- Tốt, ngày hôm nay xem như kinh doanh có lãi một ngàn kim tệ! Một khi đã trừ đi món nợ trên người Mạnh Hàn, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái nói không ra lời: Sau này, chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa, cũng kiếm cho mình, không cần tiếp tục phải nhìn sắc mặt người khác nữa! Bên này vừa mới tiễn đám người Evan đi, bên kia Mạnh Hàn còn chưa kịp suy nghĩ xem mình muốn làm gì, đệ đệ Christopher trong huynh đệ Tinh Linh đã chạy tới, thần thần bí bí nói cho Mạnh Hàn biết, các Tinh Linh cho mời. Các Tinh Linh đột nhiên có lời mời? Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn muốn hỏi xem là chuyện gì, nhưng Christopher lại không biết. Vẫn như lần trước, ca ca Cristian đang ở bên kia. Có cơ sở là sự hài lòng lần trước, Mạnh Hàn cũng không lo lắng các Tinh Linh sẽ làm gì đối với hắn. Dù sao đi nữa lấy lực lượng của hắn hiện tại, Tinh Linh muốn đối phó hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay, còn không đáng để người ta dùng âm mưu quỷ kế. Mạnh Hàn thản nhiên đi theo Christopher tới biên giới của rừng rậm Tinh Linh. Không thể không nói, gần đây tình trạng thân thể của Mạnh Hàn đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi chạy cả một đoạn đường dài như thế, hắn lại không cảm thấy mệt mỏi. So với thời điểm mới bắt đầu đi tới Hoàng Sa Trấn, thật sự đã tốt hơn rất nhiều. Thời điểm Mạnh Hàn đến, huynh đệ Tinh Linh cũng hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ. Bên này đã không cần bọn họ nữa. Hai người liên thủ tiến vào rừng rậm đi săn bắn. Có thể dưới tình huống hết sức chuyên chú săn bắn, tài bắn cung của hai huynh đệ đã tiến bộ hơn rất nhiều. Thứ bọn họ săn được cũng càng ngày càng nhiều. - Ngươi xem thứ này một chút! Trong rừng rậm tối đen, Mạnh Hàn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của nữ Tinh Linh kia. Sau giọng nói của nàng, một vật từ trong bóng tối bay tới, chính xác rơi xuống dưới chân Mạnh Hàn. Chỉ có điều, âm thanh này khiến Mạnh Hàn cảm giác có chút không ổn. Đưa tay nhặt vật kia lên, Mạnh Hàn chỉ thoáng nhìn cũng biết nó là cái gì. Đây là cái gọi là vật phẩm ma pháp bán cho các Tinh Linh nói là chống lại sự nguyền rủa của cặp sinh đôi. Thứ này Mạnh Hàn làm ra không phải là kết quả báo cáo, mà là Lục Mang Tinh Trận do hắn nghiêm túc cẩn thận vẽ. Bên ngoài còn điêu khắc hoa văn tinh xảo. Tuy nhiên, hiện tại vật trang sức tinh xảo đã biến thành phế vật, từ lâu không còn dáng vẻ i xinh đẹp như lúc trước nữa. Nhìn kỹ, vật trang sức này dường như bị nổ từ bên trong ra. Điều này khiến Mạnh Hàn kinh ngạc giật nảy người. Chút ma lực trên người mình còn chưa đủ để khiến vật trang sức này nổ tung chứ? Đầu óc của Mạnh Hàn cảm thấy tê rần. Chẳng lẽ thứ này nổ đã làm tổn thương đến Tinh Linh, cho nên bọn họ tìm mình để tính sổ? - Chuyện gì thế này? Mạnh Hàn đánh đòn phủ đầu hỏi, trên mặt đầy vẻ vô tội biểu hiện hắn không hề liên quan đến chuyện này. Cho dù có, Mạnh Hàn cũng không thể nhận. Nếu như bị Tinh Linh hiểu lầm là mình lừa bọn hắn, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi trách nhiệm. Rào. Tiếng lá cây rung loạn. Sau đó, một uy áp ùn ùn kéo đến, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ trên người Mạnh Hàn. Mạnh Hàn dường như đột nhiên đối mặt với một thứ khiến hắn hoảng sợ đến cực điểm. Tim mật đều nát. Hai chân hắn không nhịn được bắt đầu run rẩy. Nếu như không phải trên tay còn mang theo ma pháp trượng với thuộc tính quen thuộc, chỉ sợ lúc này, Mạnh Hàn sẽ chân mềm mà ngã nhào trên mặt đất. - Ngươi không biết chuyện gì xảy ra sao? Một giọng nói chất vấn đầy nghiêm khắc dường như nhắm thẳng vào trong đầu của Mạnh Hàn. Mạnh Hàn có thể nghe ra được tiếng nghiến răng nghiến lợi từ trong mấy chữ ngắn ngủi này. Hình như mình đã phạm phải tội lớn tày trời. “Ngàn vạn lần không thể nhận! Ngàn vạn lần không thể nhận!” Trong lòng Mạnh Hàn không ngừng nhắc nhở mình. Cho dù uy áp khủng bố kia và giọng nói chất vấn của nữ Tinh Linh khiến Mạnh Hàn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng Mạnh Hàn biết, một khi mình nhận sai, cái mạng nhỏ của mình liền xong đời. Trước sự uy hiếp của cái chết và uy áp nho nhỏ này, Mạnh Hàn tình nguyện lựa chọn thứ sau. - Ta thật sự không biết! Giọng nói của Mạnh Hàn gần như cắn ra từng từ một. Đôi môi hắn run rẩy và hai hàm răng va vào nhau liên tục, đã đủ để biểu lộ rõ tâm tình của Mạnh Hàn lúc này. - Ngươi không biết! Được! Ta cho ngươi biết! Giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ vang lên bên tai của Mạnh Hàn: - Hai tộc của chúng ta trên người mang theo thứ này của ngươi, nhưng vẫn bị nguyền rủa làm tổn thương được. Ngươi giải thích thế nào? - Bị nguyền rủa làm tổn thương? Không thể nào! Mạnh Hàn kinh hãi. Tinh Linh Tộc muốn những thứ này chính là để ngăn cản nguyền của của cặp sinh đôi. Nói đùa, cặp sinh đôi làm gì có nguyền rủa? Đó căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ. Cho tới bây giờ Mạnh Hàn vẫn bình yên vô sự đã đủ nói rõ vấn đề này. Nhưng nguyền rủa của các Tinh Linh là từ đâu tới? - Còn dám nguỵ biện? Nữ Tinh Linh kia gầm lên một tiếng. Mạnh Hàn cảm giác một áp lực truyền đến. Hai chân hắn mềm nhũn. Ma trượng trên tay hắn đã không chịu được thân thể của hắn nữa. Toàn người hắn bò ở trên mặt đất, không thể động đậy. Cả khuôn mặt Mạnh Hàn đều bị lực lượng vô hình ép chặt ở trên mặt đất của rừng rậm Tinh Linh, thiếu chút nữa thì nghẹt thở vì hít thở không thoải mái. Mạnh Hàn thậm chí không có cả lực lượng để giãy dụa. Ngay thời điểm Mạnh Hàn thiếu chút nữa muốn nghẹt thở hôn mê, lực lượng kia mới buông tha cho hắn, để hắn có thể ngẩng đầu lên một chút, hít thở không khí mới mẻ. - Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mạnh Hàn rốt cuộc đã chống được ma pháp trượng bò dậy. Miệng hít lấy một luồng không khí, cuối cùng mới có chút khí lực để nói chuyện. Không hiểu tại sao các Tinh Linh lại tìm tới hắn, căn bản không cho hắn cơ hội giải thích. Nguyền rủa cặp sinh đôi nguyền rủa ở đó đả thương người sao? - Thứ ngươi làm ra căn bản không có tác dụng! Tiếng nữ Tinh Linh quát mắng truyền đến rõ ràng. Nhưng có thể cảm giác được hình như lửa giận đã giảm xuống một chút. - Không thể nào! Mạnh Hàn cắn chặt hàm răng, chết cũng không thừa nhận: - Không hề có tác dụng? Tại sao khi các ngươi mới bắt đầu nhận thứ đó, còn muốn thêm một trăm cái nữa? Đối phương trầm mặc một hồi lâu, dường như không có cách nào trực tiếp trả lời vấn đề của Mạnh Hàn. Trong sự trầm mặc này, Mạnh Hàn phát hiện uy áp khủng bố kia cũng đang chầm chậm biến mất. - Nếu ngươi không tin, như vậy ngươi tự mình cảm nhận một chút đi! Giọng nói đầy uy hiếp của nữ Tinh Linh từ trong bóng tối truyền đến: - Hi vọng ngươi có thể làm mất sự nguyền rủa! - Nguyền rủa gì? Mạnh Hàn kinh hãi. Các Tinh Linh muốn làm gì vậy? Tại sao có thể có chuyện khó hiểu như vậy? Tuy nhiên, mặc kệ Mạnh Hàn hỏi thế nào, đều không có bất kỳ sự hồi âm nào. Hình như nữ Tinh Linh đã rời khỏi. Một khí tức khác khiến người ta dựng tóc gáy, dường như từ sâu trong rừng rậm truyền đến. Mạnh Hàn chỉ cảm giác từng sợi tóc gáy trên người mình đang dựng thẳng lên. Hình như có nguy hiểm cực lớn nào đó sắp tới gần.