- Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ phụ! Dương Chiêu quỳ xuống bên cạnh giường bệnh Dương Kiên. Dương Kiên lúc này tinh thần lại rất tốt, tuy rằng thân thể không còn động đậy như trước nữa, nhưng ánh mắt sáng lên. Ông chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cháu trai ngồi xuống. Dương Chiêu mập mạp khiến rất nhiều người không thích hắn. Nhưng Dương Kiên rất thích đứa cháu mập mạp này. Cho rằng hắn bao dung, nhân từ giống mình. Hồi đầu Dương Quảng cũng định lập con thứ là Giản làm thế tử. Nhưng được Dương Kiên răn dạy một chút, mới khiến Dương Chiêu chiếm được địa vị thế tử của phụ vương. Dương Chiêu trong lòng cảm kích tổ phụ vô cùng. Dương Chiêu ngồi xuống, cầm tay của ông nội, thân thể hoàng tổ phụ suy nhược khiến cho hắn không kìm nổi khóc lên. Dương Kiên vỗ nhẹ bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: - Tôn nhi ngốc, thiên địa luân hồi, con người rồi cũng phải chết, không phải đau lòng, nói chuyện cho ông nội vui đi. Dương Chiêu gật đầu, miễn cưỡng cười nói: - Hoàng tổ phụ còn nhớ Dương Nguyên Khánh không? Hắn chính là cháu của Dương Thái Phó, tết Nguyên Tiêu năm Khai Hoàng thứ mười chín, hắn đã từng cứu Hoàng tổ phụ ở Tây Nội Uyển, Hoàng tổ phụ còn nhớ không? - Nhớ rõ, nghe nói hắn ở Mạc Bắc lập được không ít công lao. Dương Chiêu bèn đem cái túi Dương Nguyên Khánh đưa cho đặt ở đầu gối, cười nói: - Đây là thứ hắn nhờ cháu chuyển cho Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ phụ biết đây là cái gì không? -Cháu nói đi! Dương Kiên khẽ cười nói. - Trong này là thủ cấp của Bộ Già Khả Hãn Tây Đột Quyết, là hắn tự tay giết chết ở chiến trường, hắn dâng lên cho Hoàng tổ phụ. Dương Kiên mắt sáng rực lên, Đạt Đầu vẫn luôn là cái họa lớn trong ông ta. Nếu Đạt Đầu bị giết, Tây Đột Quyết nhất định sẽ phân liệt. Tin tức này khiến Dương Kiên mừng rỡ như điên, ông ta giãy giụa đòi ngồi dậy, vài thái giám bên cạnh phải đỡ ông ta dậy, lấy cho ông ta cái chăn lót trên giường Lúc này khuôn mặt Dương Kiên sáng lên kì dị, hai gò má hồng lên như rượu nho khiến cho Dương Chiêu kinh hồn khiếp đảm, vội vàng đỡ lấy Hoàng tổ phụ. - Hoàng tổ phụ, người đừng vội mà! Dương Kiên ngồi dậy, cố gắng hết sức, ông ta thở hồng hộc nói: - Đột Quyết là mối họa trong lòng trẫm đã hai mươi năm nay. Điều này khiến trẫm thật vui, trẫm muốn đích thân gặp hắn một lần. Năm đó trẫm đã nói rồi, hắn nhất định sẽ kiến công lập nghiệp vì Đại Tùy. Dương Kiên lập tức nói với tên thái giám bên cạnh: - Truyền ý chỉ của trẫm, truyền Dương Nguyên Khánh lập tức đến yết kiến. Dương Kiên run run bàn tay, chậm rãi mở cái hòm ra, trong rương là cái đầu sống động như thật của Đạt Đầu. Dương Kiên nhắm mắt cười. - Đạt Đầu, không ngờ được ngươi lại có ngày hôm nay. Ông ta buông cái hòm một cái, chợt thấy tim đau thắt một trận. Ông ta ôm ngực, sắc mặt sáng sủa nhanh chóng biến mất, bắt đầu trở nên trắng bệnh. Sợ tới mức Dương Chiêu vội vàng đỡ ông ta, Dương Kiên đau đớn khoát tay. - Cháu cũng đi đi, trẫm muốn nghỉ ngơi! Dương Chiêu cuống quýt đứng dậy, hét ra bên ngoài: - Thái y! Thái y! Vài tên thái y vội tiến vào, bọn họ ba chân bốn cẳng vội đỡ Dương Kiên nằm xuống. Dương Kiên đột nhiên quát to một tiếng: - Đau chết ta rồi! Trước mắt ông ta lập tức tối sầm, bất tỉnh. Dương Chiêu sợ hãi che miệng lại, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi. Hoàng tổ phụ vừa rồi trên mặt sáng bóng không phải là hồi quang phản chiếu chứ? Một thái y tiến lên an ủi hắn nói: - Điện hạ không phải lo, hôm qua Thánh thượng cũng ngất đi, để ngài nghỉ ngơi một lát, chúng tôi sẽ hết sức cứu giúp. Điện hạ cứ xuống trước đi! Dương Chiêu gật đầu lui xuống, hắn cố hết sức đi ra ngoài cửa, hai tên thị vệ vội vàng đỡ lất hắn. Dương Chiêu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn nói với thị vệ: - Hãy đỡ ta đi gặp phụ vương. Dương Nguyên Khánh không nhận ra được hai lần xuất hiện kì lạ của Thái tử Dương Dũng, nhưng Tấn vương Dương Chiêu lại nhận ra được. Đầu tiên Dương Dũng xuất hiện không bình thường, hơn nữa còn xuất hiện hai lần, phụ vương sao có thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Dương Chiêu trong lòng nghi hoặc, lập tức tới gặp phụ vương Dương Quảng. Trong phòng, hắn đem chuyện này nói cho phụ vương. Dương Quảng đang xem thư, nghe đứa con nói lập tức sững sờ cả người. Sao lại có hai Dương Dũng, đây là chuyện gì vậy? Hắn chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng, bỗng nhiên hắn dừng bước, một cảm giác sợ hãi không tưởng bất ngờ ập đến, sau lưng hắn mồ hôi lạnh lập tức toát ra. - Chẳng lẽ còn có một Dương Dũng giả? Dương Quảng bỗng nhiên nhận thấy rằng chuyện này cất giấu một âm mưu cực lớn. Chẳng lẽ Dương Dũng không cần khóc để lật ngược lại mà muốn gây biến ở cung đình, nắm bắt cơ hội cuối cùng này để phủ lật đổ mình đoạt lại ngôi vị Hoàng đế. Nhất định là như vậy, nếu như thực sự có một Dương Dũng giả chứng tỏ bọn họ đã sắp mưu từ rất lâu. Dương Dũng thật hẳn là buổi tối ba hôm trước đã vào cung Nhân Thọ. Còn kẻ đang muốn xin gặp Phụ hoàng lúc này chính là Dương Dũng giả. Bọn chúng biết chính mình sẽ lệnh cho Vũ Văn Thuật chặn đứng Dương Dũng. Mồ hôi từ trên trán Dương Quảng rơi xuống, hắn không biết điều mình vừa phát hiện có phải đã muộn rồi, hay là vẫn còn kịp. -Chiêu nhi, con mang bao nhiêu thị vệ? Dương Quảng bỗng dưng quay người hỏi Dương Chiêu. - Hồi bẩm phụ vương, nhi thần mang đến hai trăm người. Dương Quảng trong lòng nhanh chóng có tính toán, bên trong biệt cung của hắn còn có hơn tám trăm thị vệ, tổng cộng có ngàn người. Mà thị vệ cung Nhân Thọ thì có tới ba nghìn người. Nếu ba nghìn người này đã bị Liễu Thuật và Nguyên Nham không chế, như vậy tình hình sẽ bất lợi cho mình. Dương Chiêu đoán được nguy hiểm xuất hiện, trong lòng hắn thầm kinh hãi, chẳng nhẽ đại bá cuối cùng phải được ăn cả ngã về không sao? - Phụ vương, nhi thần đề nghị phụ hoàng lập tức rời khỏi cung Nhân Thọ. -Không! Dương Quảng lắc đầu quyết đoán. - Thời khắc mấu chốt này ta không thể rời đi được, nếu như ta rời đi, bọn họ sẽ giả mạo thánh chỉ phế ta. Hiện tại ai có thể giành được phụ hoàng người đó sẽ thắng lợi. Dương Quảng cảm thấy chính mình hơi thất sách, cái gì hắn cũng nghĩ tới rồi, duy chỉ không ngờ đám người Liễu Thuật và Nguyên Nham ở thời điểm cuối cùng lại bí quá hóa liều, gây ra biến động lớn trong cung đình. Lúc này hắn vô cùng bị động, hắn ở ngoài sáng, đối phương ở một nơi bí mật gần đó, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì về đối phương cả. Quan trọng hơn là hắn vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, tin tức ít ỏi, không xin được cứu viện bên ngoài. Dương Quảng biết chính mình không thể khống chế được cung Nhân Thọ, thời khắc mấu chốt này, hắn còn phải trông cậy vào Dương Tố và đám người Vũ Văn Thuật. Hắn trầm ngâm một lát, lấy tấm kim bài của mình ra giao cho Dương Chiêu nói: - Con lập tức xuống núi tìm Dương Tố, lệnh cho hắn thống lĩnh thị vệ Đông cung của ta, giành trước bắt giữ hai người Liễu Thuật và Nguyên Nham, sau đó lập tức lên núi trấn thủ. Mặt khác đưa mẫu thân của con đi. Dương Chiêu lê tấm thân nặng nề đi tìm mẫu thân. Dương Quảng trong lòng nôn nóng bất an. Mấy năm nay hắn vẫn muốn thu thập các tội danh để giết đại ca Dương Dũng, nhưng phụ hoàng không cho phép. Không những không cho phép còn một lần nữa trọng dụng ủng hộ Dương Dũng, Liễu Thuật, Nguyên Nham và đám người Nguyên Trụ. Hơn nữa phò mã Liễu Thuật vừa là quan Thượng thư kiêm Binh bộ thượng thư, quyền thế nhất thời. Điều này đối với Dương Quảng như ngạnh ở hầu vậy, Dương Dũng trước giờ vẫn như là cây lao cắm ở phía sau lưng hắn. Hắn cũng cảm thấy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, không nghĩ rằng thời khắc mấu chốt này, bọn họ cuối cùng cũng ra tay. Trong lòng hắn vô cùng hận, tay sai phụ trách trông coi quan viên là tâm phúc của hắn Triệu Nhữ Nhân, đến cả y cũng bị Liễu Thuật mua chuộc thì hắn còn có thể tin tưởng ai? Dương Quảng buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hiện tại hắn chỉ có thể đánh cược, hắn đánh cược không phải tất cả thị vệ trong cung đều bị đám người Liễu Thuật mua chuộc. - Thái tử điện hạ, An Nô khẩn cấp cầu kiến! Dương Quảng giật mình, vội vàng nói: - Mau cho hắn vào! Tiểu thái giám An Nô khóc lóc chạy vào: - Điện hạ, Thánh thượng, Thánh thượng băng hà rồi. Giống hệt một tia sét giữa trời quang, tin tức này khiến Dương Quảng giật mình. Một lúc lâu sau hắn ôm lấy vạt áo An Nô hét lớn: - Tin tức đã truyền ra ngoài chưa? An Nô bị dọa tới cả người run lên, hắn cuống quýt lắc đầu. - Thái y đều vô cùng sợ hãi, bọn họ không dám nói, đến Trần Qúy Nhân cũng đều bị giấu, bọn họ không biết phải làm thế nào mới được. Dương Quảng trong lòng hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy có nhiều chuyện phải làm. Tất cả mọi việc đều gấp gáp, nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào mới tốt. Nhưng Dương Quảng dù sao vẫn là Thái tử, dù trong tâm hoảng loạn hắn vẫn nghĩ tới thứ mấu chốt --- Binh phù của Phụ hoàng! Hắn lại đẩy An Nô ra, vội vàng hướng tới tẩm cung của phụ hoàng mà đi. Lúc này trong lòng Dương Quảng nóng như lửa đốt, những bước chân rất nhanh từ từ chậm lại. Hắn không cố được để khóc lóc trước sự băng hà của Phụ hoàng, trong lúc sinh tử tồn vong này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, phải cướp được binh phù của Phụ hoàng trước. Nếu bị Trần Qúy Nhân giành trước đi thì ngày tận thế của hắn đã đến rồi! Vội vã chạy ra lành lang, phía trước chính là tẩm cung của Phụ hoàng Dương Kiến, Dương Quảng bước những bước chầm chậm, cố gắng biểu hiện vẻ mặt bình tĩnh. Mặc dù hắn mang đến tám trăm thị vệ Đông cung, nhưng bọn họ lại không thể vào bên trong cung Nhân Thọ, chỉ có thể đứng chờ ở dưới chân núi. Trong cung, bên cạnh Dương Quảng chỉ có một thái giám chăm sóc hằng ngày cho hắn. Còn có bốn gã thị vệ bên cạnh, nhưng bốn gã thị vệ bên cạnh này căn bản không thể vào điện Bắc Đẩu. Dương Quảng trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, phải tìm cớ để lừa gạt bọn thủ vệ, nếu không hắn sẽ không vào được tẩm cung của Phụ hoàng. Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì hắn cũng không tìm ra cớ. Mặc dù hắn là Thái tử nhưng không có sự triệu kiến của Phụ hoàng, hắn cũng không thể tùy tiện vào tẩm cung được, nơi đó là phòng vệ canh phòng nghiêm ngặt nhất. Dương Quảng đi đến tiểu quảng trường, nơi này là cửa để vào điện Đại Đồng, xa xa Dương Quảng có một bậc tháng mấy bậc kế tiếp có một quan quân trẻ tuổi, dáng người khôi ngô tuấn tú. Xem trang phục không giống với thị vệ trong cung, giống như một tướng quân. Hắn chợt nghĩ “ chẳng lẽ là Dương Nguyên Khánh?” Dương Quảng vừa rồi nghe con là Dương Chiêu nói qua, Phụ hoàng triệu kiến Dương Nguyên Khánh, nhất định là hắn. Ánh mắt Dương Quảng lập tức sáng lên, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện, khiến cho hắn như chết đuối vớ được cọc. Dương Quảng lúc này cần một đại tướng dũng mãnh ở bên cạnhDương Nguyên Khánh là cháu của Dương Tố, không phải là chiến đao mà ông trời ban cho Dương Quảng sao? Dương Quảng mừng rỡ. -Nguyên Khánh! Hắn hô lớn một tiếng, bước nhanh về phía trước. Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải