Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 207 : Tâm cơ của Hoa gia
“Ưm….” Trong mộng, Tô Mặc nói mê một tiếng, cảm giác được khí nóng nhàn nhạt phả vào mặt mình.
Nụ hôn, nhẹ nhàng dừng trên môi nàng.
Nàng cảm giác trước mắt dần dần tối lại, đôi môi nam tử mang tình yêu vô tận nhẹ nhàng dán lên, chiếm hữu môi nàng. Nụ hôn thương yêu, hơi thở ấm áp trằn trọc, mút hôn, thậm chí còn dây dưa quyến luyến.
Tô Mặc mông lung mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tích Dung, nàng choáng đầu hoa mắt đẩy nhẹ mặt hắn ra.
Đẩy xong, đột nhiên nàng không còn sức, hai tay mềm mại rũ xuống.
Hoa Tích Dung khẽ cười một tiếng, lại nhích gần người nàng hơn.
Hắn cứ thích dính người vậy đó, dính, dính, rồi nàng cũng sẽ quen thôi.
Vậy mà chờ đợi hắn lại là một bàn tay.
“Chát.” Hoa Tích Dung bị đánh đến ngây dại.
Hóa ra Tô Mặc dồn sức trong chốc lát, cuối cùng hung hăng đánh hắn một cái.
Hoa Tích Dung híp mắt lại thành một đường, trong ánh mắt hiện vẻ sắc bén. Hắn cắn chặt răng, bị đánh không giận mà lại cười. Hắn sờ má, biết nửa mặt bây giờ đã đỏ ửng rồi, cũng cực kì tà mị nói: “Tiểu Mạch à Tiểu Mạch, đánh là thương, mắng là yêu, nàng đối xử với gia như thế, gia không để bụng đâu!”
“Hoa gia, đừng nói lung tung nữa, ngươi cứ thích đùa giỡn, hay nói giỡn, cẩn thận ta đánh ngươi đến mức tìm không thấy hướng bắc đó.” Tô Mặc che mặt của nàng, yếu ớt lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Mạch thích đánh người vậy sao?” Hoa Tích Dung nhíu mày, hắn nghĩ Tô Mặc đã tỉnh lại, nhưng khi cúi đầu nhìn lại phát hiện mặt nàng đỏ bừng, say mơ màng, vừa nãy chỉ là lời vớ vẩn nói lúc say thôi.
Hắn mỉm cười, “Mặc Nhi, tiểu bảo bối tâm can của ta, nếu nàng theo gia sớm hơn, gia sẽ không để nàng vất vả như thế, gia sẽ cho nàng toàn bộ những thứ nàng muốn gì đó, bao nhiêu tiền gia cũng cho. Hiện giờ gia không phải tên hám của nữa, gia có thể để nàng trở thành người giàu nhất Ma giới, muốn đánh người cũng không cần phải tự mình ra tay, như vậy nàng có bằng lòng gả cho gia không?”
Lúc này, ánh mắt Hoa Tích Dung nhìn nàng chăm chú, giọng điệu không hề có ý trêu cợt.
Hiện tại tâm tình của hắn đã hoàn toàn khác trước, hắn không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
“Ta có lợi gì không?” Khóe miệng Tô Mặc cong lên.
“Mặc Nhi, chỉ cần nàng bằng lòng gia, gia sẽ cho nàng một trăm viên Ma thạch cực phẩm, nàng cũng biết gia hay thích đùa giỡn, vậy để gia vui vẻ một chút được không?”
“Ừ.” Tô Mặc nhẹ nhàng lên tiếng, đương nhiên mục đích là vì Ma thạch.
Tuy biết nàng đang say rượu, nhưng dưới ánh mắt mị ý mê người đang chăm chú nhìn hắn của Tô Mặc, nhịp tim Hoa Tích Dung vẫn đập thình thịch điên cuồng. Nếu lúc này Mặc Nhi đang tỉnh táo thì càng tốt hơn, nhưng nếu nàng thật sự tỉnh táo, chỉ sợ bàn tay kia sẽ lại tát hắn, mà không phải đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Đôi khi, thủ đoạn của nữ nhân này thật sự là có chút mạnh mẽ, ra tay cực kì hung hãn.
Hoa Tích Dung không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc từ lúc nào hắn lòng hắn đã không còn như trước?
Nhưng thôi, nàng này vốn không giống những nữ nhân tầm thường, vẻ phong tình của Mặc Nhi vốn rất dễ khiến nam nhân sinh thiện cảm, nếu không bắc Cơ nam Anh cũng sẽ không bị nàng mê hoặc sâu nặng như thế.
Hoa Tích Dung nhếch môi một cái, mị hoặc cười, “Mặc Nhi, gia thích nàng mất rồi, làm sao đây?”
“Gia lại nói linh tinh… Ma thạch… nhớ đưa cho ta.” Tô Mặc mơ mơ màng màng.
“Mặc Nhi, gia còn nhiều lắm, thêm một trăm viên cực phẩm Ma thạch, nàng cho gia hôn một cái.” Hoa Tích Dung híp mắt, tiến đến trước mặt nàng, nói mà không biết xấu hổ.
“Ừm, một trăm viên cực phẩm Ma thạch đổi một nụ hôn.” Hàng mi dày của Tô Mặc cong lên, sắc mặt ửng đỏ, gật đầu.
Hoa Tích Dung hít một hơi thật sâu, nàng lại đồng ý thật, quả là bất ngờ ngoài mong đợi.
Xem ra nữ nhân này cũng là một bé con tham tiền đáng yêu mĩ lệ.
Khác với cảm giác lén lút hôn môi lúc nãy, hắn và Tô Mặc ngồi đối diện nhau, nhìn đôi mắt của đối phương, mặc dù có chút chột dạ nhưng hắn vẫn chậm rãi cúi đầu đón lấy đôi môi đỏ mọng đang đến gần của Tô Mặc, chậm rãi, chậm rãi, thật chậm rãi, môi hai người rốt cuộc chạm vào nhau. Lòng hắn say mê, tim nhảy mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, lòng Hoa Tích Dung điên cuồng nhảy loạn, thân thể như bị điện giật, vừa mềm vừa tê, không ngờ lão yêu đã sống hơn nghìn năm như lại cũng có loại cảm giác ngây ngô như trẻ con thế này, vừa được thưởng thức vị ngọt hắn đã cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều cực kì khoan khoái dễ chịu. Hai người thở hổn hển, gần như nghẹn hơi.
Hoa Tích Dung nhìn đôi mắt mờ mịt của Tô Mặc, khóe môi cong lên nụ cười mĩ lệ, dường như cũng đắm chìm trong đó. Hắn ho khụ khụ, tay xoa nhẹ vị trí trái tim, cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở.
Không ngờ chỉ một nụ hôn thôi đã khiến nhịp tim của nam nhân nghìn năm hắn đây đập nhanh, hỗn loạn không thể chịu được.
Nhưng mà, đêm nay là nụ hôn đầu tiên của hắn, thật sự là nụ hôn đầu tiên của hắn.
“Hoa gia, Ma thạch, nhớ phải đưa ta.” Tô Mặc chu môi.
“Gia chắc chắn sẽ cho nàng, chỉ sợ nàng không cần thôi.” Hoa Tích Dung lấy túi càn khôn ra nhét vào tay nàng, Tô Mặc lập tức cười đắc ý.
“Mặc Nhi, Ma thạch của gia vẫn còn nhiều lắm, cho gia ở lại với nàng đêm nay được không?” Hoa Tích Dung nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, hắn thấy loại cảm giác lén lút này vô cùng tốt, nhưng cũng cực kì không tốt. Trước mắt rõ ràng là nữ nhân mình thích nhất, nhưng mình lại phải cẩn thận dùng đủ kế sách để thân mật với nàng. Ở Ma giới hắn vốn muốn làm gì thì làm, là công tử có địa vị cao quý đứng đầu vậy lại theo đuổi nữ nhân một cách thương tâm như thế, thật sự là khiến cho người khác cười rớt răng.
Lúc trước Mặc Nhi rõ ràng muốn làm thị nữ đi theo hắn, là chính hắn không đồng ý. Giờ thì hay rồi, thật sự là tự ngược không thể sống!
“Ngủ chung thì ngủ chung, gia quả nhiên nhiều tiền nhiều của.” Tô Mặc cười khúc khích.
“Thật là một bé cưng tham tiền đáng yêu.” Hoa Tích Dung than nhẹ, ngẩng đầu nhìn mặt gương màu vàng trên trần nhà, trong ngoài đều khảm bảo thạch vàng óng ánh, căn phòng ở khách điếm này dùng “xa hoa” để hình dung làm sao đủ?
Nhìn bóng hai người trong gương, cảnh tượng trên giường quả thực chiếu rõ không sót chút nào.
Hóa ra căn phòng còn có loại tư tưởng thế này. Nhất định là đặc biệt chuẩn bị cho quý tộc Ma giới.
Quý tộc Ma giới rất nhiều, tâm tư đều đặt trên mỹ sắc và quyền thế, hắn đã thấy không ít quý tộc mang theo luyến đồng và thị tì xinh xắn đến, có lẽ chính là để tìm chút thú vui trong đêm dài đằng đẵng.
Thầm mắng một tiếng vô sỉ đê tiện hạ lưu, Hoa Tích Dung đưa tay sờ sờ cằm, cảm thấy phòng ngủ của mình sau này cũng có thể cân nhắc làm giống vậy, ít ra ở đêm động phòng hoa chúc có thể vừa vui vẻ vừa thưởng thức tư thế động tình của Mặc Nhi. Hoa Tích Dung cười cười không biết xấu hổ, đang nghĩ xem nếu cho nàng hơn một nghìn viên Ma thạch, không biết nàng có thể đồng ý cùng mình động phòng hoa chúc hay không?
Về phần cái khế ước kia, Hoa Tích Dung cũng muốn thăm dò cho rõ ràng.
Nếu hắn lừa gạt nàng lập được khế ước trước, nàng tỉnh lại cũng sẽ không thể không đồng ý.
Hoa Tích Dung bỗng nhiên cảm thấy có thể làm được, nếu hắn vô sỉ trở thành người khế ước của nàng, chẳng phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao?
“Mặc Nhi, lập khế ước với ta được không?” Đôi mắt hẹp dài của Hoa Tích Dung nhíu nhíu, cảm thấy bây giờ thủ đoạn nào hắn cũng có thể dùng, không tiếc hết thảy chỉ vì nữ nhân hắn thích.
Hắn kề sát tai nàng hỏi tiếp: “Gia cho nàng nhiều Ma thạch hơn.”
Nhưng lúc hắn đang vô liêm sỉ chờ đợi đối phương đồng ý, thậm chí chuẩn bị đêm nay từ bỏ thân thể đồng nam nghìn năm của mình, nấu gạo sống thành cơm, thì bên cạnh lại truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt mềm mại của nữ tử, nàng ngủ quên mất rồi. Hoa Tích Dung thầm rên một tiếng, thật đáng tiếc, hắn thuận thế gối đầu lên đùi Tô Mặc, vươn tay ôm lấy cặp đùi đẹp trắng mịn ấm áp của nàng, thoải mái thay đổi tư thế. Hoa Tích Dung chôn sâu mặt vào bụng Tô Mặc, tư thế ngủ này thật là thoải mái, vì thế hắn quyết định sau này sẽ ngủ như vậy, rảnh rỗi còn có thể chấm mút chọc ghẹo chút gì đó, ôm Mặc Nhi làm gối đầu cho hắn. Càng nghĩ càng thấy vui sướng. hắn hít một hơi mùi thơm thoải mái làm say lòng người trên thân nàng.
Sáng hôm sau, tia nắng ban mai xuyên thấu qua khe cửa đậu lên hai người, Tô Mặc cảm giác có một người nằm bên cạnh. Người này dường như không phải khế ước của nàng, nhưng lòng nàng lại không bài xích.
Nhận thấy bàn tay đối phương đang vỗ nhẹ lên người mình, hài lòng ngân nga một điệu hát dân gian, Tô mặc chậm rãi mở mắt ra.
“Tiểu Mạch, ngươi đã tỉnh?” Hai chân Hoa Tích Dung bắc chéo, mỉm cười hỏi nàng.
Sau đó Tô Mặc ngẩn ra, sắc mặt cực kì không tốt, “Hoa gia, sao ngươi lại nằm đây? Vì sao không ngủ trong phòng của mình?”
Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt Hoa Tích Dung chợt lóe lên, mắt rũ xuống, vô tội nói: “Tiểu Mạch, đêm qua ngươi uống quá nhiều, gia luôn ở bên cạnh chăm sóc ngươi, huống chi chúng ta đều là đại nam nhân, có sao đâu chứ? Gia vẫn quy củ mà không phải sao?”
Tô Mặc chậm rãi ngồi dậy, nhớ tới đêm qua mình vô ý uống mấy chén, hình như thật sự không có xảy ra chuyện gì.
Nàng ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, hỏi: “Hoa gia, tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là đi gặp gỡ các bên Ma giới, toàn bộ mọi người đều tham dự, để lập hiệp ước khế ước gì đó.” Hoa Tích Dung như cười như không nói.
“Hoa gia nếu muốn đứng đầu Ma giới, ở hội nghị lần này, có phải nên tranh thủ nhiều lợi ích hơn không?” Tô Mặc nhìn gương sửa sang lại quần áo trên người, vẫn còn có thể mặc tiếp được, huống chi nàng cũng không thích thay quần áo trước mặt Hoa Tích Dung.
“Yên tâm, chắc chắn toàn bộ sự việc đều sẽ theo như suy tính của gia, lão phu nhân sẽ không lấy được lợi ích gì từ nơi đó đâu. Lần này gia đã lập được nhiều hiệp ước có thể giúp gia xưng vương xưng bá ở Ma giới, toàn bộ Ma giới sớm hay muộn rồi cũng sẽ vào trong túi gia mà thôi, ngươi chỉ cần giúp gia ngăn cản mấy nữ nhân đáng ghét là được, ngươi vẫn luôn làm rất tốt.” Hoa Tích Dung tao nhã nhấc chân ngồi, vẻ mặt ung dung tự tại.
“Đúng rồi, muốn gọi Diệp lão đại không?” Tô Mặc hơi ngoái đầu nhìn lại, tươi cười xinh đẹp hỏi.
“Diệp lão đại đã rất vất vả, hai người chúng ta đừng quấy rầy thì hơn.” Bên môi Hoa Tích Dung mang theo ý cười tao nhã, chống nghiêng mặt lười biếng thở dài, hắn ta say xe choáng váng rất mặng, sắc mặt trắng bệch của Tạ Thiên Dạ lúc ấy đã nói rõ tất cả, lần này chỉ sợ khó có thể tham gia được hội nghị, việc này đều do Tô Mặc ban tặng.
“Được, chúng ta đi thôi.” Tô Mặc búi lại tóc ở sau đầu, tùy ý rửa mặt rồi ra ngoài với Hoa Tích Dung.
Hoa Tích Dung đội một cái mũ che mặt, không muốn tiết lộ thân phận.
Hội nghị đương nhiên cực kì buồn tẻ nhàm chán, nhưng cứ mỗi mười năm đều sẽ tổ chức hội nghị quan trọng.
Cơ chế quý tộc Ma giới là hình kim tự tháp, tuy rằng nô lệ chiếm nhiều nhất, sau đó là dân chúng tầm thường, tiếp theo là nhóm tăng lữ Lạt ma tự đề cao thân phận mình lên, càng lên cao thì càng sư nhiều cháo ít, hậu duệ quý tộc đều là một củ một hố (ý nói chỉ có duy nhất 1 người được thừa kế), nhưng quý tộc có rất nhiều con cháu, ngươi đã chiếm một chỗ thì chức tước sẽ không còn phân cho những người khác.
Người đại diện cho lão phu nhân tuy rằng cũng là quý tộc nhưng cơ hội được kế thừa của hắn lại quá nhỏ, cho nên địa vị sau khi trở thành trai lơ đã tăng lên rất nhiều, lần này bởi vì bị Tô Mặc đập vỡ hết hàm răng nên cực kì an phận, không dám nói năng gì, nhìn Tô Mặc sợ tới run lẩy bẩy. Tuy rằng hắn thầm mắng Tô Mặc trong lòng nhưng cứ nhìn thấy nàng là hai chân hắn nhũn ra.
Dưới sự bố trí của mọi người, toàn bộ hiệp nghị đã được lập xong.
Trai lơ kia vốn định tranh đoạt ít lợi ích cho lão phu nhân nhưng đáng tiếc hắn không dám nói chuyện, chỉ có thể hậm hực bỏ qua. Nhưng hắn cũng không muốn trở về chật vật như vậy, làm thế nào cũng phải lấy lại chút mặt mũi rồi mới về được.
Vì thế hắn tìm một số quý tộc Ma giới không tồi mà hắn từng kết giao, há miệng thở dốc, phát ra vài âm thanh răng rắcmơ hồ, xem như chào hỏi với bọn họ.
Trong đó còn có một số thiếu niên quý tộc có được tước vị danh hiệu của gia tộc.
Tuy thực lực của Thánh Tử đại nhân rất cao, nhưng người không phục nàng vẫn còn rất nhiều, những người đó hầu như đều thuộc phái của lão phu nhân, dù sao bọn họ mới là người xứng đáng tiếp nhận địa vị của Thánh nữ.
Trong lòng biểu huynh của thiếu niên kia đương nhiên cực kì căm hận chán ghét Tô Mặc, hắn là con của mấy quý tộc đứng đầu Ma giới. Các bằng hữu có tình cờ nhắc đến Thánh tử Tô Mạch này khiến hắn rất không phục. Nhất là Tô Mạch lại đến từ Nhân giới, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi, nhân loại nghèo hèn lại trở thành Thánh tử đại nhân, chiếm được truyền thừa của Thánh nữ thành, hắn đương nhiên rất khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
148 chương
1195 chương
287 chương
38 chương
196 chương
31 chương
54 chương
15 chương