Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 128 : Tình duyên hai thế 2 (1)
Ánh mắt Tô Mặc khẽ chớp, đảo qua khuôn mặt đối phương.
Dạ minh châu hiển hiện rõ dung mạo xuất chúng của hắn, như hoa trong gương, trăng trong nước, chạm vào một cái sẽ biến mất. Trái tim Tô Mặc nhảy lên thình thịch, nói khe khẽ: “Ta nhớ rõ chàng dùng bữa càng ngày càng ít đi.”
Sư Anh kìm lòng không được cười, gió đêm thoảng qua, hắn ngửi thấy mùi thơm rung động lòng người tỏa ra từ nữ tử trước mặt, sắc mặt dịu dàng nói: “Không sai, thân thể của ta không cần ăn nhiều. Bản thể ta thích hợp xuất hiện vào ban ngày, còn phần bóng lại thích hợp ban đêm. Nhưng ta đều xuất hiện ở bên ngoài không phân biệt ngày đêm. Nguyệt Ảnh thuật, tên như nghĩa, đều liên quan đến ánh trăng, cơ thể của ta hồi phục thể lực dựa vào ánh trăng.”
“Ánh trăng?” Ánh mắt Tô Mặc hơi rung động, chợt nhớ tới hai mặt trăng của Yêu giới.
Thông minh như nàng, đương nhiên phát hiện ra thứ khác biệt lớn nhất ở đây.
Ánh mắt Sư Anh thanh lệ, chậm rãi nói tiếp: “Đúng! Hai mặt trăng có thể giúp ta khôi phục rất nhanh.”
Tô Mặc trầm ngâm, ánh trăng phủ lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng một tầng màu bạc lung linh, ôn nhu nói: “Ban ngày chàng mang theo dù hóa ra hữu dụng như vậy?”
Sư Anh lập tức cười: “Không sai, dù sao ta cũng chỉ là bóng, ban ngày không thích hợp ra ngoài. Vậy nên phải che dù, bởi vì bóng không có bản thể, đứng dưới ánh mặt trời sẽ dần tiêu tán. Hơn nữa chiếc dù không những có thể che bóng của ta mà đồng thời cũng không cho ai cơ hội nhìn ra ta không có bóng.”
“A Anh, bản thể của chàng ở đâu?” Tô Mặc ngước mắt nhìn, trong mắt mang theo lo lắng.
“Ta tạm thời không có tự do.” Sư Anh nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn thật sâu, ánh mắt hai người giao thoa tình cảm chân thật ôn nhu. Nội tâm hắn rung động, than nhẹ một tiếng: “Ta thật sự đang bị vây hãm trong một nhà giam.”
Thì ra là thế, trong lòng Tô Mặc đã hiểu được.
Nàng lại lần nữa nghiêng người dùng sức ôm Sư Anh, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua da thịt hắn, mắt của nàng sáng trong như ánh trăng.
Chẳng trách hắn chưa tới tìm nàng. Chẳng trách nàng lại không tìm được hắn.
Nàng đoán ra được một ít bí mật kiếp trước, trong lòng nàng nửa cảm giác như lửa, nửa lại như hàn băng, vừa vui vừa buồn.
“A Anh, ta có nên đi cứu chàng ra?” Tô Mặc mím môi, chậm rãi chờ câu nói kế tiếp của hắn.
“Tạm thời không cần, ta tự nguyện ở lại nơi đó, không màng thế sự tốt lắm, dù sao thân mình này có thể đi ra hay không đối với ta không ảnh hưởng lắm, ngoài việc… không thể làm lễ đôn luân.” Mắt Sư Anh như cười như không, không nhịn được ngước mắt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời. Thầm nghĩ tiếc là chỉ có bóng trốn thoát được, nếu xuất hiện ở nơi này là bản thể của hắn, như vậy hắn và nàng nhất định là cả hai cùng vui, nói không chừng con cũng đã có rất nhiều rồi.
Đời người chính là như vậy, chuyện không như ý chiếm hết tám chín phần mười.
Nhưng sau khi mở rộng lòng mình với nàng, Sư Anh cảm giác đặc biệt vui vẻ.
Hắn thường đi lại vào ban ngày, không thể không mang theo cây dù màu xanh, ban đêm cần ánh trăng để khôi phục thể lực và huyết mạch. Nếu không khó có thể giữ được hình hài cho phần bóng. Mà động phòng hoa chúc là chuyện hao phí huyết mạch, không chỉ bổ sung thể lực là được. Cho nên hắn mới phải đi vào Yêu giới, nơi có hai mặt trăng. Chỉ nơi này hắn mới mang thân hình giống người bình thường, đương nhiên cũng có thể thuận lợi vượt qua đêm động phòng hoa chúc.
Người bên ngoài xông vào đây có lẽ để tầm bảo, nhưng hắn lại vì hoàn thành việc lớn trong đời người.
“A Anh, chàng hiện tại thật sự có thể?” Vẻ mặt Tô Mặc nhịn không được ngượng ngùng, khó khăn mở miệng hỏi.
“Mặc Nhi, nàng có nóng không?” Sư Anh nhìn nàng, săn sóc hỏi.
“Không nóng.” Tô Mặc ngồi yên, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
“Nhưng ta lại hơi nóng!” Sư Anh thâm ý nói, chợt mỉm cười đưa tay, chậm rãi cởi bỏ ngoại sam của nàng.
“Chàng nóng thì sao lại cởi y phục của ta?” Tô Mặc liếc hắn, sâu trong mắt đầy vẻ ngượng ngùng.
“Nghĩ đến việc nhìn mỹ nhân được mát mẻ, trong lòng cũng có thể đặc biệt thoải mái.” Toàn thân Sư Anh mang hơi thở nho nhã, da thịt hắn như ngọc, đường cong của xương quai xanh mỹ lệ mà mềm mại. Thời điểm này hắn vẫn chậm rãi bình tĩnh nói: “Huống hồ nương tử cần giúp vi phu tiêu tan hỏa khí vừa nãy, đây là nguyện vọng thứ nhất của ta đêm nay.”
“A Anh, chàng còn có nguyện vọng thứ hai gì sao?” Tô Mặc nhíu mi, thật sự không thích quá mức thong dong của hắn. Mấy ngày nay tiếp xúc cùng hắn, ngoài nỗi nhớ sâu sắc với nàng ra thì hắn rất thong dong. Đối mặt với một nam nhân có tâm lý cường đại như thế, kiếp này Tô Mặc bỗng cảm thấy có chút không vui. Nhất là khi nàng bị tâm ý mong nhớ giày vò lâu như vậy, nàng trả giá nhiều hơn hắn, thống khổ sâu hơn. Đối phương tuy rằng nôn nóng, tuy vẫn còn yêu nàng nhưng vẫn giữ nguyên vẻ ung dung. Nàng cố ý trừng mắt nhìn, nhướng mi hỏi: “Nói ta nghe xem.”
Đương nhiên Yêu giới còn có thứ khác hắn đặc biệt khát vọng, Sư Anh trở tay ôm nàng, thấp giọng bên tai nàng nói: “Mặc Nhi, điều ta hi vọng kế tiếp là có thể khôi phục trí nhớ của kiếp trước, cho nên muốn tìm được đá Tam Sinh.”
Nàng nhìn hắn, nhìn đôi đồng tử sâu thẳm mênh mông đen như mực của hắn, trong lòng cực kì xúc động.
Nếu như khôi phục trí nhớ toàn bộ, hắn sẽ thế nào? Việc đó dường như không có ảnh hưởng gì đối với hắn và nàng. Hắn đã tìm được nàng, chỉ vì những chuyện không muốn phát sinh trong tương lai nên đề phòng thôi.
“Ta đã rõ, ban ngày chúng ta được không?” Tô Mặc dịu dàng nói.
“Không vội, ngày mai Mặc Nhi có thể ngủ thêm một lát mà.” Sư Anh chậm rãi nâng khuôn mặt đoan trang của nàng. Bỗng nhiên nhẹ nhàng bỏ vào miệng nàng một quả mơ muối nhỏ, cười nói: “Nhớ mang máng trước kia nàng thích ăn trước lúc ngủ.”
Đôi mắt Tô Mặc sáng lên, tuy hắn không nhớ toàn bộ nhưng rất nhiều chuyện vẫn chăm sóc tỉ mỉ, ngoại trừ việc cảm thấy phiêu diêu bất định, không thể nắm trong tay, lòng nàng đương nhiên vui mừng không nói nên lời. Nàng ngậm quả mơ, không chút do dự đứng dậy nắm lấy vạt áo của hắn, chậm rãi kéo xuống, ngẩng đầu hôn lên.
Sư Anh nhắm mắt đáp lại nàng, hãm sâu vào trong đó.
Tình cảnh này thật sự là rất đẹp, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa không đúng lúc.
Tô Mặc không khỏi ngẩn ra, nhìn cái bóng trước cửa sổ, đúng là băng hồ vừa gõ cửa cảnh báo, vừa vung tay múa chân, tỏ vẻ đã có nguy hiểm tới.
“Kết giới bên ngoài hình như có người phá hư.” Sư Anh chậm rãi ngước mắt.
Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười nhạt, bỗng nhiên nâng tay lên, một cơ quan nhân xuất hiện phía sau băng hồ, bắt lấy hồ ly dẫn ra ngoài.
“Chàng hiện tại muốn làm gì?” Tô Mặc cảm thấy khó hiểu với hành động của hắn, kinh ngạc nhíu mày.
“Đương nhiên là không cho người quấy rầy chúng ta, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng.”
Sư Anh bỗng nhiên cúi đầu, tiếp tục hôn môi nàng, hắn hôn thật tỉ mỉ, đôi môi ấm áp vô cùng.
Tô Mặc mở hai mắt ra, nhìn nam tử gần trong gang tấc, nàng hãm sâu vào lốc xoáy trong đôi mắt đen của đối phương.
Lòng nàng run rẩy, thật đúng là tình hai kiếp, nhân ảm nhiên, kim lăng lộ, đề hồ minh, điệp luyến hoa, yến phi vũ, hoa chúc dạ, hiểu nguyệt sắc, lưỡng tình nan, nhân tối khổ.
Đột nhiên Tô Mặc bỗng cảm thấy thân mình chợt lạnh, kinh ngạc cúi đầu, phát hiện y phục đã bị mở rộng, từng mảnh rơi xuống đất lả tả như cánh bướm. Nàng kìm lòng không được khẽ thở hổn hển, tâm thần có hơi bất định, lo sợ bất an nói: “A Anh, như vậy thật sự không có việc gì? Kết giới bên ngoài sắp bị phá rồi, chàng còn có tâm tình ở đây chàng chàng thiếp thiếp ư?”
Sư Anh vẫn thản nhiên tươi cười như cũ, con ngươi trong suốt mang ý bày mưu lập kế, thả thấp giọng nói: “Mặc Nhi, muốn phá hư kết giới kia nhiều nhất cần một canh giờ, thời gian cũng vừa đủ.”
“Chàng thật biết tính toán.” Tô Mặc cảm thấy ý nghĩ của nam nhân này thật sự không tầm thường.
“Ở cùng với các huynh đệ của ta không thể không học được mưu tính, thời gian ban đêm ở Yêu giới cần phải quý trọng, qua một đêm sẽ ít đi một đêm. Vi phu vì muốn được thân mật với nàng, đến Yêu giới một chuyến quả thật không sợ thiệt thòi.” Tay Sư Anh nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chậm rãi ôn nhu vuốt ve.
Tô Mặc không khỏi than nhẹ một tiếng, đương nhiên mặc kệ chuyện bên ngoài, vẫn má dán má với hắn như trước, nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng đêm nay chúng ta chưa xem hoàng lịch đúng không?”
“Ta đã xem, hôm nay không nên động thổ, không nên sinh hoạt vợ chồng, không nên kết hôn.” Sư Anh nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng buông rèm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất một cái, ngoài phòng lại xuất hiện mười mấy cơ quan nhân.
Tiếp theo hắn cực kì ôn nhu nói: “Tình cảm hai kiếp, vi phu muốn đêm nay bù lại, cũng không ngờ lại bị quấy rầy nhiều lần, quấy nhiễu người động phòng hoa chúc chính là việc cực kì không có đạo đức. Người tới đây thực lực nhất định rất hung hãn, lại có thể nhìn ra nơi mà ta bày trận, xem ra thật sự có chút đạo hạnh.”
“Phu quân phải đại khai sát giới sao?” Tô Mặc rốt cuộc nhìn ra một ít phiền muộn trong thái độ bình tĩnh của hắn, không khỏi cười khẽ nhìn hắn.
“Tuy rằng Anh mỗ có thể đại khai sát giới, nhưng ta biết nương tử cũng có thể làm được, đây chẳng phải là cơ hội thật tốt cho Tô gia tứ thiếu lập uy hay sao? Vi phu hay Mặc Nhi ra tay đều như nhau thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
148 chương
1195 chương
287 chương
38 chương
196 chương
31 chương
54 chương
15 chương