ra lệnh, mạnh mẽ cứng rắn đè ép phần tham lam kia xuống mà thôi. Từ trong ánh mắt của bọn họ, Mạnh Hàn vẫn có thể nhìn thấy kim quang bốc lên từ dã tâm. - Ta rất tiếc, Thánh Nữ điện hạ! Sau khi Mạnh Hàn khảo sát một phen, trong lòng càng lúc càng vạch rõ kế hoạch. Tuy nhiên, Mạnh Hàn lại không trực tiếp biểu hiện ra, mà biểu hiện ra một thái độ đáng tiếc: - Ta nghĩ, nếu như quý quốc đều nghĩ có thể thừa cơ kiếm trác ở trên người ta, như vậy ta có thể khẳng định, ở nơi này ta đầu tư tuyệt đối không có được bất kỳ bảo đảm nào. Cho dù nghị trưởng các hạ có bảo đảm cho ta, cũng không có cách nào có thể khiến ta có được cảm giác an toàn. - Hầu tước đại nhân, đại nhân nhìn thấy chỉ là hành vi lén lút của những người khác, cũng không phải là ý tứ của Hội nghị hắc ám. Ta hi vọng hầu tước đại nhân thận trọng cân nhắc một chút! Angelina đương nhiên biết Mạnh Hàn đang nói điều gì. Nói thật, đổi thành bản thân nàng, nếu đối mặt với tình hình như vậy, nàng cũng không nguyện ý đầu tư. Nhưng, làm thánh nữ của đế quốc Hắc Ám nàng lại không thể không cân nhắc tới phương diện của đế quốc Hắc Ám. Bất kể nói thế nào, nàng cũng muốn kéo Mạnh Hàn đến đầu tư. Điều này cực kì quan trọng, thậm chí quan hệ đến sự phát triển của đế quốc sau này. Trừ hai đại đế quốc ra, những năm gần đây, các Công quốc năm khác đều đang không ngừng phát triển. Bất kể là từ phương diện kinh tế, vũ khí hay là quân đội đều có bước tiến nhảy vọt. Chỉ có hai đại đế quốc vẫn bảo thủ. Nếu không có quốc dân cường hãn cuồng nhiệt, nói không chừng bọn họ đã sớm đối mặt với sự tấn công từ các nơi đến. Không dễ dàng xuất hiện một thời cơ tốt, không ngờ lại bị một đám gia hỏa thiển cận phá hỏng. Vậy bảo Angelina có thể nào không phẫn nộ được? - Như vậy, Thánh Nữ điện hạ, thánh nữ cho ta một đề nghị, ta nên đầu tư vào chỗ nào của quý quốc thì thích hợp hơn? Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười: - Nếu như muốn nhận được bảo đảm của nghị trưởng các hạ, hơn nữa có thể trong khoảng cách gần khiến hắn nhìn thấy, ta nghĩ Thánh sơn rất tốt. Không biết Thánh Nữ điện hạ có thể đồng ý hay không? Thánh sơn là địa phương thần thánh nhất của thần giáo Hắc Ám, sao có thể cho phép Mạnh Hàn có động tác lung tung trên Thánh sơn được. Angelina căn bản không cần xin chỉ thị vẫn có thể từ chối Mạnh Hàn. Chỉ có điều, từ chối điều này thì dễ dàng, nhưng Mạnh Hàn tới đầu tư chỗ nào mới tốt? Angelina căn bản không đưa ra được địa điểm thích hợp, chỉ có thể á khẩu không trả lời được.