Thiên Hạ - Super Hero

Chương 11 : Uyển Như, Trương Siêu

Với nụ cười trên mặt, Long mở cửa kho: kim tệ ơi ta tới đây. Nhưng khi nhìn vào bên trong, nụ cười trên mặt Long cứng đơ, ngoài một ít lương thực ra, trong kho còn nhốt vài người phụ nữ, một lão già và một thằng nhóc. Quay sang hỏi tên dẫn đường: _mịa, bọn mi nghèo đến thế này ư, tiền đâu, kho báu trong truyền thuyết của bọn cướp đâu, mày định lừa ông hả, có tin ông tiễn mày về trời không. Tên dẫn đường vội quỳ xuống: _ anh hùng tha mạng, tiểu nhân không dám nói dối nửa lời, kim tệ cất đâu thì chỉ có một mình đầu lĩnh chúng tôi biết mà thôi. Long thẫn thờ, thế là tiêu tan giấc mộng vàng của ta rồi. Bất chợt một giọng nói thỏ thẻ oanh vàng vang lên: _công tử, ta biết tên đầu lĩnh ấy giấu tiền ở chỗ nào. Người nói là một cô gái thanh tú, mái tóc thắt bím hai bên, có vẻ như cô đã lấy hết dũng khí để nói ra câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lí nhí. _Bởi vì hắn bắt tôi phải phục vụ hắn nên tôi biết hắn giấu tiền ở chỗ nào! Long sáng mắt, vội vã ra lệnh cho tên lâu la cởi trói cho cô gái, rồi tiện thể cởi luôn ấy người trong kho. _Cô biết chỗ hắn giấu tiền thật chứ, mau dẫn ta đi xem, yên tâm, không thiếu phần của cô đâu. Nhanh chân bước theo cô gái vào phòng tên cướp đầu lĩnh, cô gái lật một bức tranh treo trong phòng ra, bên trong có một cái hốc giấu một cái rương. Mở rương ra, bên trong có ít nhất cả trăm kim tệ. Oa, phát tài rồi, 153 kim tệ, ôm lấy cái rương mà Long chảy cả nước dãi. Quay sang cô gái, Long hào phóng: _cám ơn cô, tôi đưa cô 10 kim tệ trả công. Cô gái lắc đầu. Long đắn đo: "hay là 20" Cô gái vẫn lắc đầu. Long phát cáu: "vậy thì 30". Nói vậy nhưng Long vẫn bực mình không ngờ cô gái nhỏ này lại tham lam đến thế. Cô gái vẫn lắc đầu, hình như không muốn kích thích Long thêm nữa, cô gái nhỏ nhẹ: _đa tạ công tử đã cứu giúp ta, số kim tệ này là công tử nên nhận được mà thôi. Đang tức giận, nghe thấy cô gái nói thế Long không khỏi đỏ mặt, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Cơ mà không phải mất tiền là vui rồi. Lảng sang chuyện khác ngay lập tức: _Chẳng hay cô nương tên gì, nhà ở đâu mà lại rơi vào tay lũ giặc cướp thế này? Giới thiệu trước nhé, ta là Phi Long, nghĩa là rồng bay trên trời, bố mẹ ta muốn ta sau này tự do mà vùng vẫy thể hiện. cơ mà giờ ta một thân thịt béo thế này chắc chỉ có lăn thôi _Hi hi, công tử vui tính quá, muội là Lê Uyển Như, công tử gọi muội là Uyển Như đi, đừng gọi là tiểu thư này, tiểu thư kia nữa. _Ừ, vậy ta gọi muội là Uyển Như nhé, muội cũng gọi ta là Phi Long ca ca là được. Qua câu chuyện, Long biết được gia đình Uyển Như làm nghề nấu rượu, tuy nhiên, do chiến tranh loạn lạc, nàng bị lạc mất gia đình rồi rơi vào tay bọn cướp. Haiz, thầm cảm khái về vận mệnh con người trong loạn lạc, Long nhét đống kim tệ vào hành trang rồi đi ra ngoài. Ngoài cửa giờ đứng lố nhố chục người phụ nữ, đúng theo tiêu chuẩn mĩ nữ của lão già truyền dạy cho Long, nhưng không hiểu vì sao Long vẫn thấy Uyển Như hấp dẫn hơn mấy người đấy nhỉ. Vứt mấy suy nghĩ lung tung ra sau đầu Long tiến lên hỏi thăm từng người một. Mấy người phụ nữ thì không có gì đáng chú ý, về cơ bản họ đều là người dân gặp cảnh chiến loạn phải rời bỏ quê hương. Nhìn lão già có vẻ quắc thước, đôi mắt sáng như sao đầy vẻ trí tuệ, Long lễ phép hỏi thăm: _cụ không sao chứ, lũ cướp này đã bị cháu thu phục rồi, chúng không làm gì cụ chứ? _Khà khà, chàng trai trẻ khá lắm, hậu sinh khả úy, cám ơn cậu, lão không sao! _Cụ đã có tuổi rồi, sao không ở nhà với con với cháu mà lại đi một mình nơi rừng hoang thế này. Cụ già thở dài: _ haiz, ta là Trương Siêu trước đây vốn mở lớp dạy học, chiến tranh loạn lạc, ta phải bỏ quê mà đi. Ta vốn có thằng con làm hộ vệ ột nhà ở thành Vạn Xuân, vốn định đến tìm nó, nào ngờ dọc đường gặp phải mấy tên cướp. Long quay về toán cướp quát to: _mấy tên các ngươi láo thật, không thấy cụ đã già thế này rồi mà còn bắt (làm gì có nước luộc). Các ngươi có còn đáng mặt con dân Đại Việt xưa nay kính già nhường trẻ nữa không? Đang định tiến lên đánh bọn chóng một trận nữa cho bõ ghét. Cụ già chợt lên tiếng: _ thôi, cũng không có gì đâu, bỏ qua cho bọn chúng đi. Chúng cũng không làm gì quá đáng với ta cả. Dẫu sao cùng là con dân Đại Việt, cần đùm bọc quan tâm nhau, tha được thì tha đi. Long hầm hừ: _May cho các ngươi đấy, còn không tạ lỗi với cụ. Mấy tên cướp vội xin lỗi và rối rít tạ ơn cụ vì đã xin tha cho bọn chúng. Cụ già cũng không trách móc chúng, chỉ khuyên sau này nên làm người lương thiện. Đoạn quay sang bảo Long: _ Cảm ơn chàng trai trẻ đã cứu giúp, thôi, lão phu phải lên đường đây. Long khuyên nhủ: _dẫu sao trời cũng tối rồi, cụ cứ nghỉ tạm đã, mai hãy lên đường. Mà cháu nghĩ tốt nhất là như thế này, bây giờ cụ đã có tuổi rồi, đi lại cũng không tiện nữa, chi bằng cụ viết một bức thư để ta cho người đem đến cho con trai cụ, bảo cậu ấy đến đón cụ thì hơn. Cụ già ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Viết một bức thư rồi bảo một tên cướp địa chỉ để hắn mang thư đến. Mọi chuyện xong xuôi, Long cầm lấy bản kiến thôn lệnh, cũng tính đến việc kiến lập thôn trang đầu tiên của riêng mình. Thấy Long cầm bản kiến thôn lệnh suy nghĩ, cụ già cất tiếng: _chàng trai trẻ định tự gây dựng thôn trang cho riêng mình à? Nếu thế thì ta có vài lời khuyên hi vọng có thể giúp ích cho cậu. Nghe thế Long sáng mắt lên: _xin cụ chỉ bảo! Khẽ vuốt bộ râu, cụ già khuyên: _nếu cậu muốn lập thôn trang cần tìm địa điểm hội tụ cả kim mộc thủy hỏa thổ. Kim là quặng khoáng ở gần, có thể khai thác được, bây giờ triều đình đang quản lí rất chặt sắt thép, muốn làm nông cụ, vũ khí cần có sắt thép. Tuy nhiên không phải nơi đâu cũng sẵn có quặng kim này nên không nhất thiết phải có kim. Mộc nghĩa là phải có rừng cây để cung cấp gỗ, một phần lương thực (thịt thú rừng, hoa quả..) Thủy để cung cấp nước cho thôn trang, có con sông rộng thì càng tốt, vừa để đi lại vừa có thể đánh bắt cá. Hỏa nghĩa là ánh mặt trời, mặt trời giúp vạn vật sinh sôi phát triển, cần phải tìm một vùng đất đủ rộng rãi, đủ không gian để phát triển thôn trang sau này. Thổ nhưỡng ở đó cũng phải thích hợp để phát triển nông nghiệp đảm bảo nguồn lương thực. Long gật gù, đúng là hành gia trong nghề có khác, hơn hẳn con gà mờ như mình. Nhưng để tìm một vùng đất như vậy cũng không dễ