Thiên Hạ Vô Song
Chương 763
Có thể nói, chỉ nói riêng khống chế phạm vi và uy lực phóng thích ma pháp cùng với dẫn dắt nguyên tố ma pháp mà nói, Mạnh Hàn đã càng ngày càng lên tới đỉnh cao. Trong ma pháp hệ thổ cấp thấp, không người nào dám so đấu phóng thích ma pháp tinh tế với Mạnh Hàn. Cho dù là Pháp Thánh cũng không thể.
Không chỉ có như vậy, dưới yêu cầu của Mạnh Hàn, Demy và Diana cũng luyện tập khống chế ma pháp ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Các nàng cũng được Benson tiên sinh đặc biệt chiếu cố. Tuy rằng các nàng không có sự tăng trưởng rõ ràng như Mạnh Hàn, nhưng cũng tiến vào một cảnh giới khác.
Mà điều hai nàng quan tâm nhất chính là Mạnh Hàn. Hiện tại nhiệt độ bên cạnh Mạnh Hàn tuyệt đối sẽ được khống chế ở nhiệt độ thoải mái nhất. Hơn nữa sẽ có một vài trận gió mang tới cho Mạnh Hàn cảm giác sảng khoái và mát mẻ.
Vì thế, Catherine vô cùng khó chịu. Thậm chí nàng đã cố gắng tìm ra bên trong ma pháp sư cung đình những người có ma pháp tương tự. Nhưng mấy cung đình pháp sư đều nói rõ quá khó. Chuyện hai tiểu thị nữ ma pháp sư có thể làm được, hiện tại bọn họ tạm thời vẫn không làm được.
- Bảo hai tiểu nha đầu này đi cùng ta có được hay không?
Thời điểm Catherine ở trên giường, nàng cố ý hỏi Mạnh Hàn, muốn xem thử phản ứng của Mạnh Hàn một chút.
- Nếu như nàng có thể thuyết phục các nàng ấy, ta không có ý kiến.
Mạnh Hàn cười nói, dường như đang nhìn Catherine làm một chuyện nực cười. Hắn khuyên nhủ:
- Chỉ có điều, nếu như ta là nàng, sẽ không suy nghĩ tới chuyện đó. Bởi vì nói ra cũng vô ích.
- Chằng chỉ biết sủng ái các nàng!
Catherine luôn cảm thấy không công bằng. Dường như ở cùng Mạnh Hàn nhiều nhất chính là hai tiểu thị nữ này. So với bất kỳ người nào khác đều nhiều hơn.
- Không phải ta sủng ái các nàng, mà các nàng sủng ái ta.
Mạnh Hàn cười sửa lại từ ngữ của Catherine:
- Thật ra bao gồm cả nàng, tất cả đều đang sủng ái ta, tùy ý ta làm này làm kia, chưa từng có lời nào oán hận.
- Chàng biết là tốt rồi!
Catherine chỉ cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có. Dường như mình khổ cực chờ đợi hắn, vì hắn bảo vệ phần cơ nghiệp này, toàn bộ đều đáng giá.
Thời điểm mọi người trong Hoàng Sa thành đều đang chờ mong tới đại lễ mở thành Hoàng Kim Thành, mỗi người trong ba nghiệp đoàn lớn lại đang tranh luận.
Bruce và Jensen đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức lại tổng bộ nghiệp đoàn lính đánh thuê và nghiệp đoàn ngầm. Điều kiện do Mạnh Hàn đưa ra đã dẫn tới một trận biện luận.
- Nói đùa gì vậy? Bốn ngàn vạn kim tệ sao? Tại sao hắn không đi cướp đi?
Một gia hỏa có tính cách xốc nổi trong nghiệp đoàn lính đánh thuê lập tức nhảy lên:
- Mấy trăm chấp sự cao cấp của chúng ta, lẽ nào phải chết vô ích sao?
- Cho dù hắn đang cướp.
Bên cạnh là phó hội trưởng Eric, người trước đây đã từng tới Hoàng Sa thành, chậm rãi nói một câu:
- Chỉ có điều, chúng ta đã phái người cướp hắn trước. Người ta muốn cướp trở về, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Những chấp sự cao cấp này cho dù nói thế nào vẫn chỉ có thể chết vô ích. Ngươi cứ nói đi? Roy!
Roy chính là phó hội trưởng có tính cách nóng nảy kia. Trên thực tế, hắn cũng không phải là một người nóng nảy. Chỉ có điều, chuyện Hoàng Kim Thành từ đầu tới cuối đều do hắn kiên trì. Hiện tại xảy ra vấn đề, đương nhiên hắn phải chịu trách nhiệm. Vào lúc này, hắn có vẻ nôn nóng cũng là chuyện bình thường:
- Ngươi có ý gì? Quyết định là do mọi người chúng ta đưa ra. Muốn trách ta sao?
- Người ta hiện tại đã đưa ra điều kiện. Hoặc là chúng ta thừa nhận mình phá vỡ quy củ, giải tán nghiệp đoàn lính đánh thuê. Hoặc là bị trở thành loại tương tự như nghiệp đoàn ngầm. Hoặc là chúng ta phải giao ra người chịu trách nhiệm, còn phải đưa ra tiền bồi thường.
Giọng nói của Eric vẫn ung dung thong thả, không nhanh không chậm, giống như người đối mặt với áp lực không phải là hắn vậy:
- Kế hoạch lúc đó là do ngươi đưa ra. Hiện tại ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
Eric vừa há miệng, ánh mắt mấy người kia dường như đều tập trung vào trên người phó hội trưởng Roy. Bị ánh mắt mấy người này này nhìn chăm chú, ngay cả người như Roy cũng không tránh khỏi bắt đầu cảm thấy kinh hoảng:
- Các ngươi có ý gì? Lẽ nào các ngươi lại sợ một ma pháp học đồ hay sao?
- Chúng ta không phải sợ hắn, mà là sợ cao thủ ở sau lưng của hắn, người có thể dùng một câu nói doạ khiến mọi người trong toàn thành phải hôn mê.
Một người khác tiếp nhận câu chuyện, nói sự thực xảy ra:
- Hầu tước Antonio chỉ thừa nhận mình là một thương nhân. Hiện tại đơn giản đưa ra giá nói chuyện làm ăn với chúng ta mà thôi. Vấn đề là, ai đi nói chuyện?
Lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người phó hội trưởng Eric. Eric là người duy nhất đã từng đi tới Hoàng Sa thành và gặp mặt Mạnh Hàn. Hắn là ứng cử viên phù hợp nhất. Vào lúc này, Eric cũng cảm thấy việc đáng làm thì phải làm, chủ động đứng dậy:
- Ta đi. Tuy nhiên câu trả lời của chúng ta là gì. Dù sao cũng phải cho ta một điểm mấu chốt chứ?
- Nhân vật quan trọng nói, cho hắn một chấp sự cao cấp. Thật ra đã chết mấy trăm người, không để ý nếu chết thêm một người.
Hội trưởng vẫn trầm ngâm im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng:
- Kim tệ không có. Xem hắn còn có điều kiện gì. Chỉ cần không quá đáng, đáp ứng hắn.
Nói xong câu này, hội trưởng lại nhìn về phía phó hội trưởng Roy:
- Đề nghị của ngươi mang đến tổn thất quá lớn cho nghiệp đoàn. Chức phó hội trưởng này, ngươi vẫn để ra đi!
Roy không cam lòng cúi đầu, không lên tiếng. Hội trưởng cũng biết hắn không phục, không nhìn hắn thêm nữa, chỉ nói tiếp:
- Chúng ta đã từng bởi vì tham lam mà đồng ý một đề nghị không phù hợp với tôn chỉ của nghiệp đoàn như vậy, mọi người đều phải có trách nhiệm. Trợ cấp của những chấp sự cao cấp này toàn bộ đều do chúng ta gánh chịu, xem như là trừng phạt.
Không ai có dị nghị. Vào lúc này, bất kỳ ai cũng không tiện nói gì khác. Vẫn là Eric ho khan một tiếng, hỏi một câu:
- Điều kiện như thế nào thì xem là không quá đáng? Hội trưởng đại nhân!
- Bản thân ngươi tự cân nhắc đi.
Hội trưởng giao hoàn toàn quyền hạn cho phó hội trưởng Eric, ngay sau đó lại căn dặn một câu:
- Có cơ hội, kết bạn với vị cao thủ siêu cấp kia một chút. Kiếm Thần Andy dường như vẫn chưa có năng lực như vậy.
Eric gật đầu một cái, không nói gì nữa. Cuối cùng, hội trưởng nhìn chung quanh một lượt, tổng kết nói:
- Nhớ kỹ bài học này. Quy củ do mình định ra, tuyệt đối không nên tự mình phá vỡ. Nếu không, thiên hạ to lớn, không có chỗ cho chúng ta dung thân.
Sau khi mọi người rời đi, Eric lại có chút đa mưu túc trí dừng lại lâu hơn một chút, chờ hội trưởng đứng dậy, mới tiến lên:
- Hội trưởng đại nhân, thật sự muốn đưa ra một người chịu trách nhiệm, một chấp sự cao cấp, có thể chỉ huy mấy trăm chấp sự cao cấp không? Ta rất lo lắng...
Câu nói kế tiếp hắn đã không cần phải nói nữa. Nhất định là không có cách nào khiến Mạnh Hàn thoả mãn.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
43 chương
501 chương
1112 chương
18 chương
163 chương
35 chương
78 chương