Uống xong nước trà này, cũng không tự chủ được thích loại hương vị này. Chỉ có Angelina, vừa uống xuống miệng, bên trong bao hàm mùi vị ma pháp Quang Minh khiến nàng thực sự không thoải mái. Đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám đã tranh đấu với nhau mấy ngàn năm. Hai loại nguyên tố đối địch hình như căn bản cũng không có biện pháp nào hòa hợp cùng nhau, hoàn toàn không hợp. Angelina mới vừa uống một hớp, còn chưa cảm nhận được hương vị của lá trà đã không nhịn được phun ra: - Phi phi, đây là mùi vị gì, khó chịu như vậy chứ! - Cũng không phải là lá trà khó uống, mà từ trong lòng nàng đã tự phát sinh mâu thuẫn với khí tức quang minh bao hàm trên lá trà. Mạnh Hàn ở một bên, dường như cản bản không không cảm thấy điều này có gì là lạ. Angelina có phản ứng như thế, đã là chuyện nằm trong dự liệu. - Hừ, những gia hoả đế quốc Quang Minh kia có thể làm ra vật gì tốt chứ? Angelina không phục hừ lạnh một tiếng, để chén trà xuống, cũng không có ý định uống tiếp nữa. - Phải biết rằng, trà trong cốc còn bao hàm cả khí tức ám hắc chi viêm. Chính là bởi vì hai loại khí tức Quang Minh và Hắc Ám luân phiên, mới khiến cho trà này càng thêm thơm ngon. Mạnh Hàn coi như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Angelina. Hắn chậm rãi cầm chén trà lại uống thêm một hớp, sau đó mới hỏi: - Nàng mâu thuẫn như vậy, chẳng phải là khiến cho khổ cực của bản thân nàng cũng trôi theo dòng nước sao? - Chén trà tốt, lá trà là kém! Angelina đương nhiên sẽ không chịu phục. Bảo nàng tán đồng thứ thần giáo Quang Minh của đế quốc Quang Minh kia, thực sự còn khó hơn so với lên trời. - Thứ đồ của kẻ địch cũng chưa chắc đều kém. Mạnh Hàn cười ha ha nói một câu. - Đồ của kẻ địch chính là kém cỏi nhất! Angelina dỗi hờn trả lời, giống như đã quyết định chủ ý, tuyệt đối sẽ không nhìn ngó tới trà kia nữa. - Nếu như chiếu theo lời nàng nói, thứ của kẻ địch đều kém cỏi nhất. Như vậy, ta rất muốn biết, người mặc áo giáp vũ khí tốt nhất mà mình sản xuất ra, sử dụng ma pháp mà mình cảm thấy tốt nhất, lại chỉ có thể đánh hòa với người sử dụng vũ khí kém cỏi nhất của kẻ địch thì cảm giác thế nào. Mạnh Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: - Angelina, nàng đây là muốn hạ thấp thứ kém cỏi của đế quốc Quang Minh, hay muốn hạ thấp đi người của đế quốc Hắc Ám xem bọn họ đều là phế vật? Mạnh Hàn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người của đế quốc Hắc Ám đều lộ vẻ giận dữ. Nhưng không có mệnh lệnh của Angelina, lại không ai dám vọng động. Mạnh Hàn tay phải cầm chén trà, từ từ hớp nước trà, tay trái lần niệm châu, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Angelina một cái, càng không thèm liếc mắt nhìn những người của đế quốc Hắc Ám đang đứng xung quanh. Hình như tất cả mọi chuyện phát sinh đều không có quan hệ gì với hắn. - Ngươi! Angelina vội kêu lên một tiếng, muốn nổi giận, nhưng nàng lại chợt phát hiện. Dựa theo logic của Mạnh Hàn hoàn toàn có thể nói được. Thứ của kẻ địch đều là kém cỏi nhất. Nhưng đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh lại không phân cao thấp. Vậy chẳng phải có nghĩa là lời Mạnh Hàn nói là chính xác sao? Người của đế quốc Hắc Ám đều là phế vật? - Biển nạp trăm sông, có dung nạp thì mới có lớn lên! Giỏi học tập từ trên người của kẻ địch, tôn trọng kẻ địch, đây mới thực sự là đạo của người chiến thắng. Giọng nói của Mạnh Hàn truyền đến trong tai Angelina: - Nếu như một mực bị căm thù che đôi mắt, chỉ biết hạ thấp đối thủ, lại khiến mình không nhìn thấy rõ ưu điểm và chỗ thích hợp của kẻ thù, như vậy thất bại có thể chẳng mấy chốc sẽ đến. Giọng nói của Mạnh Hàn tuy rằng không lớn, nhưng lại giống như một đạo sấm sét đầy chấn động ở bên tai Angelina. Giống như tiếng trống buổi chiều sớm vậy, đã đánh thức Angelina vốn có phần mơ hồ. Đặc biệt là một câu nói nàng chưa từng nghe qua bao giờ. Biển nạp trăm sông, có dung nạp mới có lớn lên trong đó còn bao hàm đạo lý sâu xa. Càng suy nghĩ càng thấy sự thâm ảo bên trong. Trong số những người của đế quốc Hắc Ám, kẻ thông minh đã bắt đầu suy ngẫm về ý tứ trong câu nói của Mạnh Hàn. Kẻ ngu dốt thì lại vẫn chờ mệnh lệnh của Angelina. Chỉ cần Thánh nữ điện hạ ra lệnh một tiếng, như vậy cho dù phải trở mặt với Mạnh Hàn bọn họ cũng sẽ không tiếc. Tuy nhiên xem ra, trong số những người có thể được phái đi theo Angelina tới đây, người ngu vẫn vô cùng ít, chỉ có một, hai ngườinhư vậy. Rốt cuộc, Angelina thôi không tự hỏi nữa. Nàng chậm rãi đưa tay cầm lấy chén trà trước mặt, lại đưa vào trong miệng. Sau khi ngậm một chút nước trà, nàng cũng không nóng vội nuốt xuống, mà cẩn thận cảm giác lực lượng quang minh trong đó. Bản thân nàng là thánh nữ đế quốc Hắc Ám, mâu thuẫn đối với lực lượng Quang Minh là sâu nhất. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là lực lượng Quang Minh ở trên người nàng lại tạo ra hiệu quả tốt nhất. Quang Minh và Hắc Ám khuấy động mang đến loại cảm giác vui sướng nho nhỏ vì chiến đấu, thậm chí vượt qua cả hương vị của bản thân lá trà. Tốt cuộc, Angelina cũng uống xong hớp trà kia. Nàng hít sâu một cái, cảm thụ mùi hương thơm ngát trong cổ họng, chậm rãi gật đầu: - Thực sự rất thơm ngon. Tony, đây chính là thứ mà đám người Fanny sẽ làm sao? - Đúng, không sai. Mạnh Hàn rất tự nhiên thừa nhận nói: - Hiện tại, nàng có cảm thấy tự tin đối với chuyện kiếm tiền không? - Từ trước đến nay ta chưa từng hoài nghi năng lực kiếm tiền của ngươi. Angelina có chút cảm kích nói: - Tuy nhiên, cho dù như vậy, đế quốc Quang Minh cũng sẽ không thiếu tiền. Đúng là rất không cam tâm! - Con người của ta làm việc vẫn tương đối công bằng. Mạnh Hàn đối với cảm khái của Angelina, chỉ nở nụ cười. Angelina cũng không hề truy cứu quá nhiều đối với việc này. Nàng cẩn thận cân nhắc lời Mạnh Hàn vừa nói. Đột nhiên nàng lại hỏi một câu: - Biển nạp trăm sông, có dung nạp thì mới có lớn lên, phía sau có phải vẫn còn nữa hay không? - Vách đã cao ngàn trượng, không cầu mà cứng! Mạnh Hàn theo bản năng trả lời ra. Sau đó, bản thân hắn đột nhiên ngơ ngác nguyên tại chỗ. Vách đá cao ngàn trượng, không cầu mà cứng? Tại sao hắn lại cảm giác dường như có mùi vị của tu luyện ma pháp hệ thổ vậy? Vách đá ngàn trượng, không cầu mà cứng? Mạnh Hàn cẩn thận lặp lại hai câu ngắn ngủi này. Hơn nữa, tám chữ tiếng mẹ đẻ trước đây nói ra, so với phiên dịch lại còn có rất nhiều mùi vị. Càng cân nhắc, Mạnh Hàn lại càng cảm thấy có đạo lý. Rất nhanh Mạnh Hàn liền chìm đắm vào trong đó. Người bên ngoài nhìn Mạnh Hàn trong chớp mắt có biến hóa như vậy, đều có phần không tìm ra được manh mối. Ngược lại Joey và Juli từng có kinh nghiệm được Mạnh Hàn chỉ điểm. Các nàng nhanh chóng ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng thấp giọng nói cho mọi người biết, muốn bọn họ tuyệt đối không nên quấy rối Mạnh Hàn, để Mạnh Hàn một mình suy ngẫm. Các nàng đều cảm thấy hết sức tò mò, không biết lần này rốt cuộc Mạnh Hàn nghĩ tới điều gì. Bọn họ vây quanh bên cạnh Mạnh Hàn, bất kỳ ai cũng không hề rời đi. Angelina cũng hết sức tò mò.