Thiên Hạ Vô Song
Chương 896
Mạnh Hàn gọi tên của người tùy tùng nói:
- Lần này nghiệp đoàn ma pháp sư muốn làm gì? Lại một lần nữa tới ám toán Hoàng Kim Thành sao? Hay là có ý định trực tiếp xem ta và pháp sư Tử Linh ngang nhau, một lần hủy diệt?
- Đại nhân, đại nhân nói đùa.
Trên mặt Lâm Kỳ sốt ruột hiện ra mồ hôi hột. Hai tay lau trán rũ sạch quan hệ:
- Ta chỉ một tùy tùng, căn bản không biết chủ nhân của ta muốn làm gì, đại nhân!
- Ngươi xem ra thực sự giống như một tùy tùng.
Mạnh Hàn mỉm cười, nhìn Lâm Kỳ cao thâm khó dò nói:
- Chỉ có điều, một tùy tùng cấp bậc Pháp Thánh sơ cấp, bất kể như thế nào, xem ra cũng là có điểm khác thường.
Lần đầu tiên gặp mặt, vừa nhìn thấy, Mạnh Hàn đã phát hiện gia hoả này khác thường. Lực lượng tinh thần cường lớn một cách lạ kỳ. Hơn nữa ma lực cũng cường hãn một cách kỳ cục. Nếu như nói người như vậy là tùy tùng, hơn nữa còn là một gia hỏa nông cạn như vậy, đánh chết Mạnh Hàn cũng không tin. Hay là, gia hoả này mới là đại biểu thực sự của nghiệp đoàn ma pháp sư cũng khó nói.
- Ồ? Hầu tước đại nhân lại phát hiện ra sao?
Lâm Kỳ nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, khí chất toàn thân đột nhiên biến đổi. Trong chốc lát giống như đột nhiên biến đổi thành một người khác vậy. Không chỉ ánh mắt sắc bén, hơn nữa tinh khí thần cũng lộ ra một sự cường hãn:
- Ta hiểu, là Khải Văn, là lão già Khải Văn kia nói cho ngươi biết, có phải hay không?
Lâm Kỳ suy đoán, Mạnh Hàn không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, dường như đang chờ hắn tiếp tục. Lâm Kỳ nhìn Demy và Diana đứng ở phía sau bàn làm việc của Mạnh Hàn một chút, lại nhìn trước mắt Mạnh Hàn một chút. Hắn đột nhiên cười lạnh nói:
- Hầu tước đại nhân, theo ta được biết, hai người thị nữ của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới Đại ma pháp sư. Ngươi không cảm thấy ở trong gian phòng này, khoảng cách giữa ngươi và ta có hơi gần hay sao?
- Không, hoàn toàn không gần, vừa đủ!
Tay Mạnh Hàn đột nhiên vươn ra, trực tiếp chộp vào phía trên yết hầu Lâm Kỳ. Cánh tay dùng sức, trực tiếp đẩy cả người Lâm Kỳ dính lên tường:
- Vừa vặn để ta có thể duỗi thẳng cánh tay bắt được ngươi. Lâm Kỳ tiên sinh, trừ phi ngươi nắm giữ năng lực không cần niệm thần chú ma pháp cũng có thể thuấn phát ma pháp. Đương nhiên, thân là Pháp Thánh, ngươi nên có một năng lực như vậy. Chỉ có điều đáng tiếc, Lâm Kỳ tiên sinh, ngươi còn chưa đủ nhanh.
Nghe lời Mạnh Hàn nói, Lâm Kỳ bị nâng ở trên tường trên mặt cũng lộ ra nụ cười, dường như người bị bóp cổ căn bản không phải là hắn. Nhưng rất nhanh, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau khổ. Hắn lại một lần nữa biến sắc. Một bàn tay lớn bằng đá màu trắng, không biết từ chỗ nào xuất hiện thay thế vị trí tay của Mạnh Hàn, ép hắn ở trên tường. Một lưỡi kiếm sáng như tuyết kề sát bên cổ của hắn, sẵn sàng tiến vào cổ họng của hắn. Động tác hung hãn khiến Lâm Kỳ tin tưởng, chỉ cần hắn có chút động tác gì khác lạ, lập tức sẽ có một chiêu kiếm bổ xuống đầu của hắn.
- Lâm Kỳ tiên sinh tôn kính, trên thực tế, ta hoàn toàn không quan tâm đối với việc nghiệp đoàn ma pháp sư muốn làm gì.
Mạnh Hàn chậm rãi lui về phía sau, tách ra một khoảng cách nhất định, sau đó thoải mái ngồi xuống. Không biết từ lúc nào phía sau hắn đã xuất hiện một chiếc ghế đá, độ cao vừa phải, hơn nữa xuất hiện cũng vừa đúng lúc.
Mạnh Hàn vừa ngồi vào chiếc ghế kia, độ cao của cái ghế liền nâng lên.
Mạnh Hàn lại tiện tay làm một động tác. Bàn tay lớn màu trắng trên tường thoáng lỏng ra một chút, để Lâm Kỳ tiên sinh có thể nói chuyện. Mạnh Hàn nhìn hắn tiếp tục nói:
- Ngươi cũng biết, từ sau đêm lửa khói, nghiệp đoàn ma pháp sư đã không còn tiếp tục là bằng hữu của ta nữa. Ta chỉ cảm thấy rất tò mò, nghiệp đoàn phái ngươi tới làm gì? Muốn cái gì?
- Nghiệp đoàn muốn biết, ngươi nhận một đám những kẻ bị ma pháp ruồng bỏ từ chỗ của Khải Văn dự định làm gì.
Đến tình cảnh này, Lâm Kỳ cũng biết mình không có khả năng che giấu gì nữa. Hắn nhanh chóng nói ra:
- Hiện tại tu vi ma pháp của ngươi đạt tới cảnh giới gì?
- Lẽ nào Lâm Kỳ tiên sinh ngươi vẫn nhìn chưa ra?
Mạnh Hàn mở hai tay ra, ra hiệu mình ở ngay chỗ này.
- Trên người của ta có một quyển sách ma pháp, chỉ cần kích phát một chút, là có thể phán đoán cảnh giới ma pháp của ngươi.
Người Lâm Kỳ ở trên không trung, cái cổ bị bóp chặt lấy, nói chuyện rất mất công sức. Nhưng hắn vẫn giẫy giụa nói xong:
- Chúng ta biết, ngươi từng ở học viện ma pháp mặt đối mặt đã đánh bại một ma pháp sư trung cấp. Nếu như ngươi đột phá cảnh giới Đại ma pháp sư, vậy nói rõ ngươi nắm giữ phương pháp có thể làm cho kẻ bị ma pháp ruồng bỏ một lần nữa nhận được khả năng tu hành ma pháp. Nghiệp đoàn cần loại phương pháp này.
Mạnh Hàn tặc lưỡi nói.
- Xem ra, bên trong nghiệp đoàn thật đúng là có người biết nhìn hàng!
Mạnh Hàn về phía bầu trời tặc lưỡi tiếp, sau đó lại nói với Lâm Kỳ:
- Nếu như ta có loại phương pháp này, như vậy nghiệp đoàn sẽ không tiếc tất cả đê có được nó, cho dù biến ta thành một kẻ cấu kết với pháp sư Tử Linh tội ác tày trời, đúng không?
- Trên thực tế, hầu tước đại nhân ngươi đã cấu kết cùng pháp sư Tử Linh.
Cho dù Lâm Kỳ đã bị khống chế, nhưng vẫn không nhịn được châm chọc nói.
- Nếu như ngươi có thể sống đến một tháng sau, ngươi sẽ phát hiện, làm bằng hữu với pháp sư Tử Linh, cũng không phải là chuyện gì quá khó để người ta có thể tiếp nhận.
Mạnh Hàn mỉm cười, căn bản không thèm để ý lời châm chọc của Lâm Kỳ:
- Ngươi chỉ là một gia hỏa nghiên cứu ma pháp, căn bản không biết có thể trở nên mỹ lệ hoàn mỹ đối với nữ nhân mà nói có ý nghĩa thế nào. Mà nếu như các nữ nhân đã quyết định, muốn ngăn cản sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Mạnh Hàn vừa nói xong, Demy đã tìm được từ trên người Lâm Kỳ một quyển sách ma pháp, đưa đến trong tay Mạnh Hàn. Mạnh Hàn cúi đầu nhìn một chút, cảm ứng một chút, phát hiện cũng không có nguy hiểm gì bạo phát, cầm trong tay giơ giơ lên:
- Là cái này sao?
Lâm Kỳ không nói gì, cổ họng hừ một tiếng, xem như xác định. Hắn nhìn Mạnh Hàn với một ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó mới lên tiếng:
- Hồng màu da cam lục lam tử, từ ma pháp học đồ đến ma pháp sư, Đại ma pháp sư, Ma đạo sư, Pháp Thánh cuối cùng là Pháp Thần. Mỗi cảnh giới tương ứng với một loại màu sắc. Ngươi có thể đến cảnh giới gì Màu cam chăng?
- Ta cũng rất muốn biết.
Mạnh Hàn bật cười:
- Nếu như nói riêng về ma lực, lực lượng tinh thần, ta nghĩ sẽ không khiến ngươi thất vọng. Lâm Kỳ tiên sinh!
Nói xong, quyển sách ma pháp trên tay Mạnh Hàn bắt đầu phóng ra hào quang chói mắt. Bắt đầu từ màu đỏ, nhanh chóng đã biến thành màu cam, lại đến màu vàng, màu xanh lục, màu xanh lam, cho đến khi phát sinh một hào quang màu tím lấp lánh.
Hào quang màu cam xuất hiện, cũng không khiến Lâm Kỳ quá mức kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương