Thiên Hạ Vô Song
Chương 894
Hiện tại mới vừa làm cho người ta mất mặt, mới phát hiện nếu người ta muốn giết mình, căn bản là một chuyện rất dễ dàng.
Nói cho cùng, cho dù thêm mười mấy tùy tùng của mình nữa, một ma đạo sư cao cấp cũng không thể nào là đối thủ của những cao thủ đã được nghiệp đoàn ma pháp sư phái ra trong đêm khói lửa kia.
Nơi này chính là Hoàng Kim Thành. Mạnh Hàn muốn giết người, chắc hẳn ngay cả thi thể cũng không cần che dấu.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, đại biểu nghiệp đoàn ma pháp sư gần như đã hồn phi phách tán một đường chạy theo, lảo đảo lảo đảo nhìn bóng lưng Mạnh Hàn đi xa.
Vị ma pháp sư kiêu căng này dường như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng đuổi theo. Hắn vừa đuổi theo vừa hô to:
- Hầu tước đại nhân tôn quý, hầu tước đại nhân, xin dừng bước, xin dừng bước!
Mạnh Hàn dường như không nghe thấy giọng nói của gia hoả này, tiếp tục đi về phía trước.
Ma pháp sư vừa nhìn thấy vậy lại càng kinh hãi hơn. Hắn một đường lao nhanh tới, chắn ở phía trước Mạnh Hàn. Hắn vừa định nói chuyện, trên cổ đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao sáng như tuyết. Không biết từ lúc nào, một thị nữ cách đó không xa đã xuất hiện ở bên cạnh hắn. Trong ánh mắt thị nữ kia đầy sát khí, vừa nhìn đã thấy khác hẳn với thị nữ nhu thuận kia.Ầm.
Ma pháp sư trực tiếp ngã quỵ ở trên mặt đất, điên cuồng quỳ lạy ngẩng đầu lên. Động tác của hắn khiến thị nữ Ninja kia kinh ngạc một hồi. Nàng nhìn về phía lãnh chúa đại nhân của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi được phân phó.
Cúi đầu nhìn gia hỏa trước kiêu ngạo sau cung kính này, Mạnh Hàn hơi phất tay. Người thị nữ gọn gàng làm một động tác quỳ xuống, sau đó trong nháy mắt lập tức biến mất. Cách đó không xa, lại xuất hiện thân ảnh một thị nữ đang bận rộn, dường như chưa từng biến mất.
- Đại nhân, tha mạng, tha mạng!
Ma pháp sư quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu,hoàn toàn không tương xứng với thân phận đại biểu nghiệp đoàn ma pháp sư. Hắn dập đầu như đảo bàm tính, còn thiếu nước mũi nước mắt nữa.
Mấy tùy tùng đi theo sau hắn, từ trong phòng tiếp khách chạy đến. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy tình hình như vậy. Chỉ có điều, cho dù bọn họ kinh ngạc, nhưng không có bất kỳ ai cảm thấy ngoài ý muốn. Bất kỳ ai, sau khi bị một đám người cầm nỏ kim loại chỉ vào, nhận thức chính xác tình thế trước mắt, sẽ có một cái nhìn vô cùng khách quan. Nếu không phải hiện tại bọn họ mới vừa bị mấy thị vệ đột nhiên xuất hiện tịch thu vũ khí cũng bị khống chế, nói không chừng bọn họ cũng sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Có lẽ bởi vì nghiệp đoàn ma pháp sư luôn luôn cường thế làm đầu óc bọn họ bị choáng váng, khiến bọn họ quên mất lý do bọn họ tới tìm vị hầu tước đại nhân này. Mặc dù chỉ là một ma pháp học đồ nho nhỏ, nhưng dùng từ lòng dạ độc ác để ví với hắn, tuyệt đối không quá đáng.
Bất kể là ai, dám trong một đêm mặt không biến sắc tiêu diệt hơn 20 ngàn người, đều không phải là nhân vật đơn giản gì.
Đáng tiếc, thời điểm bọn họ nhớ ra tất cả những điều này, bọn họ đã dùng thái độ của bọn họ đắc tội vị lãnh chúa đại nhân này. Nếu không phải hai thị nữ phía sau lãnh chúa đại nhân nhìn bọn họ với ánh mắt xem thường, bọn họ còn chưa nghĩ ra những điều này.
Mạnh Hàn nhìn về phía gia hỏa đang quỳ dưới đất lắc đầu, thở dài nói:
- Sao phải khổ như thế chứ?
Nói xong, Mạnh Hàn cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến vào phòng làm việc của mình. Ma pháp sư trên mặt đất, căn bản không dám có bất kỳ phản kháng nào. Cho dù theo bản năng hắn vẫn nắm chặt lấy ma pháp trượng trong tay, cho dù đối mặt với một ma pháp học đồ nhưng hắn vẫn không có chút ý tứ muốn động thủ,. Nói đùa. Tùy tiện một thị nữ cũng có thể lấy tính mạng của hắn bất cứ lúc nào. Hắn dám phản kháng sao? Trừ phi hắn chê mình chết không đủ nhanh.
Ngoan ngoãn gục trên mặt đất, ma pháp sư dùng tư thế đầu gối quỳ xuống theo Mạnh Hàn tiến vào văn phòng lãnh chúa đại nhân. Hắn không dám tiếp tục nói lung tung, chờ câu hỏi của Mạnh Hàn.
Trong lòng hắn đã thầm nguyền rủa không biết bao nhiêu lần về gia hỏa đã cho hắn chút lợi ích để dọa dẫm vị hầu tước đại nhân này. Nếu hắn có thể sống sót trở lại, tuyệt đối sẽ không tha cho gia hoả kia.
- Đến địa bàn của ta có chuyện gì?
Rốt ruộc, giọng nói của Mạnh Hàn từ thật cao truyền đến. Nhưng ma pháp sư dường như nghe được tiên âm vậy. Chỉ cần Mạnh Hàn muốn biết gì, hắn có cơ hội sống sót.
- Hầu tước đại nhân, ta là...
Ma pháp sư vội vội vàng vàng vội vàng thoáng nâng người lên một chút. Hắn vừa chuẩn bị giới thiệu bản thân, lời chưa ra khỏi miệng đã bị Mạnh Hàn cắt ngang.
- Ta không có hứng thú đối với việc ngươi là ai!
Giọng nói Mạnh Hàn lạnh như băng khiến ma pháp sư nhất thời lại trở nên khẩn trương. Ngay lập tức lại có giọng nói của Mạnh Hàn truyền tới:
- Ta hỏi ngươi cái gì, tốt nhất là ngươi trả lời cái đó. Những điều không liên hệ khác, ta không muốn biết, hiểu chưa?
- Đã rõ, đã rõ!
Lúc này nếu như ma pháp sư còn không rõ, hắn cũng không thể ở trong nghiệp đoàn ma pháp sư lăn lộn tới địa vị như bây giờ.
Mạnh Hàn vừa dứt lời, hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đáp lại:
- Lần này, nghiệp đoàn phái ta đến, là muốn truy cứu một chút về chuyện hầu tước đại nhân ngài cấu kết với pháp sư Tử Linh tà ác...
- Cấu kết? Tà ác?
Mạnh Hàn nghe thấy nửa câu nói này, đã cảm thấy hết sức bất mãn. Hắn không nhịn được lại một lần nữa cắt ngang lời nói của ma pháp sư kia.
- Không phải cấu kết, không phải tà ác. Ngài chỉ thuê một giải phẫu thẩm mỹ sư.
Nghe thấy giọng điệu của Mạnh Hàn rõ ràng không thích đối với hai từ này, ma pháp sư vội vàng thay đổi giọng điệu:
- Nghiệp đoàn muốn biết thái độ của ngài, có phải dự định hợp tác lâu dài với phẫu thuật thẩm mỹ sư, mà đi ngược lại với quy tắc của nghiệp đoàn từ trước tới nay hay không. Đây là lời bọn họ nói. Ta chỉ truyền lời mà thôi. Phía trên nói như thế nào, ta nói lại như thế mà thôi. Đại nhân!
- Nghiệp đoàn ma pháp sư, cũng có thể quản được chuyện của Tinh Linh tộc sao?
Lần trước Mạnh Hàn muốn nghiệp đoàn ma pháp sư đưa cho mình một lời bàn giao, thái độ của nghiệp đoàn ma pháp sư cũng rất cứng rắn, thậm chí không cho Mạnh Hàn có chút phản ứng nào. Đồng thời, Mạnh Hàn cũng không cho bọn họ thể diện tốt. Thậm chí Mạnh Hàn còn không liên hệ với đại biểu của nghiệp đoàn ma pháp sư.
Hiện tại Mạnh Hàn đẩy Louise ra, dường hồ đã bị nghiệp đoàn ma pháp sư nắm được chân đau.
- Không thể!
Đại biểu nghiệp đoàn ma pháp sư nhanh chóng đáp lại. Điều này căn bản là kiến thức thông thường. Làm sao còn cần Mạnh Hàn phải hỏi lại lần nữa. Nhưng hắn vẫn biết ý tứ của Mạnh Hàn. Hắn có chút lấy lòng nói:
- Đại nhân, ta nghĩ ý của nghiệp đoàn là, bất kể là pháp sư Tử Linh chủng tộc nào, cũng không nên được người ta hoan nghênh.Ánh mắt Mạnh Hàn quét tới.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương