Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 114 : Sư Anh cố lên (2)
Thần thức Hoa Tích Dung nghe được lời nói của hai người, hắn cười cười, cúi đầu nói: “Ngươi sai rồi, người đắc tội ta chẳng qua chỉ có chết thôi, nhưng người đắc tội Sư Anh sẽ sống không bằng chết, ta có gì đáng sợ đâu?”
Vừa lúc Tô Mặc cũng dùng thần thức nghe được, nàng ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nữ nhân, màn kịch này vui không? Sao ngươi còn không đi ra?” Hoa Tích Dung bỗng lên tiếng, ánh mắt mê hoặc quét về phía Tô Mặc.
Tô Mặc cũng liếc nhìn hắn, bước ra vài bước, nào ngờ áo khoác ngoài bị vướng vào nhánh cây. Màu sắc diễm lệ bên trong lộ ra, là bộ y phục màu đỏ.
Ánh mắt Hoa Tích Dung không tự chủ dừng trên người Tô Mặc. Sắc đỏ và sắc hồng phấn đan xen dán chặt vào thân thể nàng, sau khi nhảy, y phục nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Da thịt trắng nõn oánh màu hồng nhuận xuyên qua lớp y phục mỏng đỏ tươi, thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài. Nhưng những điều này Tô Mặc lại không phát hiện.
Hoa Tích Dung nhìn nàng không chuyển mắt, môi vẫn nở nụ cười như có như không. Hắn nhíu mày, “Đêm khuya thanh tĩnh, ngươi mặc thân y phục này chẳng lẽ là muốn quyến rũ ta?”
Tô Mặc lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn, đáp trả mỉa mai: “Các hạ cũng mặc y phục đỏ tươi, chẳng lẽ cũng là muốn quyến rũ ta?”
Hoa Tích Dung hừ nhẹ: “Ta và ngươi đều mang diện mạo yêu nghiệt, ngươi yêu mị, ta xinh đẹp, nhưng ta lại rất không thích loại nữ nhân như ngươi.”
Tô Mặc cười yếu ớt: “Ta cũng vậy, ta cũng rất không thích nam nhân như ngươi, yêu mị hơn nữ nhân không nói, mà nơi nào đó cũng không được.”
Hoa Tích Dung cười liễm diễm, “Đối với loại nữ nhân vô sỉ chưa thỏa mãn dục vọng thì ta có hơn nữa cũng không được, dù thử ngươi cũng thấy không thỏa mãn đúng không?”
Tô Mặc cười xinh đẹp, “So với loại nam nhân không được nơi đó mà nói, nội tâm hệt như thái giám trong cung, càng không được thì tâm lý càng biến thái, cho nên các hạ mới là chưa thỏa mãn dục vọng. Thậm chí cả nhà ngươi cũng chưa thỏa mãn dục vọng.”
Hoa Tích Dung cười quỷ dị, “Chậc chậc, phương diện này ngươi nói có chút đạo lý, cả nhà ta đúng là chưa thỏa mãn dục vọng.”
Tô Mặc nhếch môi cười nhạo: “Đầu óc ngươi có bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ.”
Hoa Tích Dung vẫn lười biếng cười, thân người dựa vào cây, “Đời này vốn không ai là có đầu óc bình thường, chỉ có đầu óc bệnh nặng hay bệnh nhẹ mà thôi. Biết bản thân có bệnh không sai, sai là những nữ nhân còn không biết chính mình có bệnh kia kìa.”
Hoa Tích Dung liếc mắt đánh giá Tô Mặc, nói tiếp: “Tựa như con quạ đen, nếu không soi gương thì thấy ai cũng đen hơn mình, cho nên nữ nhân… Không bằng lần sau ta đưa cho ngươi một cái gương đi, thế nào?”
Tô Mặc cười lạnh, “Đưa gương? Ta không cần gương, Kim Ngu Đường có rất nhiều nhưng ta không thích soi. Ta chỉ biết nam nhân mà soi gương nhiều thì sẽ biến thành nữ nhân thôi.”
“Ta cũng biết là nữ nhân nếu không thích soi gương, đầu óc sẽ biến thành giống như heo.”
“Vì sao?” Tô Mặc khẽ nhíu mày.
“Bởi vì loại nữ nhân đó nhất định là vô cùng tự tin, trong mắt không nhìn tới người khác, cho rằng mình là xinh đẹp nhất đời, tưởng nam nhân ai cũng sẽ thích mình, cho nên sẽ thường bị nam nhân lừa, đương nhiên là ngu xuẩn như heo.” Biểu cảm Hoa Tích Dung tà mị khiếp người, “Cho nên…”
“Cho nên cái gì?” Tô Mặc cười lạnh.
“Cho nên nữ nhân đừng tự tin quá, lời nam nhân nói thế nào cũng là đúng, còn lời nữ nhân thế nào cũng là sai. Thánh nhân bảo rằng, chỉ nữ nhân với tiểu nhân là khó nuôi. Thánh nhân chưa từng có ai là nữ nhân, ngươi phải nhớ cho kỹ,:
“Nhưng các hạ cũng là tiểu nhân không phải sao?” Tô Mặc khinh thường nhìn hắn.
“Tại hạ đúng là tiểu nhân, nhưng đáng yêu hơn ngụy quân tử nhiều!”
Tô Mặc lập tức nhướng mày. Nàng vén tóc, phát hiện tâm tư của hắn đúng là không giống người thường. Nếu thánh nhân đàm luận đạo đức quan với người như thế, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn làm tức chết.
Nhưng cũng may nàng không phải thánh nhân, nàng là một nữ nhân.
Hắn là tiểu nhân, vậy tiểu nhân với nữ nhân sẽ đấu đến đấu đi, tranh luận không nghỉ, thậm chí còn có chút khó hiểu.
Tô Mặc nói: “Các hạ lẳng lơ như thế, đúng là mỹ lệ hơn cả nữ nhân. Nam nhân mà thích mặc đồ đỏ chẳng lẽ có liên quan đến chuyện ‘không được’ sao?”
“Tại hạ nhìn trang dung của ngươi cũng khiến ta tự thấy mặc cảm. Chỉ là thói quen thôi, ngươi thật không biết liêm sỉ.”
“Vậy sao ngươi ở đây, không đi ngủ, chẳng lẽ hẹn hò với nữ quỷ?”
“Nữ quỷ không gặp, chỉ gặp phụ nhân không liêm sỉ là ngươi thôi.”
Nếu hai người lúc nãy quay lại nhìn thấy cảnh bọn họ đấu võ mồm, nhất định sẽ bị dọa không nhẹ.
Từ trước đến nay Hoa Tích Dung không thích nữ nhân, cho nên chưa bao giờ nói nửa câu với bất cứ nữ nhân nào. Đời này vậy mà còn có nữ nhân có thể tùy ý đấu võ mồm với Hoa Tích Dung như thế, đúng là hiếm thấy.
Hai người ngươi tới ta đi, giương thương múa kiếm. Một phía khác, Sư Anh đã thản nhiên đi tới. Được nửa đường, hắn xoay người nhạt áo khoác bị rớt xuống của Tô Mặc, bước tới chậm rãi phủ thêm cho nàng, “Yêu Cơ cô nương trễ như vậy mới về sao?” Sư Anh cười nhẹ.
Tô Mặc vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa rồi nàng tranh cãi với Hoa Tích Dung một lúc lâu, cũng không lưu ý đến hành động của Sư Anh.
Nàng nói: “Anh tiên sinh, thật xin lỗi, mấy ngày nay ta quá bận rộn.”
Hoa Tích Dung cười nhạo: “Đúng là bề bộn nhiều việc, vừa trở về đã vội vàng tranh cãi với bản công tử. Nữ nhân quả nhiên vô sỉ, không biết còn làm chuyện vô sỉ gì ở bên ngoài? Nàng ta hình như rất thích ở cùng với nam nhân.”
Làn da trắng nõn của Tô Mặc dưới ánh trăng nhìn như hoa mai tuyết đầu mùa, khuôn mặt hồng hồng, hai tay khép áo ngoài. Hai má ửng đỏ chứng tỏ vừa rồi nàng nói bận chỉ là nói dối mà thôi.
Nhiều ngày nay nàng làm việc cùng Ngu Nhiễm, tuy rằng có thể xem như chính sử, nhưng cũng có lúc không đứng đắn.
Nàng nhanh chóng che giấu vẻ quẫn bách của mình, mím môi cười: “Anh tiên sinh, đã trễ thế này còn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“Không muộn, bóng đêm rất đẹp!” Sư Anh cười mềm nhẹ.
“Vâng, đúng là rất đẹp.” Tô Mặc vội vàng xấu hổ nói lảng sang chuyện khác.
“Đúng rồi, Ngu Nhiễm đâu?” Sư Anh cố ý hỏi.
“Ngu Nhiễm vừa vội rời đi, hình như trong nhà có biến cố, cho nên hiện tại không có ở đây.”
Hoa Tích Dung quét mắt nhìn hai người, thấy bộ dáng bọn họ ở cùng nhau rất quy củ, so với lúc đấu võ mồm thì hắn không có hứng thú bao nhiêu, lập tức xoay người lật lật sổ sách trong tay.
“Sao? Vậy thì thật đáng tiếc.” Sư Anh cười tao nhã, bị ánh mắt khinh thường của Hoa Tích Dung phóng tới.
“Anh tiên sinh, sao lại nói là đáng tiếc vậy?” Tô Mặc nhíu mày.
“Ta đã chuẩn bị ít món ăn khuya, vốn định dùng bữa cùng mấy người.”
“Sư Anh, trễ thế này rồi, không phải đã qua thời gian ăn khuya rồi sao?”
“Cũng đúng, hai vị lúc trước không phải đã dùng bữa khuya rồi ư?” Tô Mặc có chút ngạc nhiên, nàng nhíu mày. Mấy ngày trước nàng còn cố ý sắp xếp người đến đưa bữa khuya cho bọn họ.
Sư Anh rũ mắt cười, nói qua loa: “Kỳ thực lúc trước ta có ra ngoài một chuyến, bữa khuya đều bị Hoa Tích Dung hưởng thụ một mình hết rồi.”
Hoa Tích Dung suýt nữa thì sặc, hắn không ngờ Sư Anh lại vì lợi ích riêng là không làm theo lẽ thường, đâm bằng hữu hai đao ngay trước mặt mình. Bữa khuya rõ ràng đều bị Sư Anh tùy tay đổ hết, bây giờ lại còn đứng đây bịa đặt nói xấu người ta.
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Sư Anh đẩy nhẹ một cái.
“Hoa công tử, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, về tình có thể tha thứ, có thể thông cảm. Huống chi giúp người khác thành toàn ước vọng là phẩm chất của quân tử, ta thấy con người ngươi không tệ, ngày sau có nhu cầu gì đều có thể nói với ta, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Hơn nữa lần này ta cũng sẽ mời ngươi dùng chung, ngươi xem xem ta dụng tâm với ngươi bao nhiêu.”
Nghe thấy hắn ta chiếm lấy bữa khuya một mình, Tô Mặc lập tức lạnh nhạt liếc nhìn Hoa Tích Dung. Nàng đánh giá hắn một lượt, đúng là chữ “heo” rất thích hợp để dùng cho hắn.
Hoa Tích Dung đương nhiên hiểu ra ngụ ý của đối phương, đúng là những điều vừa rồi hắn đã khinh thường nàng.
Sư Anh đứng sau Tô Mặc, ánh mắt toát vẻ uy hiếp. Hoa Tích Dung nhíu mày nhìn, Sư Anh quả nhiên là đề phòng chu đáo, tính kế từng bước, việc lớn việc nhỏ đều không lộ chút sơ hở nào. Vừa rồi hắn châm chọc khiêu khích Yêu Cơ, Sư Anh nhất định đã nghe được, nên lúc này hắn lợi dụng mình để lấy lòng Yêu Cơ.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
148 chương
1195 chương
287 chương
38 chương
196 chương
31 chương
54 chương
15 chương