Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 47 : Thiếu niên Ngục Thất
Gió thổi nhè nhẹ, xuyên qua song cửa sổ, va vào ánh nến làm căn phòng lúc sáng lúc tối.
Cây bút của Ngu Nhiễm đang từ từ phác họa trên trang giấy trắng, hắn nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nói nữ nhân Đỗ gia phải làm kỹ nữ?”
Hạ
Phong uống xong hai ngụm trà lớn, rồi nói: “Không sai, ta đi theo Yêu Cơ suốt một đêm, nhìn thấy nàng cầm hưu thư đi Đỗ phủ khởi binh vấn tội, sau đó Đỗ thị bị nhốt vào Từ Đường. Nửa đêm, Yêu Cơ đánh ngất gã sai vặt gác cửa, phụ nhân kia liền vụng trộm chạy đến chỗ một tiểu bạch kiểm, rồi sau đó tiểu bạch kiểm kia liền bán nàng đến Lệ Xuân Viện. Đỗ gia khẳng định không thể tưởng tượng được thứ nữ nhà mình bị người ta bán đi làm kỹ nữ, cho dù ngày sau có phát hiện cũng không thể lấy lại được trong sạch cho nàng ta. Chỉ là ta không rõ ý đồ của Yêu Cơ khi đánh ngất gã sai vặt kia?” (*tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc, chế giễu)
Chu tiên sinh lắc lắc quạt lông, nói: “Yêu Cơ thật thông minh, ngay từ đầu đã biết được kết cục của Đỗ thị, mục đích cũng chỉ là trợ giúp cho sự việc diễn ra nhanh hơn thôi.”
Thế nhân đều biết, nam nữ có quan hệ tình yêu bất chính tuyệt đối sẽ không lâu dài.
Huống chi vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Vì vậy, kết cuộc bi thảm là điều tất nhiên.
Hạ Phong hai mắt trong suốt, chân mày nhăn lại: “Yêu Cơ quả nhiên là có mắt nhìn xa trông rộng, nên vừa rồi mới có thể đả kích Đỗ gia đến rối tinh rối mù.”
Ngu Nhiễm khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng: “Không sai, bản công tử càng ngày càng có hứng thú với Yêu Cơ, chỉ tiếc phụ nhân kia dám để Yêu Cơ phải gả cho thị vệ làm thiếp, quả nhiên là đang vũ nhục bản công tử. Hạ Phong ngươi nhớ rõ, phái người làm cho Đỗ thị thay đổi hình dạng, để người khác không thể nhận ra, ngày sau có thể nán lại Lệ Xuân Viện nhiều thêm mấy ngày.”
Hạ Phong vươn đầu ngón tay xoa mi tâm, con ngươi tà khí, khẽ cười nói: “Công tử quả nhiên là có thù tất báo...”
Chu tiên sinh lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy trên tờ giấy trắng của Ngu Nhiễm vẽ ra một bộ phục sức nữ tữ, không khỏi tò mò hỏi: “Đúng rồi, công tử đang vẽ cái gì?”
Thân mình Ngu Nhiễm từ phía sau tiến tới, nhìn thật sâu vào tờ giấy trong chốc lát, từ từ nói: “Ta vẽ vũ phục cho Yêu Cơ.”
“Nhưng mà… Y phục như vậy không khỏi hơi quá đi?” Chu tiên sinh nhịn không được đỏ mặt, chỉ mới vẽ thôi mà ánh mắt đã có chút không dám nhìn thẳng.
“Không sao, về sau nàng chỉ có thể mặc y phục do ta làm, để cho một mình ta xem là được.” Ngu Nhiễm ngẩng khuôn mặt lên, chống má cười, như là có ý nghĩ kỳ quái gì đó.
“Kỳ thật, ta hiểu được ý đồ của công tử, ở thời điểm sắp xếp điệu vũ chỉ có hai người các ngươi, thuận tiện có thể chiếm chút lợi ích của nữ tử.” Hạ Phong cười đến không hề gì: “Cái kia,
Chu tiên sinh vẫn là chuẩn bị trước cho Nhiễm công tử một lọ thanh tâm đan đi, để ai kia đỡ phải ăn mười mấy cái bạt tai.”
Chu tiên sinh tuy rằng khó hiểu, vẫn chậm rãi như cũ nói: “Bất quá vừa rồi Tô gia đưa tin tức tới, nói con thuyền đã được cải tạo xong, Kim Ngu Đường có thể tuần diễn liên tiếp dọc đường rồi.”
Ngu Nhiễm bên môi mỉm cười, dáng vẻ lười biếng nói: “Rất tốt, ta không thể chờ đợi muốn nhìn bộ dáng Yêu Cơ của ta sau khi mặc vũ phục nữa rồi.”
Hôm sau, ba người đi đến bến tàu, liếc mắt nhìn lại, một con thuyền xa hoa đang nổi trên mặt biển.
Đến nay, thuyền đã đúc xong hoàn toàn, toàn bộ khoang thuyền tầng một, tầng hai, tầng ba đều được cải tiến thành một sân khấu hoa lệ tương đối lớn.
Tô Quyên dẫn đám người Chu tiên sinh đi, bắt đầu giới thiệu bố cục cho bọn họ, chiếc thuyền được điều chỉnh thành cơ quan khắp nơi, trước sân khấu và hậu đài cơ quan lại càng vô số.
Khoang thuyền dưới còn có hai tầng, tầng dưới cùng là khố phòng, còn có một tầng có trên trăm gian phòng ngủ tinh mỹ. Hạ Phong có đôi mắt khắt khe của một thiếu gia cũng cảm thấy vô cùng rung động và sợ hãi.
“Đúng rồi, thuyền này là ai thiết kế?” Hạ Phong chậc chậc một phen, nhịn không được hỏi.
“Đây đều là do Tô Mặc thiết kế.” Tô Quyên kiêu ngạo trả lời.
“Sao vẫn chưa thấy Tô Mặc đến?”
“Này, nàng vẫn còn đang ngủ"
“..."
Bận rộn suốt hai ngày hai đêm, Tô Mặc bây giờ đã có thể không còn lo lắng gì mà nằm trên giường yên giấc.
Mặt trời lên cao ba sào, nàng mới chịu mở mắt, một bàn tay xinh đẹp thò ra khỏi chăn, sợi tóc xoăn xoăn rơi xuống đầu vai, da thịt tuyết trắng trong suốt như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời, nàng chậm rãi duỗi thắt lưng, vòng eo cong một đường cong duyên dáng. Bỗng nhiên, mắt chuyển một chút, nàng phát hiện một ánh mắt u lãnh hờ hững của con mèo đen nhỏ bên gối đang nghiêng đầu nhìn thẳng vào nàng.
Mèo con kia lông đen toàn thân, đôi mắt lạnh lùng ngạo nghễ, nhưng thật ra làm cho người ta cảm thấy có chút tàn bạo, nhìn thật là quen mắt.
Tô Mặc cũng không thích động vật gì, nhưng lại vừa nhìn đã thích mèo con màu đen này, nàng nhịn không được cười quyến rũ, đưa bàn tay ngọc phủ lên đầu mèo con nói: “Con mèo nhỏ, sao em lại xuất hiện ở đây?”
Thoáng chốc, đồng tử của mèo đen nhỏ co lại, ánh mắt rét lạnh, khinh thường nhìn nàng.
Tô Mặc mắt đẹp lưu chuyển, tiếp theo đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ôn nhu, gãi gãi cổ mèo con.
Hắc miêu lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, lưng dựng thẳng lên, vươn chân cào tay nàng: “Nữ nhân, đủ rồi.”
Mắt đẹp của Tô Mặc thoáng chốc trợn lên, môi mỏng khẽ nâng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy mèo đen nhỏ ánh mắt bễ nghễ, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ngươi khỏi cần cảm thấy kỳ quái, hình dáng này là do bản công tử huyễn hóa thành.”
Sắc mặt Tô Mặc có chút cổ quái, nàng cảm giác loại giọng điệu này, thần thái này rất là quen thuộc, vô cùng quen thuộc!
Mèo đen nhỏ kia hất hất cằm lên, hào quang màu đen rất nhanh hiện ra, dần dần ngưng tụ thành một hình người.
Mĩ thiếu niên y phục hoa lệ, ngũ quan xinh đẹp mà cao ngạo đứng ở bên giường, khoanh hai tay, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, nghe cho kỹ, ngươi vừa nhìn thấy chính là thuật huyễn hóa, mới vừa rồi chính là Ngục Thất, đứng thứ bảy trong Long Cửu Tử, bản công tử không bao giờ biến thành mèo đen nhỏ, còn nữa, ngươi đừng động tay động chân với bản công tử.”
Đầu ngón tay Tô Mặc xẹt qua tóc mai, nâng mắt lên, hứng thú nói: “Ngục Thất? Theo ta thấy rõ ràng là mèo con mà!”
Hai gò má thiếu niên thoáng đỏ lên, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút mất tự nhiên: “Nữ nhân, thực lực của ta chỉ vừa mới khôi phục được một
ít, miễn cưỡng có thể thi triển được ảo thuật* này, đáng tiếc biến ảo lớn nhỏ cũng chỉ được như vậy, nhưng mà sau này ta có thể thường xuyên đi ra ngoài. Đều tại nữ nhân ngươi đặt Thiên thư ở trong nội sam, bản công tử từ nơi đó đi ra thật kỳ cục, đành phải biến ảo thành hình dáng
Ngục Thất, ít nhất từ bên trong đi ra cũng không kỳ quái lắm, cũng có thể xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng ảo thuật cũng chỉ là ảo thuật, vĩnh viễn cũng không thể là thật, nữ nhân ngươi thật sự không biết thẹn mà.” (*ảo thuật còn được gọi là huyễn thuật)
Tô Mặc có chút đăm chiêu nhìn hắn, trên gương mặt ngọc sóng mắt lưu chuyển, dù sao, kiếp trước nàng cũng tập qua một ít ảo thuật, chính là để đối phó với nam nhân mơ ước thân thể thuần âm của nàng, làm cho đối phương xuất hiện ảo giác nghĩ rằng đã cùng nàng phát sinh quan hệ.
Đương nhiên, đây hoàn toàn là hai loại ảo thuật khác nhau, bởi vì ảo thuật của nàng một lần chỉ có thể nhằm vào một người, mà không thể đối phó với nam tử có thần thức cường đại.
Cho nên, nàng lưu lạc khắp nơi cuối cùng đến thành Thiên Không, bị nam nhân cường đại kia độc chiếm.
Nhưng mà, ảo thuật của thiếu niên chẳng những giấu diếm được mọi người, mà đối với người có thần thức cường đại cũng có hiệu quả như nhau.
Tô Mặc cũng khâm phục ảo thuật của thiếu niên không thôi.
Nàng biết ảo thuật là thuật pháp phức tạp nhất thế gian, năm đó nàng tập được ảo thuật cũng vì nàng thiên phú hơn người, huống chi người có thể thi triển được ảo thuật ở toàn bộ tam giới chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thiếu niên có thể biến ảo thành mèo đen nhỏ… Khụ, Ngục Thất, cũng đã rất khó rồi, nhìn như đơn giản nhưng kì thực lại bất phàm. Cho nên,
Tô Mặc đã đoán ra thực lực thiếu niên xác thật sâu không lường được.
“Đúng rồi, ngươi còn có thể huyễn hóa cái gì?” Tô Mặc nâng má hỏi.
“Bởi vì huyễn thuật quá mức nghịch thiên, cả đời chỉ có thể biến ảo một loại, bản công tử đứng thứ bảy trong gia tộc, Ngục Thất trong Long Cửu
Tử cũng đứng thứ bảy, cho nên mới vừa rồi bản công tử mới chọn huyễn hóa thành Ngục Thất, bản công tử dám nói có thể làm tới trình độ này trên đời cũng chỉ có hai người, bản công tử chính là người thứ nhất.” Ánh mắt thiếu niên ngạo nghễ.
“Như vậy, một người nữa là ai?” Tô Mặc nhếch môi, mắt hiện lên ý cười.
“Đó là một kẻ vô sỉ hỗn đản, còn là một yêu nghiệt câu hồn, nữ nhân trên đường nhìn thấy hắn đều đi không nổi, chỉ hận không thể nhào vào lòng hắn. Lão tử rất khinh thường hắn, bởi vì hắn có thể dựa vào ảo thuật muốn làm gì thì làm, mà ảo thuật của hắn lại đứng đầu thế gian, trên đời này chỉ có hắn mới có thể thường xuyên thay đổi biến ảo, ngay cả lão tử cũng từng bị hắn lừa gạt, nhưng mà hiện nay hắn muốn lừa ta thì rất khó.” Con ngươi thiếu niên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất không cam tâm.
Tô Mặc lẳng lặng nhìn hắn, hai tay chống má, thản nhiên nói: “Đúng rồi, ngươi vì sao có khi thích tự xưng lão tử?”
Thiếu niên khinh thường: “Lúc tâm tình ta vô cùng tốt, hoặc là lúc tâm tình cực kì không tốt, ta mới tự xưng lão tử.”
Vẻ mặt Tô Mặc có chút đăm chiêu, đôi mắt mị hoặc lóe vẻ âm u, nhẹ nhàng cười, hiếm khi nàng có thể cùng hắn nói nhiều như vậy, rất thú vị.
Thiếu niên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Được rồi, nữ nhân, về sau ta sẽ hóa thành Ngục Thất xuất hiện ở bên cạnh ngươi, không lâu sau, ta có thể mang ngươi đi tìm thiên đại cơ duyên. Nhưng mà bản công tử cũng không phải giúp ngươi không công, ta không có lúc nào là không suy xét cho mình cả!”
Tô Mặc yếu ớt cười: “Đa tạ các hạ, nhưng mà, ta cũng không có lúc nào là không suy xét cho chính mình, chúng ta như nhau thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
10 chương
12 chương
11 chương
30 chương
13 chương
119 chương
1 chương