Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 137
Phần phía sau chủ điện được ngăn cách thành mấy cung điện nhỏ, mỗi một cung điện nhỏ đều được trang hoàng rất tráng lệ, chính giữa treo một chùm đèn màu bạc mang phong cách phương Tây. Những người thợ lành nghề Đông Phương lại dán thêm lên trên những viên dạ minh châu và bảo thạch, dưới ánh sáng của chùm đèn, những bảo thạch phía trên trở nên lóa mắt, tuyệt đẹp vô cùng.
Mỗi góc của cung điện đều bày những đồ sứ tinh xảo, hoặc là bình hoa, hoặc là chai lọ, mỗi một món đồ băng sứ sáng như ngọc dưới ánh sáng của ngọn đèn. Trong cung điện rải những tấm thảm dày, ở giữa đặt hai cái tọa tháp (1) gắn ngà voi, trên tọa tháp còn rải gấm.
1. tọa tháp: một dạng như sập hoặc ghế lớn
Lúc này, dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, Tiêu Hoàng hậu của đế quốc Đại Tùy hai tay chắp sau lưng đi tới, đầu bà tóc được chia thành hai nửa, trên tóc cài một trâm ngọc búi tóc, khuôn mặt thon dài xinh đẹp, thoa lên một lớp phấn dày.
Bà mặc một chiếc váy dài bằng gấm màu vàng rất vừa người, trên chiếc váy được thêu nhiều con chim phượng bằng tơ vàng. Năm nay bà đã 35 tuổi, sinh được ba người con, nhưng thân hình vẫn giữ được rất tốt, thon thả mà cao gầy, đường cong rõ ràng, có vẻ rất phong tư yểu điệu, khắp người đầy sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành.
Tiêu Hậu và Hoàng đế Dương Quảng đã đến đây được nửa canh giờ rồi, Dương Quảng bởi vì thân thể mệt mỏi, đi đến một cung điện ngay bên cạnh nghỉ ngơi một chút. Tiêu Hậu lại đến cung điện này đi qua đi lại, suy nghĩ sự việc.
Ước chừng khoảng hai tháng trước, Dương Nguyên Khánh đã cứu thiên tử Dương Quảng một mạng ở cung Nhân Thọ, Tiêu Hậu đối với hắn vẫn vô cùng cảm kích. Khi Dương Nguyên Khánh vẫn chưa được ban thưởng, Tiêu Hậu còn không ngừng nhắc nhở Dương Quảng, oán trách chồng có ơn không biết báo. Cũng vì Tiêu Hậu không ngừng nhắc đến việc này, cuối cùng Dương Quảng mới quyết định noi theo phụ thân, ban thưởng kiếm cho Dương Nguyên Khánh.
Nhưng đối với một phụ nữ, chồng cũng không phải là người quan trọng nhất, cái quan trọng nhất trong lòng bà là con cái của nàng. Tiêu Hậu sinh được hai nam một nữ, trong đó bà yêu thương nhất là đứa con thứ Dương Giản. Không phải chỉ vì Dương Giản từ nhỏ đã thông minh đáng yêu, lớn lên rất anh tuấn, mà còn vì Dương Giản rất giống phụ thân nàng.
Ai nấy đều nói Dương Giản giống phụ hoàng, nhưng trong lòng Tiêu Hậu hiểu rõ, thực ra đứa con thứ của bà rất giống phụ thân bà, Tây lương Tiêu vị Hiếu Minh Đế.
Tuy rằng khi còn nhỏ cuộc sống của Tiêu Hậu khá vất vả, nhưng dù sao bà cũng là Công chúa Hoa tộc, có những tình cảm đặc thù với cố quốc. Nhưng bà cũng biết, cố quốc đã như trăng trong nước, không thể hồi phục, bà liền gửi gắm tình cảm với cố quốc này lên người đứa con, lại có thêm sự sủng ái với đứa con này.
Dương Giản giống như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương, ngày càng phóng đãng đến mức không thể kiềm chế được, cuối cùng cũng đã trở thành đầu đảng tội ác ở Kinh thành. Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Hậu vẫn sủng ái gã hơn, không những không trách cứ với những tội ác gã gây ra, ngược lại còn giấu giếm giúp gã, giúp gã chèn ép, không cho bất cứ ai bẩm báo chuyện này lên Thánh Thượng. Chính vì sự dung túng và có mẫu thân làm chỗ dựa, Dương Giản mới càng không kiêng nể gì, dám giữa thanh thiên bạch nhật xông vào nhà dân cướp người.
Có thể nói, Tiêu Hậu chính là bức tường dựa vững chắc của Dương Giản. Sau khi Dương Giản khóc lóc kể lể với mẫu hậu một phen, ấn tượng đối với Dương Nguyên Khánh trong lòng bà bỗng nhiên thay đổi, không còn là cảm kích, mà là một loại chán ghét và thù hận.
Lúc này, Dương Giản quỳ giối dưới chân mẫu thân, nước mắt như những viên ngọc từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi xuống tấm thảm dưới đất. Gã khóc từ nhỏ đến lớn, nên biết rất rõ phải đối phó với mẫu thân của mình như thế nào.
- Mẫu thân đại nhân, Dương Nguyên Khánh cầm kiếm của phụ hoàng đi khắp nơi dương oai, nói đây là công hắn có thể cứu giá ở cung Nhân Thọ, phụ hoàng mới ban thưởng cho hắn. Con cảm thấy lời nói này của hắn không ổn, liền nhân tiện trách mắng hắn vài câu, hắn liền nổi giận, lại dùng chuôi kiếm bức con quỳ xuống, con không thể không quỳ. Con gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã, xin mẫu thân đứng ra làm chủ giúp con.
Tiêu Hậu nhìn lướt qua đứa con, nước mắt của con khiến bà rất đau lòng, đồng thời cũng có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.
- Hắn chỉ là một tử tước nhỏ, một tướng thượng trấn nho nhỏ, con đường đường là thân vương, là con trai của thiên tử Đại Tùy, chẳng lẽ con còn không thể đối phó hắn? Còn muốn cầu cứu nương nương, con thật không có tiền đồ, làm cho nương nương cảm thấy hổ thẹn.
- Nhưng mẫu thân, đó là Thiên Tử kiếm của phụ hoàng ban cho!
Dương Giản khóc lên,
- Con không dám! Con đụng vào kiếm của phụ hoàng, nếu để Ngự Sử thấy, sẽ lại buộc tội con coi khinh phụ hoàng, có dã tâm thay thế ca ca, sẽ làm mẫu thân phiền não. Mẫu thân, lời nói rất đáng sợ, con chính vì mình là thân vương, mới sống chịu nhiều uất ức hơn người khác. Có lúc, con cũng hận…
- Con hận cái gì?
Tiêu Hậu quay đầu, nhìn chăm chú vào con trai, nàng cảm thấy trong ngữ khí của con có sự căm tức.
Những giọt nước mắt lớn của Dương Giản rơi xuống trên tấm thảm, giọng nói gã run run,
- Con cũng hận… hận bản thân mình sinh ra trong nhà Đế vương.
- Con của ta!
Nước mắt của Tiêu Hậu mãnh liệt trào ra, bà nghĩ tới những khổ sở của con mình khi còn nhỏ, không còn khống chế được bi thương trong lòng, ôm đầu con khóc rống lên.
Dù thế nào Tiêu Hậu cũng không thể tưởng tượng được, con trai bà cũng lúc với nước mắt rơi như mưa, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười đắc ý khó có thể phát hiện. Trong lòng Dương Giản biết rất rõ, gã lại thành công một lần nữa.
Dương Giản nhanh chóng liếc mắt nhìn tên hoạn quan đứng bên cạnh, hai người trao đổi ánh mắt, đã có thể hiểu lẫn nhau.
Dương Giản lau nước mắt, đỡ mẫu thân dậy, xong gã ôm ngực nói:
- Mẫu thân, ngực của con hơi đau, muốn nghỉ ngơi một lát.
Tiêu Hậu cũng biết con bà có bệnh này, mỗi lần khóc, ngực sẽ đau. Đôi khi bà cũng hoài nghi con mình giả vờ, nhưng con cũng là khúc ruột của bà, bà cũng thuyết phục mình phải tin.
- Vậy con đến cung điện bên cạnh nghỉ ngơi đi.
Bà lập tức dặn dò cung nữ,
- Còn không mau đỡ Điện hạ đi nghỉ?
Mấy cung nữ tiến lên, dìu Dương Giản đến cung điện bên cạnh, sắc mặt Tiêu Hậu âm trầm, lạnh lùng hỏi:
- Sao Dương Nguyên Khánh còn chưa đến?
- Hồi bẩm nương nương, đã đi gọi rồi, có lẽ người nhiều quá, phải tìm một lúc.
- Phái thêm vài người nữa đi thúc giục!
- Vâng!
Một tên hoạn quan chạy ra ngoài, lúc này, hoạn quan tâm phúc của Tiêu Hậu – Triệu Tiến Hiền bước lên nói:
- Nương nương, có cần trang điểm thêm không?
Triệu Tiến Hiền năm nay hơn năm mươi tuổi, trước đây gã là hoạn quan của Tây Lương triều, luôn phục vụ cho phụ thân của Tiêu Hậu. Sau khi Tây Lương diệt quốc, gã liền đến hầu hạ cho Tiêu Hậu lúc ấy vẫn còn là Tấn vương phi, mười mấy năm nay luôn trung thành tận tâm, là người Tiêu Hậu tin cậy nhất.
Cũng giống như Tiêu Hậu phải vất vả chọn lựa giữa hai đứa con, gã cũng cần chọn lựa giữa hai chủ nhân. Khi gã được Tề vương cho một ngàn lượng vàng và năm trăm khoảnh ruộng tốt làm quà hối lộ, hắn liền đảo hướng về phía Dương Giản, thường nói tốt về Dương Giản trước mặt Tiêu Hậu. Còn hễ Dương Chiêu có điều gì không tốt, gã cũng sẽ lập tức báo cáo, khuyếch trương khuyết điểm của Dương Chiêu lên.
Lâu ngày, Tiêu Hậu cũng chịu ảnh hưởng, cũng bắt đầu chán ghét đứa con cả, tiện đà càng sủng ái đứa con thứ.
Tiêu Hậu khoát tay,
- Đợi một lát đi! Ta tiếp kiến Dương Nguyên Khánh xong rồi trang điểm.
- Phu nhân, lão nô dám chắc chắn, Dương Nguyên Khánh nhất định ở chỗ Tấn vương.
Tiêu Hậu gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy, Chiêu nhi khá coi trọng Dương Nguyên Khánh.
- Nương nương, lão nô có một câu thật lòng, đã rất muốn nói, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
- Ngươi cứ nói đi, trước mặt ta, ngươi có thể nói bất cứ cái gì, còn tìm cơ hội gì chứ?
Tiêu Hậu nhìn gã một cái, giọng điệu hơi bất mãn.
Triệu Tiến Hiền thở dài nói:
- Lão nô nhìn hai tiểu vương tử lớn lên, lão nô còn nhớ rất rõ ràng cảnh tượng hai người họ cùng đọc sách viết chữ rất thân mật, loại tình cảm tay chân thâm tình này khiến lão nô khắc sâu trong trí nhớ.
- Đúng vậy! Ta cũng nhớ rõ, có một lần Giản nhi nghịch ngợm ngã sấp xuống, chảy máu mũi, Chiêu nhi liền đỡ nó dậy, dùng tay áo lau máu mũi cho nó, khuyên nó đừng khóc. Nhưng bây giờ bọn chúng lại lạnh lùng với nhau như thế, lẽ nào vì sinh trong nhà Đế vương?
Tiêu Hậu thở dài một tiếng, trong lòng rất buồn bực, quan hệ căng thẳng giữa hai người con trai, cũng là tâm bệnh của bà.
- Nương nương, máu mủ tình thâm, anh em thân tình, lão nô cảm thấy hai anh em bất hòa, rất có khả năng có người châm ngòi, đặc biệt là Dương Nguyên Khánh. Lão nô cũng nghe hoạn quan trong cung Tấn vương nói, hắn ỷ mình là cháu của Dương Tố, thường xuyên thay Tấn vương bày mưu tính kế, làm thế nào để cướp vị trí Đông cung, làm thế nào để đối phó với Tề vương?
Không hổ là tâm phúc của Tiêu Hậu, Triệu Tiến Hiền quả thật hiểu rõ tâm tư Tiêu Hậu như lòng bàn tay, mấy câu nói này so với sự khóc lóc kể lể của Tề vương còn hữu dụng hơn nhiều. Cho dù là một người mẹ như thế nào, cũng đều hy vọng con cái mình có thể đoàn kết, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau.
Tiêu Hậu chỉ có hai đứa con trai, đương nhiên bà hy vọng anh cả có thể yêu thương em út, em trai út có thể kính trọng anh cả. Đây là tâm nguyện lớn nhất của người làm mẹ. Cho dù bà cũng biết giữa anh em họ có sự tranh giành về ngôi vị Hoàng đế, nhưng tâm nguyện của bà vẫn là như vậy, hy vọng hai đứa con có loại tình cảm tay chân. Hơn nữa bà cũng tận mắt chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn của chồng bà, bà càng hy vọng con mình sẽ không đi theo cái hố của bậc trưởng bối.
Lời nói của Triệu Tiến Hiền khiến sắc mặt bà lạnh lùng, lửa giận thổi bùng trong mắt, sự bất mãn cực độ đối với Dương Nguyên Khánh trong lòng bà đã không còn khắc chế được nữa. Nếu nói, Dương Giản khóc lóc kể lể khiến Tiêu Hậu bắt đầu chán ghét Dương Nguyên Khánh, thì lời nói của hoạn quan lại khiến bà bắt đầu thù hận Dương Nguyên Khánh.
Đây cũng là bệnh chung của tất cả phụ nữ, cho dù bình thường khôn khéo như thế nào, cho dù có rộng lượng dịu dàng như thế nào, một khi nhắc đến con cái, sự khôn khéo của người phụ nữ hoàn toàn biến mất, sự rộng lượng dịu dàng đương nhiên cũng không còn nữa.
Nhưng dù sao Tiêu Hậu cũng là Hoàng hậu, cũng khác với những người phụ nữ bình thường, bà có phương pháp làm việc riêng của mình, cho dù có chuyện gì bà cũng phải đích thân hỏi một câu, sẽ không vì mấy câu nói của Triệu Tiến Hiền, mà bà tin tưởng không nghi ngờ. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh đến biên giới nhập ngũ năm năm, mấy tháng gần đây mới trở về, nếu như châm ngòi cho quan hệ anh em bọn họ, thì còn có một người khác nữa.
Hơn nữa dù sao Dương Nguyên Khánh cũng đã cứu mạng chồng bà, đối với điều này Tiêu Hậu không hề mất đi lý trí. Bà biết Dương Tố là trọng thần lớn nhất của chồng bà, không thể đưa ra kết luận lung tung.
Tiêu Hậu nhìn thoáng qua Triệu Tiến Hiền, thản nhiên nói:
- Chuyện này ta đã biết, ngươi không cần nói thêm nữa. Hơn nữa ở trước mặt Thánh Thượng càng không thể lỡ lời, nhớ chưa?
- Lão nô nhớ kỹ.
Lúc này một tên hoạn quan tiến vào bẩm báo:
- Nương nương, Dương tướng quân đã đến, đang chờ ở bên ngoài.
- Tìm được hắn ở đâu?
- Hồi bẩm nương nương, là ở chỗ Tấn vương điện hạ.
Quả nhiên là ở chỗ Tấn vương, Tiêu Hậu xiết chặt tay. Triệu Tiến Hiền âm thầm đắc ý, gã cũng không nhất định phải chứng minh Dương Nguyên Khánh làm thế nào để châm ngòi cho mối quan hệ giữa Tấn vương và Tề vương, gã không có chứng cứ.
Thật ra gã chỉ cần lưu lại một ấn tượng xấu trong lòng Hoàng hậu, có ảnh hưởng xấu rồi, Hoàng hậu và Dương Nguyên Khánh nói chuyện cũng sẽ không thuận lợi nữa, nhất định sẽ trở mặt. Nhìn từ điểm này, xem ra kế hoạch của gã thành công rồi, Tiêu Hậu đã có một ấn tượng xấu với Dương Nguyên Khánh, gã chậm rãi lui về một bên, chuyện còn lại không còn liên quan gì đến gã nữa.
Tiêu Hậu nén tức giận, dặn dò:
- Truyền hắn vào tiếp kiến!
- Hoàng hậu nương nương có chỉ, truyền Dương Nguyên Khánh vào tiếp kiến!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
22 chương
72 chương
23 chương
32 chương
240 chương
77 chương
145 chương