Dương Nguyên Khánh chầm chậm mở to mắt. Thể lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ cảm thấy các bắp thịt trên người nổi lên, có sức mạnh dùng không hết. Hắn duỗi người một cái, xương kêu lên “Rắc, rắc”. Hắn nhìn bốn phía một cái, chỉ nhìn thấy Uất Trì Oản đang nhìn hắn một cách thân thiện, còn những người khác đều không ở đó. - Uất Trì, mọi người đâu rồi? Dương Nguyên Khánh cảm giác có chút kỳ lạ. - Vừa rồi ở hướng bắc xuất hiện một hỏa tiễn cầu viện, Dương Tư Ân cùng những người khác lên đó xem xét rồi. Dương Nguyên Khánh nhướn mày, lại hỏi: - Cách đây bao lâu rồi? - Ước chừng nửa canh giờ, chính là vừa lúc anh mới... Không đợi cô nói xong, Dương Nguyên Khánh nhảy dựng lên, xoay người lên ngựa. Hắn giữ chặt dây cương quát lên: Đi theo tôi! Hắn rút cây sóc dài cắm chỗ lùm cỏ rồi thúc ngựa, cùng Uất Trì Oản phi nhanh về phương bắc thảo nguyên. Dương Nguyên Khánh thăm dò một lượt trong phạm vi mười dặm nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Thủ hạ của hắn đều không thấy bóng dáng ai đâu. Uất Trì Oản cũng ngạc nhiên gãi gãi đầu. Hỏa tiễn đó nàng nhìn thấy rất rõ, cùng lắm là hơn năm dặm thôi. Lúc này Dương Nguyên Khánh bị thu hút bởi một tảng đã lớn dựng đứng. Thị lực của hắn rất tốt, trong bóng đêm vẫn nhìn rất rõ. Đó là ba tảng đá lớn, rõ ràng là có dấu vết con người tạo nên. Hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước. Đó là ba tảng đã hoa cương màu trắng. Tảng đá ở trên cùng bị dao phạt bằng phẳng. Dương Nguyên Khánh phủi phủi bụi trên bề mặt đó, bên trên đó có viết xiêu vẹo một hàng chữ, là bút tích của Bàn Ngư. Mượn ánh sáng trăng mờ mờ, Dương Nguyên Khánh có thể nhận ra được “Đợi ở chỗ cũ, chúng tôi lập tức quay về.” Ngoài cái đó ra thì không còn bất cứ một manh mối nào khác: Là cái gì đó? Uất Trì Oản bước nhanh đi lên trước. - Là bọn họ nhắn lại, bảo chúng ta chờ ở chỗ cũ. - Nhưng.... Bọn họ đi đâu? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Uất Trì Oản lo lắng hỏi. - Tôi cũng không biết! Dương Nguyên Khánh lắc đầu. - Xung quanh cũng không có dấu hiệu ẩu đả. Với kinh nghiệm của Dương Tư Ân sẽ không làm những việc mạo hiểm đâu. Có lẽ là anh ta đi đến chỗ xa để cứu người, chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Hắn ngồi luôn xuống chỗ bãi cỏ. Thứ cảm giác năng lực cơ thể đột phá đó lúc này đã không tìm thấy nữa. Sau khi sung sướng tràn trề, hắn có một cảm giác mất mát không nói nên lời. Thảo nguyên đầu mùa xuân, bầu trời đêm sao động lòng người. Vòm trời dường như lều vải của Đột Quyết, vô biên vô hạn bao phủ cả thảo nguyên. Màn đêm đen như nhung đầy những vì sao sáng rực rỡ như đá quý, một vầng trăng sáng chuyển từ màu đỏ sậm sang màu vàng óng, trôi trên không phía cuối đường chân trời tận cùng thảo nguyên. Ánh sáng trăng như nước vàng nhàn nhạt khắp bầu trời. Dương Nguyên Khánh nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời. Hôm nay là ngày rằm tháng hai. Trong lòng hắn không khỏi nhớ về người thân nơi phương xa. Ông nội có ý muốn để hắn ở lại biên cương nhưng trong lòng hắn không muốn xa rời người thân chút nào. Uất Trì Oản cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng cũng ý thức được rằng, lo lắng chỉ là vô ích. Chờ đợi chính là điều duy nhất bọn họ phải làm bây giờ. Nàng cũng ngồi xuống, ôm lấy hai đầu gối. Nàng cùng Dương Nguyên Khánh ngắm nhìn vầng trăng tròn xa xôi trên bầu trời. Nhưng người phụ nữ trong đêm xuân mát mẻ, trái tim thường có một tâm trạng khó hiểu. Nàng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, lo lắng hỏi: - Hỏa Trưởng, buổi chiều từ khi quay trở về từ trại lớn, anh hình như luôn có tâm sự. Xảy ra chuyện gì rồi sao? Dương Nguyên Khánh buổi chiều lại đi đến trại lớn một lần nữa. Ông nội bảo hắn rằng chuẩn bị cho hắn ở thảo nguyên rèn luyện năm năm, rời xa chốn kinh thành phồn hoa. Dương Nguyên Khánh không biết gì về sự phồn hoa. Nhưng nghĩ đến việc phải xa rời thím và Nữu Nữu năm năm thì hắn có một sự phiền muộn không nói nên lời. - Không có gì. Chỉ là đêm trước đại chiến thì trong lòng có chút kỳ vọng, cũng có chút căng thẳng. Hắn cố gắng kìm nén nỗi nhớ người thân trong tim, lắc đầu cười đáp: Uất Trì, còn cô, chờ đợi chiến tranh không? Uất Trì Oản thở dài nói: - Tôi cũng rất chờ đợi. Nói thật, tôi mong có thể chết trận nơi biên cương, để có một phần trợ cấp cho gia đình. - Vì sao phải trợ cấp? Lập công được thưởng chẳng phải càng tốt hơn sao? Dương Nguyên Khánh cười nói. - Anh thật không biết sao? Uất Trì Oản ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt: Trương Cẩm Đoạn nằm mơ cũng hy vọng được lập công ban thưởng, áo gấm về nhà. Nhưng anh ta lại chết rồi. Tôi chỉ mong chết đi, nhưng lại vẫn sống. Vì thế nên nguyện vọng và sự thật luôn có sự tương phản. Dương Nguyên Khánh hiểu ý. Hóa ra là vậy. Có lẽ đây chính là cái gọi là kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. - Uất Trì, đã từng nghe nói về Hoa Mộc Lan chưa? - Chưa, là ai đó? - Là người Bắc Ngụy, cũng giả trai như cô, thay cha tòng quân. “Than thở lại thở than, Mộc Lan dệt bên cửa. Không nghe tiếng thoi đưa Chỉ nghe cô than thở. Phải chăng buồn vì lo, Phải chăng buồn vì nhớ? Không phải buồn vì lo, Không phải buồn vì nhớ” (Bài ca về nàng Mộc Lan (Người dịch: Nam Trân) Dương Nguyên Khánh thấp giọng đọc chô cô nghe “Bài ca về nàng Mộc Lan”. Uất Trì Oản nghe đến nỗi ánh mắt như si mê. Dương Nguyên Khánh đọc xong, cô chăm chú nhìn vào bầu trời sao, ánh trăng như nước, chảy trong lòng cô. Một lúc sau cô mới thở dài nhẹ một cái: - Đồng hành mười hai năm, không biết Hoa Mộc Lan là con gái. Cô ta không ngờ nhập ngũ mười hai năm sao? - Vậy còn cô sau khi chiến tranh kết thúc phải quay về Trung Nguyên sao? - Cái này không phải do tôi. Uất Trì Oản thở dài một tiếng. - Nếu như cô có thể tự quyết định thì cô sẽ quyết định thế nào? Uất Trì Oản nhẹ nhàng cắn môi một chút. Cô thay cha tòng quân vẫn là vì còn có một nguyên nhân. Ở quê hương cô đã được xác định chuyện hôn sự. Cô không muốn gả cho người đó nên mới lấy tên cha đi tòng quân. - Nếu như có thể thì tôi hy vọng được ở lại thảo nguyên. Trong người tôi là dòng máu người dân tộc Tiên Ti. Thảo nguyên mới là quê hương của tôi. Nghĩ đến đại chiến sắp bùng nổ, Uất Trì Oản vẻ thùy mị biến mất, lại khôi phục lại sự cương nghị giống như nam nhi: Hỏa Trưởng, tôi đi xung quanh xem xét, xem có phát hiện được điều gì không? Dương Nguyên Khánh lại bỗng nhiên xoay người lên ngựa. Hắn ghìm dây cương, nhìn về phương xa. - Làm sao thế? Cô nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của hắn thì ngạc nhiên hỏi. - Tôi có cảm giác thấy sát khí. Chủ lực của Đột Quyết hẳn đã đến đây. Mây đem từ phương xa quay cuồng, dần nuốt chửng bầu trời sao sáng sủa. .......... Một con ngựa chiến từ nơi xa xa vội chạy đến. Không ngờ lại là Bàn Ngư. Hỏa Trưởng! Anh ta liền hô to lên một tiếng. Dương Nguyên Khánh giục ngựa đi lên, vội hỏi: Ba người bọn họ đâu? - Chúng tôi phát hiện ra quân chủ lực của Đột Quyết. Bọn họ ở trong một rừng cây cách đây chừng ba mươi dặm. Tôi quay lại tìm mọi người. - Đi! Dương Nguyên Khánh quất ngựa thật mạnh, phi nhanh về phướng bắc. Chạy được hơn mười dặm, Nguyên Khánh chậm tốc độ xuống: Hỏa tiễn vừa nãy, mọi người phát hiện được điều gì không? - Chúng tôi phát hiện ra một thám báo quân Tùy bị thương nặng, gã nói bị du trạm canh gác Đột Quyết tập kích. Dương Tư Ân cho rằng phát hiện ra du trạm canh gác thì chắc chắn có chủ lực. Anh ta nhờ Lão Khang báo tin về doanh trại. Còn chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước thăm dò. Kết quả là thực sự phát hiện ra chủ lực Đột Quyết. Ba người chạy gấp trên thảo nguyên, lách qua phạm vi tần tra canh gác của du trạm Đột Quyết. Không lâu sau thì đi đến một rừng cây. Rừng cây này ở vùng này cực kỳ hiếm thấy, chiếm khoảng hơn năm mươi mẫu đất. Trong rừng đen kịt một màu. Mới đến ven rừng, Dương Tư Ân và Mã Thiệu liền đi ra đón rồi. Hỏa Trưởng, xin lỗi. Ty chức tự tiện làm chủ! Dương Tư Ân khom người áy náy nói. - Không sao. Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý Dương Tư Ân vượt quyền. Hắn quan tâm nhiều hơn đến kết quả: Chủ lực Đột Quyết ở đâu? Dương Tư Ân chỉ về phía xa: Hướng về phía đông bắc hơn mười dặm nữa. Dương Nguyên Khánh trầm mặc một chút. Theo tính cách thì hắn sẽ phải đi xác nhận lại một lần nữa. Nhưng như thế rõ ràng là không tin tưởng Dương Tư Ân. Dương Nguyên Khánh chỉ im lặng một lúc rồi lập tức đưa ra quyết định. - Chuyện này liên quan đến an nguy của quân Tùy, không thể sơ suất được. Mọi người đi theo tôi! Hắn thúc ngựa chạy gấp về phía đông bắc. Dương Tư Ân sắc mặt hơi thay đổi một chút, nhưng cuối cùng vẫn khẽ thở dài một tiếng, theo sau. Anh ta làm quan quân mười năm, vì một sai lầm mà đảo ngũ, rồi lại trở thành một tiểu tốt. Nhưng anh ta vẫn rất khó thay đổi được cái thói quen coi mình là trên hết đó. Dương Nguyên Khánh không đồng ý với phán đoán của anh ra khiến anh ta trong lòng có chút bấn mãn. Nhưng nghĩ đến thân phận của Dương Nguyên Khánh thì anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận mà thôi. ………. Sau bài học xương máu phá vây núi Đô Cân lần trước, Dương Nguyên Khánh không dám sơ suất nữa. Bọn họ năm người cẩn thận thâm nhập về phía đông bắc, quân Đột Quyết cũng có du trạm canh gác. Nhưng lúc này du trạm canh gác bên ngoài của người Đột Quyết chủ yếu là phòng bị đại đội quân Tùy đánh lén, chứ không giống như ở núi Đô Cân tùy thời cơ mà đi, khiến người ta không phòng bị được mà là cố định ở một phạm vi tuần tra, đại đội kỵ binh rất khó thoát được tầm nhìn của người Đột Quyết. Nhưng như vậy thì lại khiến cho tiểu đội thám báo mấy người của Dương Nguyên Khánh có được cơ hội thừa dịp. Chỉ cần nắm bắt chuẩn quy luật canh gác du trạm của Đột Quyết thì có thể nhanh chóng tới gần doanh trại của địch. Đương nhiên cũng chỉ là hơn năm dặm thôi, chứ muốn đi về phía trước nữa thì dường như là không thể. Ước chừng đi được ba bốn dặm, vượt qua một sườn núi cây cỏ, trước mắt mọi người rộng mở sáng ra, chỉ nhìn thấy bên bờ một con sông nhỏ cách đó vài dặm xuất hiện đại doanh của Đột Quyết nhiều như sao trời. Nhìn một cái không thấy điểm tận cùng. Bên trong trại có người đi đi lại lại, chứ không phải là doanh trại không. Nơi này cách đại doanh của quân Tùy chừng hơn một trăm dặm. Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp