Mạnh Hàn đương nhiên sẽ không nói chuyện của Grace và Elyse cho Angelina biết. Hiện tại, sau khi xử lý xong những chuyện này, Mạnh Hàn ngồi ở tại chỗ ngẫm nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu nói: - Bất kể nói thế nào, nếu đã đến, nếu như có thể xác định, không ngại đi mở mang kiến thức một chút về Medusha. Nói không chừng chúng ta sẽ có niềm vui thú vị nào đó. Cho dù cần thiết, đến lúc đó trước hết để cho tên Angus kia trị liệu tốt con mắt cho Amanda, mới lại tìm hắn tính sổ. - Đại nhân, như vậy quá nguy hiểm! Lần này người nói chuyện cũng không phải là Elyse và Angelina, mà là lão Roger. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, lão Roger hiểu rõ Mạnh Hàn biết rõ trong chuyện này có trò lừa gạt vẫn muốn tranh thủ một vài cơ hội cho Amanda, hắn cảm thấy vô cùng cảm động. Nhưng hắn vẫn nhảy ra ngăn cản: - Không nên, để ta đi! - Không cần thiết phải tranh đoạt làm gì. Mạnh Hàn cười lắc lắc đầu: - Tin tức vẫn không xác định được. Chờ sau khi xác định hãy nói sau. Nếu quả thật đó chính là nơi Medusha sống quần cư, có lẽ để ta đi là thích hợp nhất. Các ngươi cũng không có cách nào để ngăn cản được sự khủng bố của ma pháp hoá đá, không phải sao? Mạnh Hàn vừa đưa ra lý do này, bất kỳ ai cũng không có cách nào phản đối được nữa. Trình độ ma pháp của Mạnh Hàn, hiện tại ngay cả Louisa và Louise cũng khâm phục sát đất. Có thể nói không chút khoa trương, giờ này phút này, trong phạm vi ngàn dặm, chắc hẳn không thể tìm ra được một người nào có thể tranh tài với Mạnh Hàn về ma pháp hệ thổ. Cho dù Benson tiên sinh đứng ở trước mặt, cũng chưa chắc đã dám nói chỉ riêng trên phương diện ma pháp hệ thổ, hắn có thể vững vàng vượt qua Mạnh Hàn. Tất cả mọi người không có lời gì để nói, chỉ có thể dàn xếp lại, chậm rãi chờ đợi tin tức. Trong bộ lạc của thú nhân không có quá nhiều nhà tốt. Mạnh Hàn vẫn mở cái lều lớn sa hoa của hắn trên một mảnh đất trống, ngay phía dưới Thần Miếu. Tuy nhiên, lại không có bất kỳ người nào nhảy ra nói không được làm. Mỗi thú nhân khi tới đây, trước tiên đều cung kính thi lễ về phía lều vải sau đó, mới nói chuyện. Bộ lạc thú nhân này là hỗn cư. Gần như mỗi chủng tộc đều có. Từ ngưu đầu nhân, hổ đầu nhân. Tù trưởng là một hồ tộc. Mấy vị trưởng lão cũng có các chủng tộc khác nhau. Còn người cúng tế Sarah lại là một thiếu nữ của hồ tộc. Sứ giả thú thần giá lâm, tất cả mói thứ tốt nhất đều được đưa lên. Tuy nhiên, những thứ này ở trong mắt của Mạnh Hàn và Elyse, thật sự đơn sơ tới mức không có cách nào sử dụng được. Nhưng bọn họ lại không thể cự tuyệt được sự nhiệt tình của những thú nhân này, chỉ có thể nhận lấy tất cả. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Mạnh Hàn đứng ở trong quảng trường, nhìn xung các chiến sĩ thú tộc bận rộn ở xung quanh. Trong đầu hắn bắt đầu suy ngẫm mình nên sắp xếp cho bộ lạc thú nhân này như thế nào. Ban đầu Mạnh Hàn dự định dùng những chiến sĩ thú nhân này đi giúp mình tìm những thứ cần thiết. Nhưng hiện tại sau khi đã phát hiện những thứ kia có vấn đề. Ngay cả luyện kim sư cũng có vấn đề, Mạnh Hàn không thể không cân nhắc lại một lần nữa về công dụng của những thú nhân này. Bảo Mạnh Hàn bất kể giá nào cũng cung cấp nuôi dưỡng những nhân khẩu trong bộ lạc thú tộc này, vậy hiển nhiên là không thể nào. Nhưng nơi này lại không có sản nghiệp gì. Chẳng lẽ mình chỉ vì lưu lại một thế lực ở cao nguyên thú nhân này thôi sao? Điều này hiển nhiên không phù hợp với phong cách hành sự của Mạnh Hàn. - Nếu như ở nơi này có khoáng sản gì thì tốt rồi. Mạnh Hàn cảm hít sâu một hơi, hồi tưởng lại những khoáng sản phong phú thường được cất giấu trong cao nguyên. Đột nhiên trong lòng hắn thoáng động. Mạnh Hàn nhắm mắt lại, tinh thần lực xuyên qua mặt đất, đi sâu vào trong lòng đất. Trong lòng đất của bộ lạc thú nhân gần như không có thứ gì cả. Nhưng Mạnh Hàn cũng không nản lòng. Tinh thần lực của hắn bắt đầu trà về phía bốn phía xung quanh. Sau khi trực tiếp kéo dài mấy dặm theo một hướng nào đó, Mạnh Hàn đột nhiên phát hiện, lòng đất thậm chí có một ít tảng đá màu đen quen thuộc. Chỉ có điều nó phân bố vô cùng thưa thớt. - Than đá sao? Con mắt Mạnh Hàn đột nhiên mở ra. Trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười mỉm. Có điểm này, đủ để Mạnh Hàn cầm cự, tạo ra một thế lực khổng lồ ở đây, dùng để bảo vệ sản nghiệp của chính mình. Trong lúc Mạnh Hàn đang dự định tiếp tục tra xét theo hướng kia, từ phía xa hắn đã thấy được tù trưởng thú nhân đang nhanh chóng chạy về phía bên này. Dường như hắn có chuyện gì đó muốn báo cáo. - Thần sứ đại nhân! Giọng nói của tù trưởng rất gấp rút. Hiển nhiên hắn đã chạy không chậm: - Có mấy chiến sĩ của một bộ lạc không nghe lời, đã từng tới chân núi cấm địa kia. Bọn họ nói nhìn thấy được mấy chục pho tượng ma thú trông rất sống động. Có thể nơi đó chính là nơi Medusha sinh sống mà đại nhân ngài muốn tìm. Pho tượng trông rất sống động? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng là do những thú nhân thô lỗ này có thể tạo ra được. Ngoại trừ bị Medusha hoá đá, không có khả năng nào khác. Tất cả mọi người đang nhìn Mạnh Hàn, giống như đang đợi phản ứng của Mạnh Hàn. Mạnh Hàn trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh phân phó nói: - Tù trưởng, tìm người dẫn đường, ta tự mình đi một chuyến. - Đại nhân! Trong lòng Elyse vẫn lo lắng. Nàng vội vàng ngăn cản Mạnh Hàn: - Nếu đã biết là âm mưu của tên đại sư luyện kim Angus kia, đại nhân cũng không cần phải đi mạo hiểm chứ? - Ta đi bên kia, không liên quan gì đến Angus. Mạnh Hàn mỉm cười, nói với Elyse: - Ta chỉ muốn tìm một nhóm thủ vệ đủ cường hãn cho sản nghiệp tương lai của ta mà thôi. - Sản nghiệp? Tương lai? Elyse ngẩn ra. Không chỉ có Elyse, ngay cả Angelina cũng đều ngẩn người. Nơi này sẽ có sản nghiệp gì của Mạnh Hàn chứ? Tuy nhiên, dù sao Elyse cũng đã đi theo Mạnh Hàn nhiều năm, đối với lời nói của Mạnh Hàn nàng quả thực là tin chắc không hề nghi ngờ. Nàng chỉ ngẩn người ra một lúc, sau đó lập tức nở nụ cười: - Đại nhân, là sản nghiệp gì vậy? - Một thứ nho nhỏ màu đen. Mạnh Hàn tạm thời không biết nên giải thích thế nào cho Elyse và các nàng hiểu, chỉ có thể dùng những lời nói cho có lệ như vậy: - Thứ này có thể khiến chất lượng của đồ sứ càng cao hơn, cũng có thể khiến binh khí của chúng ta tạo ra càng tốt. Nhiên liệu! Chỉ là một chút tin tức bé xíu như thế, đã khiến Elyse lập tức bắt đầu cân nhắc đến khả năng cơ hội buôn bán do nó mang đến. Angelina rõ ràng vẫn cảm thấy kỳ quái. Cũng không có cách nào, đây chính là sự chênh lệch giữa hai người. - Chờ ta trở lại, ta sẽ cho các nàng xem nó rốt cuộc là thứ gì. Mạnh Hàn cũng không dễ dàng giải thích tỉ mỉ được. Hắn chỉ nói chuyện sơ qua, sau đó liền ra lệnh cho tù trưởng tìm người dẫn đường. Lần này tù trưởng lại không quay người tìm người, mà trực tiếp tự đề cử mình, tự mình dẫn đường cho Mạnh Hàn. Đối với điều này, Mạnh Hàn cũng không có điều gì dị nghị. Kinh nghiệm của lão nhân gia phong phú, chính là lựa chọn người dẫn đường tốt hơn.