Mạnh Hàn cúi đầu nhìn qua mấy lần, chỉ thấy đó là một danh sách, phía trên ghi đầy những cái tên và gia tộc khác nhau, tương tự với một vài tư liệu thông thường. Mạnh Hàn ngẩng đầu có chút nghi ngờ hỏi: - Đây là cái gì vậy? - Đây là tư liệu về những người đã tham gia ngày đó, bao gồm cả tư liệu về gia đình của bọn họ. Có thể hầu tước đại nhân sẽ cảm thấy hứng thú. Jensen tiên sinh không thể không nhẫn nại giải thích cho Mạnh Hàn : - Ngoài ra, một vị trưởng lão trong cao tầng tham dự việc này, nhưng nghiệp đoàn hy vọng có thể xử lý nội bộ dưới tình huống không thương tổn tới hình tượng nghiệp đoàn, hi vọng được hầu tước đại nhân tán thành. Đồng thời nghiệp đoàn cũng bảo đảm với đại nhân, sau này chắc chắn sẽ không xả ra những chuyện tương tự như vậy nữa. Thái độ của nghiệp đoàn ngầm hoàn toàn khác với lúc các trưởng lão mở hội nghị lần trước. Những việc Mạnh Hàn đã làm trong khoảng thời gian này đã truyền đi khắp nơi. Chuyện hợp tác với đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám, cái đầu của đại công Milan bị lấy đi một cách thần bí, lại thêm một số đất đai sắp được bán ra có thể sẽ mang đến cho Mạnh Hàn thu nhập cực lớn, khiến nghiệp đoàn ngầm không thể không đánh giá lại giá trị của Mạnh Hàn một lần nữa, đưa ra quyết định như vậy. Tuy rằng suy nghĩ của bọn họ muốn giữ lại mặt mũi chắc hẳn không giông với Mạnh Hàn, nhưng bọn họ đã biểu đạt ra thái độ chịu thua. Đối với điềunày, Mạnh Hàn cũng không làm quá: - Trên nguyên tắc ta đồng ý để các ngươi xử lý nội bộ. Nhưng ta hi vọng nhìn thấy kết quả thực sự. - Đương nhiên, hầu tước đại nhân! Jensen tiên sinh vội vàng gật đầu. Nhận được sự cho phép của Mạnh Hàn, nhiện vụ của hắn cũng đã hoàn thành. Nói thật, đối mặt thị trường khổng lồ như Hoàng Kim Thành, cho dù là nghiệp đoàn ngầm cũng không khỏi cảm thấy đắn đo. Cho nên, Jensen tiên sinh rất nhanh liền nói tiếp: - Đại nhân, nghiệp đoàn cảm thấy, giới hạn tiêu phí của Hoàng Kim Thành đã đạt đến mức tiêu chuẩn. Cho nên, nơi làm việc của nghiệp đoàn ngầm tại Hoàng Kim Thành sẽ nâng cấp đến văn phòng trung cấp. Điều này cũng sẽ mang đến nhiều quyền hạn hơn và nhiều chuyện làm ăn hơn. Hi vọng đại nhân có thể thường xuyên chiếu cố. Đối với hành động lấy lòng của nghiệp đoàn ngầm, Mạnh Hàn gật đầu biểu thị tán thành: - Không thành vấn đề. Thuận tiện hỏi một câu, Jensen tiên sinh, văn thành thăng cấp thành trung cấp, địa vị của ngài có phải cũng sẽ được nâng cao tới mức tương ứng hay không? - Vâng, đại nhân. Tất cả đều là nhờ phúc của đại nhân. Jensen tiên sinh cười nói. - Chúc mừng ngươi, Jensen tiên sinh. Mạnh Hàn đưa tay phải về phía Jensen tiên sinh: - Hợp tác vui vẻ! Jensen tiên sinh vội vàng tiến lên một bước, hai tay nắm chặt tay phải của Mạnh Hàn, cũng cười nói: - Hợp tác vui vẻ! Từ văn phòng của Mạnh Hàn đi ra, Jensen tiên sinh mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy đầy trên gáy mình. Hiện tại bản thân Mạnh Hàndường như cũng không có quá nhiều biến hóa. Nhưng không biết tại sao, thời điểm Jensen tiên sinh đối mặt Mạnh Hàn, lại có một loại áp lực vô hình. Cho dù Jensen tiên sinh xem như đã gặp gỡ với nhiều nhân vật lớn, cũng quen nhìn máu tanh, nhưng khi gặp Mạnh Hàn vẫn không cách nào kiềm chế được sự khẩn trương trong lòng. Cuối cùng cũng coi như nhiệm vụ đã hoàn thành không tồi, Jensen tiên sinh cũng có thể thở ra một hơi. Nghĩ đến số lượng nghiệp vụ dựa vào Hoàng Kim Thành, văn phòng rất nhanh có thể thăng cấp thành cao cấp, trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười, vui vẻ rời khỏi lãnh chúa phủ. So với nghiệp đoàn ngầm, nghiệp đoàn lính đánh thuê lại có một chút ngạo mạn. Chí ít tạ trên phương diện xử lý chuyện kia, chínhlaf như vậy. - Bruce tiên sinh, ý của ngươi là chuyện lần trước đều là hành vi cá nhân của những người đó, và không liên quan gì đến nghiệp đoàn lính đánh thuê, thật sao? Mạnh Hàn cũng ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn Bruce tiên sinh tỏ ra cung kính, cố nhẫn nại hỏi. - Vâng, đại nhân. Sau khi nghiệp đoàn cận thận điều tra, mới đưa ra kết luận như vậy. Bruce tiên sinh cảm thấy khẩn trương, thậm chí nói chuyện cũng có chút không lưu loát. Hiện tại trong lòng Bruce tiên sinh không biết nên thống hận những gia hoả của nghiệp đoàn kia thế nào. Bọn họ ngồi một chỗ tùy tiện thảo luận đưa ra một kết quả, muốn mình đến đối mặt với lãnh chúa đại nhân. Lẽ nào bọn họ không biết, vị đại nhân trước mắt này tùy tiện giận dữ, đã có thể lấy đầu của đại công một công quốc sao? - Như vậy, những người tham dự này đâu? Mạnh Hàn lại hỏi, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, không hề che giấu. Trong mắt Bruce nhìn thấy rõ điều này. - Bọn họ đã tử vong, đại nhân! Bruce nuốt một ngụm nước bọt, không biết Mạnh Hàn hỏi những lời này là có ý gì. Nhưng rất nhanh, hắn liền nhớ được, Mạnh Hàn đối với kẻ địch của hắn có thể hoàn toàn không để lại chỗ trống. Người nào muốn động tới người của hắn, nghĩa là toàn gia chôn cùng. Nghĩ tới một điểm này, Bruce không nhịn được run một chút: - Đại nhân, bọn họ chỉ là hành vi cá nhân, không cần liên lụy đến người nhà của bọn họ chứ? - Ta đối với người nhà của bọn họ cũng không có hứng thú! Mạnh Hàn lắc đầu. Từ lúc địa vị càng ngày càng cao, thế lực càng ngày càng lớn, Mạnh Hàn đã không cần duy trì liên luỵ cửu tộc đối để làm kinh sợ những người đối địch nữa. Nhưng hắn lại đối cực kỳ bất mãn đối với thái đội này của nghiệp đoàn lính đánh thuê: - Ta cảm thấy hứng thú chính là, người nào có thể điều động được đông đảo chấp sự của nghiệp đoàn như vậy. Bgươi đừng nói với ta, những người này chỉ là lính đánh thuê thông thường. - Đại nhân, bọn họ thực sự là lính đánh thuê bình thường! Đến giờ phút này, Bruce cũng chỉ có thể cắn răng cứng rắn chống đỡ. Ở thế khó xử, hắn không có biện pháp ngào khác. - Ta rất thất vọng! Mạnh Hàn vẫn không che giấu thái độ của hắn, lắc đầu nói: - Nếu đã là như vậy, ta nghĩ, Bruce tiên sinh, tiên sinh có thể rời khỏi đây. - Vâng, thưa đại nhân! Sau khi Bruce cung kính hành lễ, nhanh chóng rời khỏi cái văn phòng khiến hắn cảm giác khiếp đảm này. Trong chớp mắt khi đi ra, hắn còn cảm thấy hoảng hốt. Lẽ nào lãnh chúa đại nhân thật sự quên như thế sao? Ai cũng biết đó là chuyện không có khả năng xảy ra. Nhưng không phải ai cũng đoán được Mạnh Hàn sẽ hành động như thế nào, cũng như sẽ thực hiện vào lúc nào. Cảm giác chờ đợi trong sợ hãi này mới là điều khiến người ta cảm thấy khổ sở nhất. Chí ít bản thân Bruce tiên sinh cho là như vậy. Từ lúc Bruce tiên sinh rời khỏi văn phòng của Mạnh Hàn đi, đã qua năm ngày. Trong vòng năm ngày này, Hoàng Kim Thành tất cả đều gió êm sóng lặng. Tất cả mọi thứ đều vô cùng tự nhiên. Nhưng càng như vậy, Bruce tiên sinh càng thấy khẩn trương hơn. Thậm chí phân hội nghiệp đoàn lính đánh thuê đã phái cảnh vệ tăng lên gấp đôi. Rất nhanh, Bruce liền phát hiện, chuyện làm ăn đã giảm đi không ít. Ban đầu nghiệp đoàn lính đánh thuê còn sẽ có lượng lớn nhiệm vụ bảo vệ tiền hàng. Nhưng từ khi Mạnh Hàn bắt đầu phổ biến kim phiếu kia, nhiệm vụ như vậy càng ngày càng ít.