Thiên Hạ Vô Song
Chương 820
Với địa vị của Mạnh Hàn bây giờ, đế quốc bảo đảm mở ra thành công, tuyệt đối sẽ hắn lập thành tấm gương điển hình, tuyệt đối không thể làm chuyện gì không phải. Mạnh Hàn lại không cân nhắc tới điểm này, vẫn trực tiếp đòi phải được đảm bảo, bảo mặt mũi của mọi người làm sao bỏ xuống được?
Trong lúc nhất thời, tình cảnh dường như lại trở nên trầm mặc. Mạnh Hàn cũng không chờ lời hứa được lập tức đưa ra, chỉ mỉm cười:
- Không sao. Ngược lại chuyện bảo hiểm chuyện muốn nắm chắc, cũng cần một thời gian rất dài, nghĩ kỹ rồi hãy nói. Ngày hôm nay, ta cáo từ trước!
Nói nhiều như vậy, gần như đều một mình Mạnh Hàn biểu diễn. Bên phía Hắc Ám cũng cần thương lượng với người của bọn họ. Mạnh Hàn không ở nơi này tiếp tục làm khó bọn họ, nên đúng lúc xin cáo lui.
Chỉ có điều, trước khi Mạnh Hàn đi vẫn nói một câu như vậy:
- Chỉ có điều, ta thấy phòng nghị sự của đế quốc dường như cũng không đủ khí thế phi phàm, biểu lộ ra không ra được sự vĩ đại của Ma thần đại nhân và đế quốc. Có hứng thú xây dựng một phòng nghị sự đế quốc mới tới lôi kéo nhu cầu bên trong một chút hay không?
Nói xong, hắn cũng không chờ mọi người phản ứng lại,đã xoay người rời đi.
Sau khi Mạnh Hàn rời đi, tiếng nghị luận bên trong phòng nghị sự Đế quốc Hắc Ámvang lên hồi lâu, gần như còn kéo dài đến ngày thứ hai vẫn chưa kết thúc. Điều này khiến rất nhiều thủ vệ đều cảm thấy có chút kỳ quái. Cho dù thời điểm đế quốc đang diễn ra thánh chiến, bên trong phòng nghị sự cũng chưa từng thương lượng lâu như vậy.
Nhưng trong hai ngày này Mạnh Hàn lại thảnh thơi nhàn hạ nghỉ ngơi. Mỗi ngày hắn đều dẫn theo quản gia thị nữ cùng với đội trưởng đội cận vệ của mình đi khắp nơi trong thủ đô đế quốc du ngoạn, xem xét phong thổ đến quên cả trời đất. Sáng sớm ngày thứ ba, thánh nữ Angelina lại xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hàn.
- Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đáp ứng đầu tư ở chỗ này?
Mắt Angelina có hơi hồng. Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng thời điểm nàng nhìn Mạnh Hàn, vô cùng kiên quyết.
Mọi người trong phòng nghị sự đều biết, nếu như Mạnh Hàn chỉ làm ăn với bọn họ tại Hoàng Kim Thành, đế quốc Hắc Ám muốn đạt được sự tín nhiệm của các thương nhân khác quả thực chính là một lời nói suông. Thời kỳ đế quốc đối mặt với bước chuyển hình quan trọng, lại phát hiện giáo lý mà đế quốc kiên trì từ trước cho tới nay cũng không mang đến cho bọn họ bất kỳ lợi ích nào. Ngược lại Mạnh Hàn một thương nhân trong mấy năm đã quật khởi. Trên phương diện này, lời hắn nói vẫn còn hữu dụng hơn so với lòng tin vào đế quốc. Không thể không nói đây chính là nỗi bi ai của đế quốc.
Đồng thời, nghị trưởng các hạ cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Dưới sự lãnh đạo của hắn, mọi người đã phát hiện ra vấn đề này. Nếu như có thể giải quyết, hội nghị Hắc Ám lần này chính là một cơ hội cực lớn trong lịch sử đế quốc, gần như không thua gì với cơ nghiệp khai quốc vĩ đại.
- Nàng làm nữ nhân của ta, ta có thể tín nhiệm đế quốc!
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Tin tưởng thánh nữ điện hạ đế quốc, hẳn không người nào dám chiếm đoạt sản nghiệp nam nhân của nàng chứ?
- Ngươi nói thật sao?
Trong ánh mắt Angelina chưa bao giờ có vẻ kiên quyết như vậy, hoàn toàn không phù với với phong thai càn quấy của nàng trước kia.
- Đương nhiên!
Mạnh Hàn cũng không nói đùa, nghiêm túc đáp lại.
- Tốt lắm, ta làm nữ nhân của ngươi!
Angelina đi về phía trước một bước, ưỡn cao ngực, khiến Mạnh Hàn nhìn có một loại cảm giác nữ liệt sĩ sắp hy sinh.
- Nàng đang nghiêm túc chứ?
Mạnh Hàn có phần khó mà tin nổi nhìn Angelina một chút, nghi ngờ hỏi.
Lần này Angelina không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, trong ánh mắt vẫn kiên định như vậy.
- Khinh thường thánh nữ đế quốc Hắc Ám, sẽ là tội gì?
Mạnh Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Không có gì quá khác thường, chỉ là lập tức chết mà thôi.
Angelina bỗng nhiên cười, đơn giản đáp lại:
- Thế nào, ngươi sợ sao?
- Thế này dường như không tính là ta dùng sức mạnh chứ?
Trên mặt Mạnh Hàn không nhìn ra chút sợ hãi nào, cười hỏi.
Angelina có chút nghẹn lời. Nàng cũng không hiểu vì sao Mạnh Hàn lại hỏi như thế.
- Ta chỉ muốn nói cho nàng biết. Nếu như ta muốn nàng, căn bản không cần ép buộc, thậm chí không cần đối thủ một mất một còn của nàng là Fanny trợ giúp.
Mạnh Hàn nhìn khuôn mặt Angelina, lại cười nói:
- Nàng vì đế quốc, sẽ chủ động chui vào trong lòng ta.
Angelina cắn chặt đôi môi, trên khuôn mặt quật cường thoáng có vẻ sắp muốn khóc, khiến Mạnh Hàn nhìn thấy, trong lòng lại rung động.
- Chỉ đùa với nàng một chút thôi.
Mạnh Hàn thấy thế, không tiếp tục cợt nhả nữa:
- Nhớ tới lúc ta rời đi đã nói gì không? Trên bàn có một mô hình phòng nghị sự của đế quốc mà ta mới thiết kế. Nàng có hứng thú xem hay không?
- Ngươi không muốn?
Angelina thậm chí đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị hiến thân, lại nghe Mạnh Hàn nói là nói đùa, trong đầu bỗng nhiên lại có một cảm giác không cách nào nói lên lời. Ngay sau đó, nàng chợt phẫn nộ:
- Ngươi...
- Thế nào? Nàng hi vọng ta biến nàng thành nữ nhân của ta sao?
Mạnh Hàn cợt nhả lại hỏi một câu:
- Hay là nàng hoàn toàn không có hứng thú đối với phòng nghị sự đế quốc mới?
Nghe thấy Mạnh Hàn lại hỏi một lần nữa, Angelina mới đột nhiên trở lại bình tĩnh.
Mình làm sao vậy? Tại sao Mạnh Hàn từ chối để mình trở thành nữ nhân của hắn, ngược lại cảm thấy tức giận như vậy?
Angelina không biết tại sao, nhưng vẫn dựa theo đề tài của Mạnh Hàn, đưa mắt nhìn về phía cái gọi là mô hình phòng nghị sự của đế quốc ở trên bàn. Ánh mắt mới vừa nhìn sang, Angelina đã không nhịn được trợn tròn hai mắt, trong miệng thiếu chút nữa phát ra một tiếng kinh ngạc.
Trên bàn, một mô hình kiến trúc nằm sừng sững ở đó. Nhưng đó không phải là mô hình kiến trúc đơn thuần. Phía sau còn có mô hình một ngọn núi. Điều khiến Angelina khiếp sợ chính là ngọn núi kia, rõ ràng chính là Thánh sơn Yến kinh, mà toàn bộ kiến trúc lại dựa vào thế núi Thánh sơn, kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ.
Hình thức của kiến trúc vô cùng huy hoàng, hơn nữa có vẻ đặc biệt uy nghiêm, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác thần bí không cách nào hình dung được. Chỉ là nhìn thấy kiến trúc này, dường như bên tai cũng có một âm thanh cầu khẩn như có như không vang lên. Bỗng dưng nàng cảm thấy một cảm giác thần thánh hơn.
Chỉ là một chút, nhưng Angelina đã không còn cách nào rời mắt khỏi mô hình kiến trúc kia. Nàng ngây người nhìn, mà trong đầu đã trực tiếp đá phòng nghị sự hiện tại vào trong sọt rác. So với thiết kết này của Mạnh Hàn, phòng nghị sự trước kia quả thực chính là rác rưởi.
- Ta đi báo cáo nghị trưởng các hạ!
Cuối cùng cũng coi như Angelina vẫn nhớ tới, có dùng thiết kế phòng nghị sự của Mạnh Hàn hay không, còn phải chờ nghị trưởng các hạ đến quyết định. Nhưng nàng đã có thể khẳng định, cho dù là nghị trưởng các hạ nhìn thấy thiết kế như vậy cũng sẽ không nhịn được mà động tâm.
Mạnh Hàn hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Hắn có lòng tin tuyệt đối đối với mô hình lấy ra lần này.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương