Chỉ cần Mạnh Hàn sản xuất lá trà đựng trong một tia lực lượng quang minh như vậy, loại lá trà này có lợi ích đối với thân thể con người thực sự không thể nào tưởng tượng được. Mạnh Hàn không nghĩ ra được còn có lý do gì để không kiếm tiền. - Như vậy, tỉ lệ hai bên hợp tác là thế nào? Giáo hoàng bệ hạ cũng không biết rốt cuộc lá trà là thứ gì. Nhưng hắn tin tưởng vào năng khiếu thương nghiệp của Mạnh Hàn, tin tưởng hạng mục mà bản thân Mạnh Hàn chịu tập trung của cải khổng lồ vào đó, chắc chắn sẽ không phải là đầu tư thua lỗ. Cho nên hắn chỉ hỏi cụ thể xem tỉ lệ phân chia thế nào. - Hai loại phương thức. Mạnh Hàn đưa ra hai ngón tay, nhanh chóng nói: - Một loại, chúng ta hai bên chia năm mươi : năm mươi. Nhưng đế quốc không thể chưng thu thuế trong chuyện làm ăn này. Một loại khác, chia ba bảy. Ta bảy đế quốc ba. Nhưng đế quốc có thể trưng thu 20% thuế thu. Tuy nhiên thuế thu cần do hai bên chúng ta cùng gánh chịu. Giáo hoàng bệ hạ gật đầu. Nếu như Mạnh Hàn đã nói như vậy, có thể tưởng tượng được thứ gọi là trà này có độ tin cậy cực lớn. Hai loại phương thức này, hẳn có hiệu quả tương đồng trên một mức độ nào đó. Khi đạt đến độ cao như giáo hoàng bệ hạ, mặc kệ lựa chọn loại nào, chút khác biệt ít nhiều đó cũng sẽ không đặt ở trong mắt. Điều hắn coi trọng hơn chính là thái độ của Mạnh Hàn đối với đế quốc Quang Minh. - Hầu tước đại nhân hy vọng là loại nào, vậy đó hẳn là loại tốt. Giáo hoàng bệ hạ mỉm cười, không tự mình đưa ra lựa chọn, mà đá ngược quả bóng cao su trở về phía bên Mạnh Hàn: - Ta tin tưởng đại nhân khẳng định cũng đã tính toán, hẳn sẽ có hiệu quả gần như nhau. - Bệ hạ cứ tin tưởng ta như vậy sao? Đối với thái độ của giáo hoàng bệ hạ, Mạnh Hàn ngược lại có chút kinh ngạc. Cho dù ở trên phương diện khác mình đã tạo cho giáo hoàng bệ hạ một ít áp lực, nhưng không đến mức để hắn tín nhiệm mình tới mức này chứ? Mạnh Hàn không nhịn được lại hỏi một câu: - Phải biết rằng, trong miệng rất nhiều người ta là một kẻ diệt thương đấy! - Diệt thương chắc chắn sẽ không có được chữ tín và danh dự như đại nhân. Giáo hoàng bệ hạ lắc đầu. Góc độ nhìn nhận vấn đề của hắn có hơi khác so với những người khác. Hắn xuyên qua hiện tượng bên ngoài cùng sự cường điệu để phân tích, nhưng thường thường lại một lời nói trúng. - Được, nếu bệ hạ đã phóng khoáng như vậy, chúng ta chia đôi. Như vậy ai cũng không chiếm tiện nghi của ai. Giáo hoàng bệ hạ sảng khoái, Mạnh Hàn càng sảng khoái hơn so với hắn. Mạnh Hàn lập tức vỗ tay đưa ra quyết định. - Nói đúng ra, vẫn là chúng ta chiếm tiện nghi của hầu tước đại nhân. Giáo hoàng bệ hạ vẫn lắc đầu, phản đối cách nói của Mạnh Hàn: - Nói vậy công nghệ chế tạo trà này, cuối cùng vẫn là để chúng ta học được. Đại nhân cho đế quốc Quang Minh chúng ta một chuyện làm ăn kiếm tiền, chúng ta mới là bên chiếm tiện nghi lớn. Về điểm này, giáo hoàng bệ hạ ngược lại không sai. Chí ít sau khi cây trà trưởng thành, việc hái trà, công nghệ chế tạo trà, Mạnh Hàn không thể nào đặt tất cả ở Hoàng Kim Thành được. Như vậy chi phí vận chuyển và chi phí để giữ tươi quá cao, vẫn nên chế tạo ở bản địa thì thích hợp nhất. Đợi khi đạt được quy mô lớn, đế quốc Quang Minh cũng sẽ biết được huyền bí trong này. Trước đó, Mạnh Hàn tốn nhiều công sức mở tầm mắt cho Fanny và Angelina như vậy, chính là muốn sau này trong quá trình hợp tác với mình, mình sẽ không bị đá một cái bay ra ngoài. Bây giờ nhìn lại, biểu thiện thị uy của Mạnh Hàn tại Công Quốc Milan đã khiến đế quốc Quang Minh phải thầm kiêng kỵ. Hai bên có một cơ sở hợp tác như vậy, sau đó cũng có thể hợp tác càng vui vẻ hơn. Tiếp đó, Mạnh Hàn chỉ chọn lựa ra một vài khu vực địa thế thời tiết thích hợp, dùng để trồng cây trà trên quy mô lớn. Đối với điểm này, giáo hoàng bệ hạ vung tay lên, bảo chỉ cần là nơi Mạnh Hàn nhìn trúng, tùy tiện hắn lựa chọn. Hơn nữa chắc chắn sẽ không có bất kỳ người nào can thiệp. So với tình hình lần trước tùy tiện nhìn trúng địa điểm nào đều sẽ có người phá hoại, tình hình lần này đã thay đổi hoàn toàn. Điều này cũng có nghĩa là giáo hoàng bệ hạ đã hoàn toàn nắm giữ đế quốc Quang Minh trong tay. Ngoại trừ phương diện đầu tư ra, Mạnh Hàn vẫn nói ra một yêu cầu. Đó chính là thành lập một chi nhánh của ngân hàng Hoàng Kim tại Yến Kinh của đế quốc Quang Minh, để Mạnh Hàn có thể thuận lợi khai tiển nghiệp vụ ngân hàng tại đế quốc Quang Minh. Đương nhiên, trước tiên là Mạnh Hàn đầu tư một ngàn vạn kim tệ, lấy tình trạng kim phiếu để đầu tư ở đây đây. Đối với điều này, giáo hoàng bệ hạ thậm chí hoàn toàn không hoài nghi hắn có ẩn ý gì khác. Giáo hoàng bệ hạ lập tức vung tay lên, đáp ứng lời thỉnh cầu của Mạnh Hàn. Thậm chí hắn còn đáp ứng đứng ra bảo đảm cho ngân hàng Hoàng Kim của Mạnh Hàn. Theo giáo hoàng bệ hạ thấy, ngân hàng Hoàng Kim tiến vào đế quốc Quang Minh, cũng giống như tuyên bố với bên ngoài, muốn làm chuyện làm ăn, trên căn bản đều có thể tiến vào đế quốc Quang Minh. Nơi này thậm chí có phương tiện ngân hàng phục vụ nhanh nhất. Đối với việc thu hút những người ở địa phương khác tới đầu tư, ngân hàng Hoàng Kim có tác dụng không thể thay thế. Chuyện hợp tác đã có cơ sở, nhưng cũng không phải lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích. Bất kể là ngân hàng Hoàng Kim vẫn chuyện kinh doanh lá trà, vào thời điểm vừa bắt đầu, ngoại trừ thuần túy tập trung đầu tư ra, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy hy vọng của lợi nhuận. Trước khi lên đường, bởi vì Louisa muốn đi theo, cho nên Mạnh Hàn đã sớm bảo Louisa lựa chọn tốt thực vật mà hắn cần ở rừng rậm Tinh Linh. Đây là một loại thực vật gần giống với lá trà mà Mạnh Hàn đã thấy ở kiếp trước, mùi vị cũng cùng một loại. Điều Mạnh Hàn muốn làm, chính là để Louisa nhanh chóng sinh sôi nảy nở ra một nhóm lớn giống loại cây giống lá trà này, sau đó chia ra trồng ra. Thật sự có thể chế tạo lá trà, chắc hẳn phải chờ tới thời điểm đầu xuân năm thứ hai. Đồng dạng, Mạnh Hàn phải mất một lúc mới bắt đầu phân chia phẩm cấp cho những lá trà này. Cây trà bình thường cứ dựa theo hoàn cảnh tự nhiên mà sinh trưởng là có thể được. Nhưng với cây trà đẳng cấp cao vậy cần phải để cho ma pháp sư của đế quốc Quang Minh thường xuyên phóng thích một ít loại ma pháp như chúc phúc Quang Minh trong quá trình loại cây trà này sinh trưởng. Để sau đó cây trà sản xuất ra có thể mang theo một ít công hiệu của ma pháp Quang Minh. Tin tưởng đến lúc đó, lá trà như vậy chắc chắn trân phẩm trong trân phẩm. Trong tất cả quá trình thao tác tại đế quốc Quang Minh, thánh nữ điện hạ Fanny đều đi cùng Mạnh Hàn. Nhìn thấy Mạnh Hàn chuẩn bị đầy đủ như vậy, nàng rốt cuộc đã tin tưởng, trước đó Mạnh Hàn nói hợp tác cũng không phải chỉ là nói suông. Chỉ riêng giống cây trồng, tổn thất khi thuê người làm thủ công chưa thành thạo trong quá trình trồng cây trà, huấn luyện quy mô lớn, bồi thường cho những dân chúng mất đi ruộng đất.